Đúng như dự đoán, cô quay lại giao diện trò chuyện và nhìn thấy tin nhắn của Nhan Đà vừa gửi cho cô.
[Giúp tôi với, lần sau tôi sẽ gửi cho bạn một chiếc túi mới vừa ra mắt. ]
Thần Hi làm một giọng khinh thường và trả lời cô ấy.
[Chị Nhan kiêu ngạo, chị ấy sẵn sàng chi tiền để theo đuổi bạn gái. ]
[Tôi sẽ giúp bạn một lần này, đừng quên chiếc túi đã hứa nhé ~]
Thần Hi trở lại giao diện cuộc gọi, chạm vào chất liệu da bê phủ kim loại trên vai, lấy ra kỹ năng diễn xuất cả đời của mình và lẩm bẩm, giả vờ xấu hổ, nhưng thực chất là muốn nghe Rainbow Fart.
Mãi đến khi người người thành thật ngốc nghếch Tiếu Tiếu không thể nghĩ ra lời khen ngợi nào tốt nữa, Thân Hi mới giả vờ miễn cưỡng đồng ý, “Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ,“
Tiếu Tiếu ở đằng kia thở phào nhẹ nhõm, thanh âm vui vẻ nhảy nhót nói.
”Thiến Thiến, ngươi thật sự là nhân gian thiên sứ a, ngươi làm sao tốt như vậy?”
Cô nàng tốt bụng Thần Hi đã bắt taxi trực tiếp đến địa chỉ mà Tiéu Tiếu gửi cho cô.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng một ngôi nhà lớn.
Thần Hi trả tiền cho tài xế và bước xuống xe, trước lúc đó có thể Tiếu Tiếu đã nói qua cho nên Lý tỷ đã cố ý ra đón Thần Hi.
”Tiếu Tiếu cố ấy đã nói tất cả với tôi, cho nên cô cứ yên tâm đứng phía sau cho đủ con số đẹp là được, phần còn lại giao cho tôi.”
Lý tỷ năm nay đã gần bốn mươi, khuôn mặt hiền lành, có thể coi chị là quản gia của ngôi nhà này.
Cô ấy sợ rằng Thần Hi sẽ giống như Tiếu Tiếu, sẽ lo lắng khi lần đầu tiên đến một nơi như thế này, cho nên cô ấy tận lực chuyển hướng chú ý bằng cách nói chuyện.
”Đại tiểu thư hôm nay trở về, lão phu nhân lực chú ý tuyệt đối không đặt ở trên người chúng ta, không cần lo lắng bại lộ chân tướng, kỳ thực lão phu nhân không nhớ rõ khuông mặt từng người, chỉ có thể xem qua số lượng người.”
Đáng tiếc Lý tỷ tỷ suy nghĩ nhiều, Trần Hi không có nửa phần kinh ngạc hay tò mò đối với chung quanh nàng hoa viên cùng đài phun nước dọc đường đi.
Nhà của Thần Hi khá giàu có, nếu không sẽ không có nhiều túi hàng hiệu mới như trong tủ quần áo.
”Gia đình của chủ nhân là loại hình kinh doanh gì?” Thần Hi nói chuyện với Lý tỷ.
”Cứ cho là đầu tư đi” chị Lý không hiểu lắm, “Bất qua công ty rất có danh tiếng người trẻ tuổi đều biết đến nó, đặc biệt là đại tiểu thư của chúng tôi, người không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi.”
Đẹp?
Thần Hi tò mò.
so với nàng còn đẹp hơn?
Trong lúc tán gẫu, Thần Hi vô tình bước vào trong nhà, chỉ cảm thấy hơi lớn, cũng không có bao nhiêu cảm giác, mãi đến khi vào nhà chính, bầu không khí tao nhã giản dị mới ập đến trong mắt cô, khiến Thần Hi cảm thấy ngôi nhà này có thể không chỉ giàu có mà còn rất rất giàu có, của cải tích lũy mấy đời hoàn toàn khác với sự giàu có đột ngột của gia đình cô.
Thần Hi được Lý tỷ dẫn đi, thay một bộ đồ người hầu màu xanh nhạt có thắt nơ quanh cổ, mái tóc dài được búi lên và phần mái được thả xuống, trên mặt trang điểm nhẹ, khiến cô trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều.
”Quả nhiên người đẹp, mặc gì cũng đẹp.” Chị Lý không khỏi khen ngợi cô.
Thần Hi rụt rè mỉm cười, đưa tay hất chiếc váy, thể hiện kỹ năng diễn xuất của một người hầu gái, đặt tay lên bụng và ngay ngắn theo Lý tỷ ra ngoài.
Lão Thái Thái lúc này đã từ tầng hai đi xuống, đeo kính đang ngồi đọc sách.
Thần Hi bình tĩnh nhìn lướt qua lão thái thái kỳ lạ trong lời đồn đại dường như đã ngoài sáu mươi, với mái tóc hoa râm được chải gọn gàng và tỉ mỉ, và tư thế ngồi tương đối chỉnh tề.
Thoạt nhìn tình thần hưng phấn nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, nếp nhăn trên rãnh mũi má sâu và khóe miệng hóp lại, tạo cho lão thái thái cảm giác điềm tĩnh và uy nghiêm.
”Lê Chỉ như thế nào còn chưa trở về?” Lão thái thái nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Giọng lão thái thái không to cũng không nhỏ, nhưng sau khi nói xong không ai trong phòng khách dám hít sâu một hơi.
”Đại tểu thư chắc đang trên đường trở về.” Lý tỷ đứng dậy.
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng còi xe ô tô, là đại tiểu thư đã trở về.
Sắc mặt lão thái thái so với trước còn đen hơn, lạnh lùng khiển trách: “Đã trở về, nhấn còi in ỏi làm gì?”
Lần này ngay cả Lý tỷ cũng không dám nói.
Trần Hi mím môi, trong lòng oán trách lão thái thái không dễ hầu hạ, đại tiểu thư về muộn liền không hài lòng, đại tiểu thư trở về cũng không cao hứng.
Có lão thái thái như vậy ở bên cạnh, đại tiểu thư thật sự rất đáng thương.
Thần Hi đang đứng gần cửa, là người cuối cùng trong hàng người giúp việc, cách xa lão thái thái nhất.
Vốn dĩ nàng trốn tránh mệnh lệnh của lão thái thái sẽ tiết lộ bí mật của mình, nhưng ai ngờ rằng nàng lại là người đầu tiên mà đại tiểu thư nhìn thấy khi vào cửa.
Cửa mở, nhìn vào sân trong ánh ban mai, vệ sĩ mặc vest đen đeo găng tay cung kính cúi người mở cửa dưới ánh hoàng hôn màu cam.
Một chân đi giày cao gót màu đen bằng da bóng bước xuống xe, đôi chân dài thon thả thẳng tắp mặc quần âu đen, thân trên khoác áo sơ mi lụa xanh đậm, mái tóc thẳng dài ngang vai buộc gọn gàng phía sau. bên tai phải, cầm chiếc túi xách màu đen phóng khoáng không hoa văn, ấn tượng đầu tiên nó mang lại là sự mới mẻ và gọn gàng.
Thần Hi nhớ lại câu nói của Lý tỷ “đại tiểu thư rất xinh đẹp”, vì tò mò nên nàng đã hướng mắt nhìn kỹ diện mạo đối phương.
Đại tiểu thư có lông mày và đôi mắt đẹp, nhưng lại mang theo cảm giác xa cách lãnh đạm, cho dù là hoàng hôn lộng lẫy sau lưng cũng không nhuộm được một chút màu sắc trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
So với vẻ ngoài của mình, khí chất lạnh lùng của cô cả khiến những ai thèm muốn cô không rời xa.
Thần Hi thẳng thắn nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt theo cúc áo trên cùng đến khuôn mặt kia.
Đại tiểu thư trang điểm tinh xảo, phong cách ưu tú nhưng không quá trung tính sắc bén, hẳn là cùng nàng trạc tuổi, da lạnh trắng nõn, hầu như không có lỗ chân lông.
lỗ chân lông?
Thần Hi đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện đối phương đã đi tới trước mặt nàng, đem túi xách đưa cho nàng.
Chỉ nửa giây sau, Thần Hi lập tức cầm lấy chiếc túi xách với lòng bàn tay hướng lên trên.
Phản ứng của nàng vốn đã nhanh, nhưng vẫn nhìn thấy trong đáy mắt đại tiểu thư lóe lên một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét.
“...”
Thần Hi hít một hơi thật sâu và xoa xoa chiếc răng hàm sau của mình, cảm thấy rằng đại tiểu thư là một cái rắm xấu xí và không giáo dưỡng.
Đại tiểu thư trực tiếp xuyên qua đám người, đi tới sô pha, cụp mắt nhẹ giọng gọi: “thái thái.”
Thanh âm như ngọc thạch va chạm, nước suối leng keng, trong trẻo mà không lạnh lùng, là một thanh âm đặc biệt độc nhất vô nhị, mỹ lệ khó tả. Giống như cảm giác gảy đàn bằng tay không, khiến lòng người rung động.
Thần Hi ôm túi xách của đại tiểu thư, nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tấp của nàng, lại cảm thấy nên tha thứ cho sự kiêu ngạo của nàng.
Một giọng nói thơ ơ vô cảm nhưng lại đầy khác khao chinh phục!