Hai người tuy không đứng ở vị trí C trong bữa tiệc nếm rượu, nhưng vẻ bề ngoài của họ rất bắt mắt nên dù ở đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Chưa kể đến tư thế mơ hồ bây giờ.
Lông mi Lê Chỉ rung lên, tim cô đập mạnh, rượu cô uống lúc trước đang lên men trong bụng, trên mặt cô nóng bừng.
Đuôi mắt Thần Hi cong đẹp đẽ, lông mi dày dài nhướng lên, đôi mắt sáng ngời nhìn sang, vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Lê Chỉ vừa ngước mắt lên liền thấy mình phản chiếu trên ánh mắt Thần Hi, dái tai nóng bừng, nhẹ nhàng nói: “Thiến Thiến.”
Tràn đầy ý hàm xúc xin tha thứ.
Thần Hi dường như luôn có vẻ mặt không biết xấu hổ, cao thượng, thẳng thắn, dễ thương.
So với cô, Lê Chỉ có chút không thể buông bỏ, luôn kiềm chế trước mặt người khác.
”Xem ra không còn ghen nữa.” Đại tiểu thư muốn giữ thể diện, Thần Hi xoa nhẹ môi cô, buông cô ra.
Thủ đoạn này được đặc biệt để giúp Lê Chỉ thoát khỏi sự ghen tuông, và lần nào nó cũng sẽ có tác dụng.
Sau bữa tiệc thử rượu, Thần Hi đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ ở trường, gần như đã sẵn sàng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị gia nhập đoàn phim.
Nhan Đà cùng Tiếu Tiếu đương nhiên muốn về nhà trong kỳ nghỉ.
May mắn thay, cả hai đều cùng tỉnh nên có thể cùng nhau đi chơi trước khi hết năm.
“Baba về nhà sẽ gửi quà Tết cho cậu, cậu cứ đợi mà nhận.” Nhan Đà trước khi đi có gọi video với Thần Hi, “Quà nên gửi đến nhà cậu hay đến chỗ Lê Chỉ?”
Thần Hi và Nhan Đà hầu như năm nào cũng gửi quà Tết cho nhau, hai người họ thân đến mức ba mẹ hai bên điều biết.
Có một năm Nhan Đà gửi đến qua hơi muộn, mẹ cô đã bắt đầu hỏi cô: “Sao con không mua quà năm mới cho Thiến Thiến, nếu việc chuyển phát nhanh dừng lại, con có thể tự lái xe đến chỗ con bé.“.”
Đối đãi còn tốt hơn so với con gái của chính mình.
Thần Hi đang thu dọn quần áo cần mặc khi vào đoàn phim, nhưng trong đó lại không có hai chiếc vali, cô đành phải lấy chiếc vali 32 inch của đại tiểu thư ra, gói đôi bốt dài, bốt ngắn, giày mũ len vào..
Những người biết cô sắp đóng phim, còn những người không biết thì nghĩ rằng cô đang chuyển nhà.
Chiếc điện thoại di động được đặt đối diện với chiếc vali, hướng thẳng về phía Thần Hi.
Nhan Đà vô tình liếc nhìn nó và nói “(Chửi thề một tiếng) Wokao”
“Thần Hi, cậu định mang theo một chiếc vali lớn như vậy, để mang Lê Chỉ vào phim trường sao?”
Một kho báu được giấu trong chiếc vali?
Nhan Đà kêu lên: “Vali của cậu quá lớn!”
Thần Hi ngẩng đầu nhìn camera điện thoại, ánh mắt hơi sáng, tựa hồ cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Nhan Đà,“...”
Tình yêu làm cho con người trở nên kém thông minh.
Cô quay lại chủ đề, nói với giọng dài đầy tuyệt vọng: “Quà Tết có thể gửi đi đâu?”
”Gửi nhà đại tiểu thư đi, ở nhà tôi không có người.”
Thần Hi ngồi xổm ở trên mặt đất trước vali, bảo Lê Chỉ lấy giày, nói với Nhan Đà: “Lát nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cậu.”
Lời nói thản nhiên của Thần Hi vô tình nhẹ nhàng chọc vào trái tim Lê Chỉ.
Thần Hi trước đó đã nói qua nới mình mẹ cô đã qua đời, trong nhà chỉ còn có cô ấy và bố cô ấy.
Lê Chỉ vốn tưởng rằng với tính tình của Thần Hi, bố cô sẽ chìu chuộng cô như một công chúa nhỏ ở nhà, nhưng bây giờ xem ra bố Thần Hi không có thời gian để chiu chuộng cô, thậm chí ông còn không ở nhà vào dịp Tết.
Lê Chỉ nghĩ đến bố mình, một người đàn ông quanh năm xa nhà, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của riêng mình.
Hóa ra Thiến Thiến cũng giống cô, mẹ cô đã mất, bố cô cũng không quan tâm đến gia đình.
Lê Chỉ chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với bản thân, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khó chịu với Thần Hi, trong lòng đau nhức, lúc mang giày đi tới, cô không khỏi cúi đầu hôn lên tóc Thần Hi.
Thần Hi nhướng mày bĩu môi: “Môi em cũng muộn được hôn ~”
Trong mắt Lê Chỉ tràn ngập ý cười, cô mím môi lại.
Thần Hi mở miệng: “A~~~, lưỡi của em cũng muốn hôn a~”
”Đủ rồi!” Trong video Lê Chỉ không nó gì, Nhan Đà không nhịn được nữa đạp đổ bát cơm .
Cô ấy đang ngồi trong xe cầm điện thoại di động, trò chuyện video với Thần Hi, cô ấy đang muốn nói về món quà năm mới trong bầu không khí bình thường, cho đến khi không khí bắt đầu điên cuồng thấy đổi theo một hướng đi nào đó.
Nhan Đà không ngờ rằng người lên tiếng trước lại là Lê Chỉ.
Người lạnh lùng lạnh lùng này, Nhan Đà thực sự không nhận ra rằng cô ấy lại chủ động như vậy trong chuyện riêng tư.
“Sao cậu lại không có một chút mắt nhìn chứ?” Thần Hi trong video hừ lạnh nói với Nhan Đà, trách cô không biết gì.
Nhan Đà trợn mắt nói: “Cút.”
Hai người trò chuyện một lúc, Thần Hi cơ bản đã thu dọn xong hành lý rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Thần Hi cất điện thoại di động, đẩy chiếc vali bạc 32 inch gần tường phòng ngủ chính rồi đặt nó cùng với hai chiếc còn lại.
“Tiểu Quất Tử, đến đây với mama.” Thần Hi ôm con mèo nằm trong vali lên.
Có lẽ nhận ra mình sắp đi ra ngoài, Tiểu Quất Tử càng bám chặt hơn, dụi đầu vào mắt cá chân cô, đuôi cọ vào bắp chân Thân Hi.
Âm thanh dành riêng cho mèo phát ra vo ve liên tục kêu “meo meo“.
”Con trai ngoan nha “ Thần Hi vuốt ve đầu nó, áp mặt vào nó, “Mama ra ngoài kiếm thức ăn cho con.”
An ủi Tiểu Quất Tử xong, Thần Hi đi rửa tay cô.
Lê Chỉ vừa đột nhiên nhận được một cuộc gọi công việc, đi ra ngoài, đi đến ghế sofa trong phòng khách, ngồi xuống, đeo tai nghe Bluetooth vào.
Cô bắt chéo chân, cụp mi xuống và đặt tay lên đầu gối với vẻ mặt nghiêm túc.
Cho đến khi Thần Hi xuất hiện.
Thần Hi lau tay xong, đi về phía Lê Chỉ đang ngồi trên ghế sofa, cô dùng đôi chân dài ngồi vào lòng, vòng tay qua cổ Lê Chỉ, vùi mặt vào cổ cô.
Lê Chỉ hơi giật mình, vẻ mặt nghiêm túc không thể cứng lại được nữa, cô đặt tay lên lưng Thần Hi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ biểu thị cô đang nghe điện thoại.
Trên điện thoại hoàn toàn không nhìn thấy chuyển động ở đây, đối phương vẫn đang tận tâm báo cáo công việc.
Thần Hi không nói gì, chỉ áp mặt vào cổ Lê Chỉ, vừa mới rửa xong, đầu ngón tay lần theo bóng lưng của cô xuyên qua bộ đồ ngủ, chậm rãi tiến vào.
Lê Chỉ lưng thẳng tắp, tê dại, lông mi run rẩy, hô hấp có chút hỗn loạn.
Cô ngước nhìn Thần Hi.
Ý định ban đầu của Lê Chỉ là ngăn Thần Hi gây rắc rối, nhưng cuối cùng, cảm xúc của cô có thể đã bị khuấy động, đôi mắt lạnh lùng trở nên ươn ướt, khiến Thần Hi hiểu nhầm ý cô, đứng thẳng lên hôn cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhanh chóng rơi xuống khóe môi, chậm rãi tiến vào.
Rất giống với chú mèo nhỏ màu cam nghịch ngợm.
Cây gậy trêu mèo buộc lông đung đưa trước mắt Tiểu Quất Tử, đầu lông cọ vào chiếc mũi nhạy cảm của Tiểu Quất Tử, sau đó nhanh chóng trượt đi trước khi nó tiến tới.
Thần Hi bây giờ là như thế này, dùng đầu lưỡi vẽ theo hình dáng môi Lê Chỉ nhưng không có ý định xuyên qua khe hở giữa đôi môi hơi hé mở đó.
Nó giống như một khúc dạo đầu tra tấn, khiến người ta ngứa ngáy nhưng không thể gãi.
Người trong điện thoại đang hỏi ý kiến của Lê Chỉ.
Lê Chỉ sống lưng cứng ngắc, giọng nói nghẹn ngào, gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được từ “Được“.
Có lẽ giọng điệu của cô quá cứng nhắc, nhưng thái độ của đối phương càng ngày càng cung kính, anh ta giải thích cặn kẽ ưu nhược điểm của sự việc.
“...”
Cuộc điện thoại lẽ ra đã kết thúc lại kéo dài thêm vài phút nữa.
Lê Chỉ liếc nhìn Thần Hi, đưa tay nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên hung thủ.
Thần Hi còn chưa thở ra nhẹ nhàng, Lê Chỉ đã đưa lòng bàn tay tới sau gáy Thần Hi, kéo người trước mặt, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Mọi âm thanh đều bị mắc kẹt dày đặc giữa môi và răng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lê Chỉ đặt điện thoại sang một bên, nụ hôn cùng Thần Hi thật sâu sắc.
Thần Hi, người vốn đang ở thế chủ động, trở nên bị động khi bị Lê Chỉ nắm lấy cổ tay cô, lật cô lại, ấn cô vào ghế sofa.
”Sao em cùng Tiểu Quất Tử giống nhau đều không trung thực?” Lê Chỉ trầm giọng hỏi cô.
Trong mắt Thần Hi tràn ngập nụ cười, giống như một cái móc mềm mại, chọc vào trái tim Lê Chỉ: “Em yêu chị.”
Mèo là niềm yêu thích của cô ấy, con người cũng vậy.
Trong lòng Lê Chỉ mềm nhũn, không khỏi cúi đầu hôn cô.
Có lẽ là bởi vì Thần Hi nói ở nhà không có người chạm vào Lê Chỉ, hoặc có thể là bởi vì hai người tình cảm qua tốt
Trong lúc nhất thời, Lê Chỉ xúc động muốn hỏi Thần Hi:
”Chúng ta kết hôn được hay không?”
Chắc chắn khác với bố của cô.
Chị sẽ chiều chuộng yêu thương em, sẽ nhận tất cả nhưng chuyển phát nhanh của em, nhưng quả cam nhỏ em nhặt về sẽ xem như là của riêng chị, chỉ cần là của em, chị điều sẽ nhận lấy.
Lời còn chưa kịp nói đã bị Thần Hi đem đầu lưỡi quấn lấy.
Hai người gần như lăn lộn trên ghế sofa.
”Bảo bối, em thật sự không chịu được khi phải rời xa chị.”
Lông mi của Thần Hi ướt đẫm, ngón tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của Lê Chỉ: “Mỗi ngày chị điều phải gọi điện cho em a.”
“Được.”
“Em không có ở nhà, chị cũng phải ăn uống đầy đủ nhé.”
”Ừh~.”
”Đóng cửa quay phim trong một tháng, không được phép lén lút đưa người khác về nhà.” Thần Hi chỉ vào mũi cô với vẻ mặt đắc ý: “Có hoạt động.”
“...”
Càng nói càng vô nghĩa, Lê Chỉ cúi đầu hôn Thần Hi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt cô, “Khi em quay lại, sẽ chuẩn bị cho em một điều bất ngờ.”.”
Thần Hi cảm giác được đây sẽ là một cái túi, nhưng cũng không nói gì, chỉ ôm Lê Chỉ gật đầu: “Được ~”
Hai người đi từ ghế sofa đến phòng ngủ chính, rồi từ phòng ngủ chính vào phòng tắm.
Nếu ngày mai cô ấy không tham gia đoàn phim, có lẽ cả hai đã có thể vào bồn tắm, cùng tắm đôi một chút.
Buổi sáng ăn cơm xong, trợ lý lái xe tới đón bọn họ, làm sai vặt giúp Trần Hi bê vali lên xe.
Trợ lý Trương đang xách hành lý, cảm thấy nó không nặng nên dùng một tay xách——
Chiếc vali không hề di chuyển chút nào.
“...”
Trợ lý Trương có vẻ nghi ngờ, cân nhắc nó bằng cả hai tay.
Quá nặng!
Nếu không phải bà chủ đứng ngay trước mặt anh ta, trợ lý Trương hẳn sẽ nghi ngờ Thần Hi đã gói Lê Chỉ lại rồi nhét vào trong vali.
Ngay cả chiếc vali mà bà chủ anh ta bị nhét vào chắc cũng sẽ không nặng như vậy
Nó có chứa đầy vàng sao?
Thần Hi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh ta, có vẻ áy náy quay mặt đi, gõ nhẹ ngón chân nhỏ giọng nói: “Đều là giày.”
“...”
Vali được cất đi, trợ lý Trương lái xe, Thần Hi cùng Lê Chỉ ngồi cạnh nhau ở phía sau.
”Bảo bối,“ Thần Hi vừa nhìn điện thoại của cô vừa nói với Lê Chỉ, “Ngày đầu năm đã mua thức ăn cho mèo, cát vệ sinh cho mèo và những thứ khác rồi, đừng mua nữa.”
Ngoại trừ Tiểu Quất Tử ra, Thần Hi cũng có chuyện muốn nói với Lê Chỉ.
Đôi mắt cô chớp chớp, ngón trỏ móc vào ngón út của Lê Chỉ, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo nhét vào lòng bàn tay ấm áp của cô.
”Em cũng đã trước lấy danh nghĩa của chị để mua đồ cùng quà tết cho lão thái thái, lão thái thái chắc chắn sẽ thích. Hai ngày tới sẽ gửi đi, đến lúc đó chị đừng bỏ lỡ mất nhé.”
Lê Chỉ có chút giật mình, quay đầu nhìn Thần Hi.
Thần Hi cho là cô không đồng tình hành động của mình, liền nịnh nọt ôm lấy cánh tay Lê Chỉ, ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn cô chăm chú.
”Con người khi về già đều như vậy, giống như chỉ muốn một người thân bên cạnh bầu bạn.”
Về việc lão thái thái có thể tiếp nhận tình cảm của hai người hay không, Thần Hi cũng không vội.
Hãy tìm hiểu nó từ từ.
“Chị theo dõi lão thái thái một chút.” Thần Hi không muốn đại tiểu thư trước mặt lão thái thái nhúm mũi, nhưng sẽ tốt hơn nếu xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, “Giả như không nghe thấy.”
Nói đến chuyện này, Thần Hi nhìn về phía Lê Chỉ, “Ngày nào em cũng nói không ngừng như vậy, chị không phải mỗi lần đều nghe vào trong sao, còn nữa, mỗi ngày ở nhà em đều đọc lời thoại của phim, chị thì lại giả vờ như không nghệ thấy gì sao------— ”
“Đã nghe thấy.”
Lê Chỉ ngắt lời Thần Hi, nghiêng đầu nhìn cô ấy “Chị đều nghe kỹ lời em nói, kể cả lời thoại.”
Đôi khi Thần Hi lặp lại vài lần, Lê Chỉ lại có thể đọc thuộc lòng trước mặt cô.
Thần Hi nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Lê Chỉ, chớp mắt hai cái, “Chị, chị đều đang nghe.”
Cô đưa tay gãi gãi gốc tai, trong lòng mềm mại khó tả: “Em còn tưởng chị không tồn tại.”
Lê Chỉ cụp mắt xuống, lặng lẽ ôm lấy đầu ngón tay mát lạnh của Thần Hi trong lòng bàn tay, nhét hai tay vào túi áo khoác.
“Chị sẽ không để tuột mất” Li Zhi chậm rãi nói, “Cảm ơn.”
Đôi mắt của Thần Hi từ từ cong lên.
Cô tựa vào cánh tay Lê Chỉ, “Tôi cũng mua quà tết cho Lê Thanh, mới về hai ngày trước, không biết trong dịp tết tặng những thứ này thế nào, nên vừa nhìn thấy thích hợp nên em liền mua.”
“Có đủ tiền không?” Lê Chỉ giả vờ lấy điện thoại di động ra trả tiền.
Thần Hi vươn tay nắm lấy tay Lê Chỉ, nghiêng người hôn lên má cô ấy, “Đủ rồi~”
“Nói đến điều này,” Thần Hi trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh, “Tết Nguyên Đán cũng nên đưa chị đến gặp baba của em.”
Lê Chỉ hạ mi xuống, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lê Chỉ không cảm thấy vui vẻ gì khi gặp một người ba vô trách nhiệm, tốt hơn là nhìn thấy Nhan Đà cùng Tiếu Tiếu.
Hai người nói chuyện suốt chặng đường cho đến khi đến trước cửa khách sạn.
Trợ lý Trương giao đồ cho Thần Hi.
“Em đi đây.” Thần Hi cùng Lê Chỉ hôn nhau.
Cô mở cửa bước xuống xe, dùng tai ra hiệu: “Gọi điện thoại.”
Ánh mắt Lê Chỉ dán chặt vào khuôn mặt Thần Hi, cô nhẹ giọng nói: “Ừh~.”
Từ lúc xuống xe cho đến lúc biến mất vào đại sảnh khách sạn, Lê Chỉ đều không muốn rời mắt.
Trợ lý Trương ngồi ở ghế lái, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Lê tổng, đi chứ?”
Lê Chỉ mím môi, vừa rồi nhét vào ngón tay Thần Hi lòng bàn tay trống rỗng, mang theo một cỗ lạnh lẽo từ biệt.
Cô nhìn sang bên ngoài xe.
Trợ lý Trương đoán được Lê Chỉ đang nghĩ gì, tàn nhẫn nhắc nhở: “Thần Hi tiểu thư đang thu dọn hành lý.”
Cả ba cái vali lớn.
“...”
Buổi chiều mở điện thoại, Thần Hi buổi sáng tới đây chỉ là thu dọn đồ đạc.
Bởi vì cô ấy mang theo quá nhiều.
Lê Chỉ biết Thần Hi có thể sẽ không ra ngoài, vì vậy cô ấy hạ mi xuống, hai tay đút túi quần: “Đi thôi.”
Dùng ngón tay vặn xoắn lớp vải lót mịn màng của áo khoác, trong lòng cô như bị bỏ lại ngoài khách sạn, Lê Chỉ không khỏi nhìn về phía sau.
Họ chỉ mới xa nhau chưa đầy mười phút, Lê Chỉ đã nhớ cô ấy rồi.
Lê Chỉ lấy điện thoại ra xem.
Thần Hi cũng gửi cho cô một tin nhắn.
Trong lòng Lê Chỉ mềm nhũn, hóa ra trong hoàn cảnh này cô không hề đơn độc, Thần Hi nhất định không đành lòng rời xa cô.
Trên thực tế, từ hai ngày qua, Thiến Thiến đã phàn nàn rằng cô không muốn rời xa mình.
Lê Chỉ bấm vào tin nhắn và thấy những gì Thần Hi đã gửi:
[Bảo bối, căn phòng này rộng quá! Nếu biết thì thế em đã mang thêm quần áo rồi. ]
Không có lời nào là không thể rời xa cô......
“...”
Haizz, phụ nữ.....
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn
Lê Chỉ: Miệng phụ nữ, nói dối như quỷ......