“ Tâm...”
Dạ Nhi Nhi ngồi trên xe, sau khi trở về từ bệnh viện, kiểm tra tổng quát cô không bị gì nặng, chỉ là bị trầy xước vài chỗ, nên cũng không sao.
Cô kéo lấy áo anh, dựa vào người anh.
Đông Tâm im lặng, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, anh khẽ hôn lên tóc cô.
“ Tâm..”
Cô lại giống anh, bắt đầu có thói quen gọi tên nhau.
“ Làm sao?.” Đông Tâm hỏi.
Tài xế im thin thít nghe cả hai trò chuyện.
“ Không sao, em chỉ muốn gọi tên anh.”
...
Lợi Uất Chi dường như bất tỉnh cả ngày trời, đến tận tối cô mới tỉnh dậy.
“ Dạ Kỷ Thành?.”
Lợi Uất Chi lẩm bẩm, nhìn xung quanh. Mùi thuốc quen thuộc của bệnh viện xộc vào mũi của cô, cô biết mình đang ở bệnh viện.
Đưa hai tay chống ngồi lên, Lợi Uất Chi nhìn phòng bệnh không bóng người.
Haha...cô vẫn cô đơn như vậy.
Cô bỏ mền qua một bên, hai chân tuy không có sức nhưng vẫn cứng đầu, nhấc chân lên bỏ xuống sàn.
“ Muốn đi đâu?.”
Dạ Kỷ Thành lúc này đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đang muốn rời giường liền hỏi.
Bác sĩ đã thông báo tình hình của cô cho cậu biết, cô đã mê man gần cả ngày trời, bây giờ tỉnh dậy lại muốn rời đi đâu chứ?
Dạ Kỷ Thành đi đến, kéo hai chân cô lên đặt lên giường, Lợi Uất Chi ngơ ngác nhìn cậu.
“ Cô xém chút nữa mất mạng rồi đấy biết không?.”
Lợi Uất Chi lắc đầu.
“ Không biết?.” Dạ Kỷ Thành nhăn mặt.
“ Cô uống rượu đến muốn hư dạ dày kia kìa.”
...
Đông Tâm ngồi nghe điện thoại, sau khi im lặng lắng nghe toàn bộ mọi chuyện từ thuộc hạ điều tra rõ ràng về chuyện lúc chiều.
Anh nắm chặt điện thoại, nhìn gạt tàn thuốc trên bàn. Dạ Nhi Nhi không thích mùi thuốc, anh liền ngưng hút thuốc.
Chỉ là hôm nay tâm trạng hơi bực mình, anh muốn hút để trong lòng ổn hơn.
“ Xử lý mọi chuyện êm xui, đám người đó...”
“ Để các người hành hạ.” Đông Tâm nói xong tắt máy.
Đám người hôm nay là được Lợi Dung Nghi đưa đến, bắt bọn họ giả bộ lao vào đánh ghen để mọi người không chạy đến can ngăn, dễ đánh Dạ Nhi Nhi bị thương nghiêm trọng lại còn qua mắt mọi người.
Một đám người ngu xuẩn!
Đông Tâm đưa tay vuốt cầm mình, anh nở nụ cười trông thật đáng sợ.
Lợi Dung Nghi, anh cảm thấy bản thân quá kiên nhẫn nhịn người phụ nữ này rồi.
Cô ta đã đi quá đà rồi, hết đổ rượu, chụp lén bây giờ còn cho người đánh Dạ Nhi Nhi.
...
Dạ Nhi Nhi ngồi trước bàn làm việc, vết thương hôm nay làm cô hơi đau cả người. Cô nhăn mặt, cuối cùng đóng laptop lại, quay người đi đến bên giường.
“ Đau thật...”
Chuyện hôm nay khỏi nói cũng biết ai làm rồi, đợi cô hồi phục hẳn những vết thương này. Cô sẽ cho Lợi Dung Nghi kia biết tay.
Dám cho người đánh cô, việc cảnh cáo lần trước cô ta vẫn chưa sợ sao chứ?
Dạ Nhi Nhi nắm lấy điện thoại, bấm số điện thoại ai đó.
“ Tóm lấy Lợi Dung Nghi.”
Cô phải dạy cô ta một bài học
Bệnh viện.
Lợi Uất Chi ngây ngô nhìn Dạ Kỷ Thành, cậu thì mãi mê thổi cháo để nguội còn đút cho cô ăn, cô thì cứ nhìn anh.
Lợi lão gia nhận được tin Lợi Uất Chi nhập viện do uống rượu, dù sao Lợi Uất Chi còn giá trị nên ông ta mới đến thăm.
Vừa đi vào đã thấy Dạ Kỷ Thành ngồi bên giường, Lợi lão gia mừng như thấy được tiền.
Cũng đúng, Dạ Kỷ Thành là tiền của ông ta.
Lợi Uất Chi thấy Lợi lão gia mà cười trừ, Dạ Kỷ Thành quay sang nhìn Lợi lão gia, chẳng thèm đếm xỉa đến.
Mắt cậu rất tốt, biết đâu là kẻ xấu đâu là kẻ tốt.
“ Ăn đi.” Dạ Kỷ Thành làm ngơ Lợi lão gia, quay sang nhìn Lợi Uất Chi bảo.
“ Việc đó...Uất Chi...con khỏe hơn chưa?.” Lợi lão gia tìm chủ đề bắt chuyện.
“ Rất khỏe.” Dạ Kỷ Thành đáp thay.
“ Lợi lão gia, ông không thấy bản thân đang làm cây bóng đèn sao?.”
...
Ngày hôm sau.
Đông Tâm đến Dạ gia, nhìn thấy Dạ Nhi Nhi đi xuống, bông băng trên người cô làm chói mắt anh, cơn giận hôm qua đúng là không nuốt trôi hết được.
“ Đừng làm vẻ mặt đó chứ.” Dạ Nhi Nhi bảo.
“ Em ngồi đó đi, anh nấu đồ ăn sáng cho em.” Đông Tâm bảo.
“ Không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Dạ Nhi Nhi đề nghị.
Cô nói sao anh nghe đó, đỡ cô ra xe, cả hai cùng đến nhà hàng ăn sáng.
Ăn sáng xong thì đến công ty, chuyện hôm qua cô bị một đám người đánh ghen lao đến, bị đánh đến trọng thương đều đồn cả công ty.
“ Nếu không khỏe thì hãy về nhà lập tức đấy.” Đông Tâm nhắc nhở.
“ Em biết rồi.”
Dạ Nhi Nhi đưa tay kéo lấy áo anh, nhón chân lên đặt một nụ hôn trên môi Đông Tâm.
Ngay đại sảnh của công ty!
Đông Tâm cũng bất ngờ, mở hai mắt to nhìn Dạ Nhi Nhi đã bỏ mình ra, còn nhìn mình cười.
Nhân viên xung quanh cũng đứng đơ cùng anh.