“ Trì Bất Trương, một viên đạn dễ lấy mạng cậu vậy sao?.”
Cung Diễn Thần nhìn Trì Bất Trương ở đó, máu đỏ chảy ra rất nhiều.
Trì Bất Trương cười trừ, nhìn Cung Diễn Thần.
Ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, anh xem trọng người đàn ông này.
Trì Bất Trương chống tay đứng dậy, ôm lấy Đông Nhiễm lên, mặc kệ cái đau của mình.
“ Không...bỏ tôi xuống đi...” Đông Nhiễm không dám vùng vẫy, chỉ nhìn Trì Bất Trương.
“ Nếu không đi...tôi và cô đều chết.” Trì Bất Trương bảo.
“ Không được...anh sẽ mất máu...đến chết đó...”
“ Không chết được đâu.” Trì Bất Trương bảo, nhìn Dạ Nhi Nhi, ánh mắt muốn bảo hãy cẩn trọng.
Bản thân ôm Đông Nhiễm rời đi.
Cung Diễn Thần cười lớn...
Đông Nhiễm anh không cần, tên Trì Bất Trương chở thành kẻ bất chấp để bảo vệ cô ta.
Một tình yêu thật ngắn, nhưng khiến người khác thật ngưỡng mộ.
“ Cung Diễn Thần...cuối cùng anh muốn gì từ tôi?.” Dạ Nhi Nhi hỏi.
Cung Diễn Thần kéo ghế gần đó thản nhiên ngồi xuống, lấy trong túi một viên kẹo ra, từ từ thưởng thức.
Hành động đó làm Dạ Nhi Nhi thấy quen quen.
Sau đó, anh lấy trong túi ra một chiếc cài áo hình cỏ bốn lá.
“ Anh...anh là...” Dạ Nhi Nhi buông súng xuống, nhìn Cung Diễn Thần.
“ Em nhớ ra anh rồi sao?.” Cung Diễn Thần nhìn cô, nghiêng đầu hỏi.
Dạ Nhi Nhi không tin được...
Năm mười tuổi, lúc đó cô cùng ba Phong Lệ đi dự tiệc. Vì không thích hợp với buổi tiệc đó, cô đã lén ra khỏi bữa tiệc, cuối cùng đi lạc vào vườn của biệt thự năm đó.
Lúc đó cô thấy một cậu bé ngồi dưới góc cây lớn, khóc rất thương tâm.
Dạ Nhi Nhi liền tò mò, tiến đến, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu cậu bé đó.
“ Đừng khóc, đã là nam nhi phải mạnh mẽ chứ.”
Cái xoa đầu của cô lúc ấy rất ấm áp, cậu bé đó ngẩn đầu nhìn cô.
Gương mặt vì khóc mà lấm lem, Dạ Nhi Nhi nhìn thấy liền bật cười, cô liền đưa khăn tay mình cho cậu bé đó lau mặt..
Cô cũng nhanh chóng ngồi xuống, cậu bé đó vừa lau mặt vừa nhìn cô.
“ Nếu cậu buồn thì hãy ăn kẹo này đi, vị ngọt của kẹo sẽ giúp cậu vui vẻ hơn đó.”
Cô đưa ra cho cậu nhóc đó vài ba viên kẹo, cười thật tươi.
“ Cảm...cảm ơn...” Cậu bé đó nhận lấy.
“ Đấy, nín khóc rồi có phải đẹp trai hơn, ra dáng nam nhi hơn không?.” Dạ Nhi Nhi mỉm cười.
“ Cậu...cậu tên gì?.”
“ Dạ Nhi Nhi.”
“ Mình...mình là Cung Diễn Thần.”
Cậu bé liền nói.
Dạ Nhi Nhi ô lên, mỉm cười thật tươi, sự hồn nhiên của một đứa trẻ năm đó...
Làm cho Cung Diễn Thần nhớ mãi. Hôm đó, cô không những cho anh kẹo, cho anh cái xoa đầu, câu an ủi ấm áp...
Cô còn tặng anh chiếc cài áo hình cỏ bốn lá này, cô bảo...
Đây là vật đem lại may mắn cho cô, cô muốn tặng anh, để đem đến sự may mắn, khiến anh không buồn mà khóc nữa.
Từ đó đến nay, anh vẫn luôn nhớ đến cô bé đó...
Cô bé đó bây giờ đã lớn rồi, còn đứng trước mặt anh.
“ Từ hôm đó, anh luôn không ngừng nghĩ về em.”
“ Cũng nhờ em, sau đêm đó...anh trở nên mạnh mẽ hơn, biết vượt qua mọi thứ hơn.”
“ Cũng từ đó, anh đã đơn phương em biết bao năm nay.” Cung Diễn Thần đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô.
Anh ăn loại kẹo mà cô đưa năm đó suốt bao năm nay, cài áo của cô tặng anh, anh luôn giữ nó bên mình như một vật rất quý giá.
Chỉ còn cô...anh vẫn chưa thể giữ bên mình được.
Dạ Nhi Nhi nhìn Cung Diễn Thần, cô cười lớn.
Đơn phương? Ý anh ta là yêu sao?
“ Cung Diễn Thần...”
“ Cái anh gọi là đơn phương...cái anh ám chỉ là tình yêu..”
“ Không phải, toàn bộ không phải.”
“ Đó chỉ là...”
“ Đó là sự cảm kích.”
Đông Tâm lúc này tiến vào, trên tay cũng đã cầm súng sẵn, anh nhìn cô, nhìn Cung Diễn Thần.
“ Tâm...”
Dạ Nhi Nhi nhìn anh.
Đông Tâm tiến đến chỗ Cung Diễn Thần, anh nhìn anh ta:“ Đó không phải yêu, mà là anh cảm kích cô ấy.”
“ Biết ơn cô ấy đã an ủi anh lúc anh buồn.”
“ Cái gọi là yêu của anh, hoàn toàn không phải.”
“ Cung Diễn Thần, mất bao nhiêu năm qua...anh thật sự không nhận ra cái sai nhận biết của bản thân về yêu sao?.”
“ Anh quá ngu ngốc rồi.”