Sáng hôm sau.
Dạ Kỷ Thành vừa mở mắt dậy đã thấy Lợi Uất Chi ôm mền ngồi đó, cả người không ngừng run rẩy.
Dạ Kỷ Thành tiến đến, ôm lấy Lợi Uất Chi từ đằng sau.
“ Đêm qua...”
“ Đừng...đừng nói nữa.” Lợi Uất Chi đáp.
“ Chi, chúng ta kết hôn đi.”
Dạ Kỷ Thành tiến đến, hôn lên má cô thủ thỉ bảo.
Lợi Uất Chi ngu ngơ nhìn Dạ Kỷ Thành.
“ Chúng ta kết hôn đi, thời gian sau này...anh sẽ bù đắp lại cho em...”
...
Dạ gia.
Dạ Kỷ Thành trở về sau một đêm đầy quyết liệt, anh nhìn mẹ mình và chị hai.
Mặt hai người kiểu:
Gì? Ai biết gì đâu?
“ Mẹ...” Dạ Kỷ Thành lên tiếng.
“ Làm...làm sao?.” Bạch Doãn Chy đáp.
Không lẽ thằng nhóc này tính mắng mình chứ?
“ Con muốn kết hôn với Lợi Uất Chi.” Dạ Kỷ Thành ngồi xuống, nghiêm túc bảo.
Đông Tâm và Dạ Phong Lệ đang đọc báo, liền dừng tay lại, cả hai người đàn ông đều nhìn về phía Dạ Kỷ Thành.
“ Làm...làm gì mọi người nhìn con dữ vậy?.” Dạ Kỷ Thành lấp bấp.
“ Cưới...”
“ Phải cưới.”
Mọi người liền đồng thanh, trông có vẻ rất phấn khích.
...
Bốn tháng sau.
Chuẩn bị hôn lễ mất gần bốn tháng trời. Thật ra do tính kĩ càng của Dạ Kỷ Thành nên mới lâu như vậy.
Lợi Uất Chi mặc bộ váy cô dâu, tay cầm bó hoa, mỉm cười thật tươi đi vào lễ đường.
Nơi mà Dạ Kỷ Thành đứng ở đó.
Tiếng nhạc vang lên, cô tiến đến càng gần Dạ Kỷ Thành, do quá nóng lòng, Dạ Kỷ Thành liền tiến đến nắm lấy tay cô.
“ Dạ Kỷ Thành, con có đồng ý cùng người phụ nữ này vượt qua mọi gian khổ, cùng sống với nhau đến suốt cuộc đời không?.”
“ Con đồng ý.” Dạ Kỷ Thành đáp.
“ Lợi Uất Chi, con có đồng ý...”
“ Con đồng ý.”
Không kịp nói câu sau, Lợi Uất Chi đã lao đến ôm lấy Dạ Kỷ Thành, chiếm lấy môi Dạ Kỷ Thành.
Mọi người cùng nhau vỗ tay thật lớn, sau đó đến màng trao nhẫn.
Dạ Kỷ Thành từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út cho Lợi Uất Chi.
Cô cũng ngược lại.
Lần này,đến Dạ Kỷ Thành chủ động, kéo cô lại mình lập tức chiếm lấy môi của Lợi Uất Chi.
Bên dưới, Dạ Nhi Nhi đang vui vẻ vỗ tay chúc mừng em trai mình thì...
“ Đau...”
Cô liền đưa tay nắm lấy áo Đông Tâm.
Đừng bảo...đừng bảo bây giờ sinh nhé?
“ Nhi...” Đông Tâm hoảng hốt.
“ Tâm...sắp sinh...em hình như sắp sinh rồi...” Dạ Nhi Nhi đau đến hét toáng lên, sao tự dưng lại đến bất thình lình như vậy chứ?
Bác sĩ bảo một tuần nữa mới sinh mà...
Dạ Kỷ Thành và Lợi Uất Chi cũng hoảng theo, cả hai liền chạy đến.
“ Gọi bác sĩ...gọi bác sĩ mau lên...”
Đông Tâm ôm lấy Dạ Nhi Nhi lên, cô nắm chặt áo anh, cả trán đều đổ đầy mồ hôi.
“ Tâm...đau quá...”
“ Tâm...sắp sinh...sắp sinh rồi....”
“ Sinh...phải sinh...” Đông Tâm lấp ba lấp bấp theo cô.
“ Tâm...lần sau...lần sau mà sinh...”
“ Em sẽ để anh sinh...”
Sinh kiểu gì thì chưa biết đâu...
Buổi hôn lễ đều bị náo động bằng tiếng hét của Dạ Nhi Nhi.
Thật sự rất đau...
Hôm đó, có một hôn lễ thật hạnh phúc diễn ra.
Hôm đó, cũng có hai tiểu thiên thần chào đời.
[ END ]