Hôm sau, Doãn Chy dậy sớm, tìm Dạ Phong Lệ nói chuyện.
“ Dạ tổng...” Cô tiến lại gần.
“ Chuyện gì? “ Anh quay đầu lại, nhìn cô.
“ Chúng ta...kết hôn nhanh nhất có thể được không? “ Nhìn Dạ Tâm như vậy, cô thật xót và không nỡ.
“ Được, như em muốn...”
...
Trôi qua..
Bây giờ, cô đang mặc váy cưới, nhìn cửa sổ bầu trời đêm ngoài kia.
Chỉ câu nói đó, anh đã tổ chức hôn lễ nhanh nhất có thể, sáng nay cũng vào lễ đường rồi...
Cô...kết hôn rồi!
“ Em đi tắm đi “ Anh đưa bộ đồ cho cô, rồi nói.
“ Ừm.” Cô nhận lấy, rồi vào phòng tắm.
Dạ Phong Lệ nhìn bóng lưng cô, câu nói ấy anh đã cùng cô kết hôn, làm vợ chồng!
Cùng nhau trao nhau chiếc nhẫn chính tay anh và cô chọn...
Nhưng tình yêu trong đó, không có!
Lát sau Doãn Chy bước ra, đã thấy Phong Lệ ngủ trên giường, cô thở dài đi lại kéo mền lên, đắp cho anh.
Nhìn anh ngủ say, cô biết mấy ngày nay bao nhiêu chuyện anh đều gánh vác, có lẽ hôm nay cũng đủ mệt rồi.
Doãn Chy đi lại bàn ngồi, mở laptop mình ra và soạn vài thứ quan trọng, cho bọn trẻ ở trường!
Bên ngoài, Dạ Tâm và Dạ phu nhân đưa tai sát cửa, không nghe tiếng động gì...xem ra đôi vợ chồng này hôm nay không động phòng rồi.
“ Thôi về phòng, hôm nay không được thì hôm khác “ Dạ phu nhân nhìn Dạ Tâm, nói nhỏ.
“ Phu nhân bỏ cuộc sao? “ Lúc này giúp việc nào đó thiều thào.
Bà giật mình quay đầu lại, ôi trời cả giúp việc trong nhà còn chưa ngủ kìa..
“ Xuỵt, tụi nhỏ cũng cần thời gian, giải tán “ Dạ phu nhân đứng dậy nói. Người làm cũng giải tán, xem ra đợi thiếu gia động phòng hơi lâu à...
Dạ Tâm chỉ im lặng, nhìn cửa phòng...thằng bé muốn có em!
Sáng sớm, Phong Lệ ngồi dậy, nhìn kế bên không thấy cô, anh quay ngang quay dọc lại thấy cô gục trên bàn, laptop cũng tự tắt lúc nào không hay.
Cả đêm cô ngủ quên ở bàn làm việc sao?
Tiếng điện thoại của cô vang lên, Bạch Doãn Chy ngẩn đầu dậy, đưa tay dụi mắt.
Quay đầu lại, cô giật mình xém té ghế, đằng sau là anh đang gần mình.
“ Dạ...Dạ tổng “
Hết con mẹ nó hồn mà.
“ Cả đêm không chịu ngủ, lại làm việc sao? “ Dạ Phong Lệ mặt không cảm xúc.
Cô gật đầu.
“ Ngốc “
“...”
“ Đánh răng rồi xuống nhà ăn sáng đi, tôi đưa em đi làm “ Dạ Phong Lệ quay người, lại kéo rèm cửa ra nói tiếp.
Vệ sinh cá nhân xong, cùng nhau ăn sáng, cô và anh đều đi làm, Tâm Tâm cũng đi học đến trường cùng tài xế.
Buổi trưa ở trường, cô nhận được tin nhắn từ anh...
Anh bảo là tan làm tài xế sẽ đến đón cô, anh bận rồi!
Cũng phải, hôn lễ anh phải tạm dừng vài công việc sang một bên để tiến hành, có lẽ bây giờ nên giải quyết rồi.
Được, vậy cô quyết định nấu bữa tối này cho anh!
Tan làm, tài xế đến đón, cô bảo bác ấy đưa mình đi chợ.
Mua túi nhỏ túi lớn về Dạ gia, cô cũng bắt đầu làm việc của mình.
Nhìn cô hạnh phúc nấu ăn, giúp việc nhìn nhau cười tủm tỉm, có lẽ thiếu gia sẽ thích bữa cơm này!
Đồng hồ chỉ 8 giờ tối, cô ngồi mệt mỏi trên bàn ăn đợi anh về...
Dạ Tâm và Dạ phu nhân lúc chiều cùng nhau ăn ở ngoài, khi về thấy cô đợi cơm mà cảm thấy xót.
“ Có lẽ nó bận rồi, con ăn trước đi còn nghỉ ngơi “ Dạ phu nhân nói.
Bạch Doãn Chy lắc đầu:“ Con đợi anh ấy được...”
Dạ phu nhân thấy cô quyết tâm, cũng không biết làm sao, giơ cờ trắng.
Bà và Dạ Tâm gọi anh về nhanh, nhưng gọi mãi không bắt máy, cả hai bà cháu dường như muốn bóp chết Dạ Phong Lệ vậy!
Trôi qua...
Bây giờ đã gần một giờ sáng, Bạch Doãn Chy lúc này nghe tiếng xe bên ngoài giật mình dậy, anh về rồi sao?
Cô đứng dậy, ra ngoài mở cửa, lúc này anh bước vô thấy cô...đồ đi làm chưa thay, gương mặt nhợt nhạt!
“ Em làm sao vậy? “ Anh đỡ lấy cô.
“ Tôi đợi anh về...” Cô gượng cười, cả ngày đi làm, tối còn đợi cơm ngủ quên trên bàn ăn, cô mệt sắp chết rồi.
“ Sao em không ăn trước đi...” Anh đáp, đỡ cô về phòng.
“ Anh chuẩn bị nước tắm cho em “ Dạ Phong Lệ đỡ cô ngồi xuống giường, vào phòng tắm chuẩn bị.
Anh quên mất...việc mình đã kết hôn với cô rồi!
Thói quen ở lại công ty, còn hay tắt máy cũng hay diễn ra, anh không ngờ ở nhà còn có người đợi mình như vậy.
Tắm xong, Bạch Doãn Chy hỏi anh, mắt mở không lên vẫn cố:“ Anh ăn gì chưa? Tôi đi hâm nóng đồ ăn “
“ Được rồi, anh tự lo được, em ngủ đi “ Nhìn cô đưa tay dụi mắt như đứa trẻ, anh không kìm được đi lại, bế cô lại giường đặt xuống.
Kéo mền lên, anh tắt đèn rồi ra ngoài. Vừa đặt lưng xuống cô đã không còn sức, mệt mà ngủ thiếp đi.
Xuống bếp, anh tự hâm nóng đồ ăn đã nguội lạnh đó.
“ Ba quên mất cả việc kết hôn sao? “ Dạ Tâm lúc này còn mặc đồ ngủ, đi xuống nhìn anh hỏi.
“ Con chưa ngủ sao? “ Anh hỏi.
“ Con đợi ba về, dì ấy thức cả đêm để đợi ba đấy...” Thằng bé không nỡ ngủ, cũng có kêu cô nên nghỉ ngơi, nhưng bữa cơm này có vẻ quyết tâm, không ngăn được.
“ Ừm “ Anh nhàn nhạt trả lời.
“ Đừng tổn thương dì ấy...được không ba? “ Dạ Tâm nói, Doãn Chy là người mà thằng bé công nhận là mẹ thứ 2 của mình...
“ Sẽ không “ Anh đưa ánh mắt chắc chắn nhìn thằng bé.
Lỗi hôm nay, anh sẽ đắp lại!
Dạ Phong Lệ anh chưa có suy nghĩ làm tổn thương Doãn Chy...