“ Baba..hôm nay ý tốt của baba dẫn con đi đến đó là thử dì ấy à “ Dạ Tâm bỗng trở nên trầm mặc, ngồi trong xe nhìn Dạ Phong Lệ.
“ Đúng vậy “
Đúng là không giấu được thằng nhóc này mà...
“ Dì ấy khác những người khác, cũng hợp để ba đón về làm vợ “ Dạ Tâm nói, lấy sau xe một cuốn sách ngồi đọc.
“ Khụ...con còn đáng sợ hơn cả bà nội” Anh ho khan, nhà này...anh lép vế với mẹ anh và thằng nhóc con này.
Vẻ ngây thơ ngây ngơ ngây ngô lúc nãy nó diễn cũng hay thật, khác hoàn toàn ở nhà vẻ lạnh lùng cool ngầu của nó...
Đôi khi anh còn sợ con trai mình nữa ấy...
Bạch Doãn Chy về nhà, định hỏi ba là người đàn ông có hôn ước với mình kết hôn rồi à, thì mới nhận ra ông đã nhanh chân trốn sang nước ngoài đi du lịch.
Cô đọc tờ giấy anh để lại mà đơ giữa nhà, không biết nên nói gì...ba...ba giỏi lắm, lừa con gái của ba!
Hôm đó, căn nhà cũng chỉ còn lại sát khí của cô..
Cô ngã người xuống giường, nhìn tấm hình trong điện thoại của mình. Buổi xem mắt hôm nay cô lại vớ được một cậu nhóc đáng yêu, còn đòi chụp hình chung với cô nữa...nhìn thằng bé này là...
Người đàn ông đó nhìn cũng có vẻ được, cũng có con rồi nên chắc anh ta cũng chín chắn hơn.
Bạch Doãn Chy mày nghĩ tào lao rồi, anh ta nghe đâu là Dạ tổng, làm tổng tài thì cái đầu anh ta đâu có bị đần đâu nhỉ?
Mà thôi, hợp thì đến...không thì cút, cô không quan tâm, chỉ quan tâm thằng bé con trai anh ta...
Sáng hôm sau.
Bạch Doãn Chy ra khỏi nhà, đi làm bình thường, hôm qua có trao đổi số điện thoại và tài khoản mạng xã hội dùng liên lạc nhau, nhưng cô không để ý đến mấy.
Bạch Doãn Chy bây giờ là giáo viên ở trường mẫu giáo, do cô thích trẻ con nệ chọn công việc này.
Kết thúc một ngày thật nhanh, cô ra đến cổng trường chuẩn bị về nhà, lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ ngồi đó, trông ủ rủ.
Cái dáng này...trông quen quen.
Doãn Chy đi lại, nhìn thấy là Dạ Tâm, thằng bé hôm qua...
“ Tâm Tâm “
Chả qua là hôm qua cô hỏi tên thằng bé, thằng bé cũng muốn cô gọi là Tâm Tâm.
Dạ Tâm ngẩn đầu, thấy cô liền lao đến ôm rồi òa khóc.
“ Con sao vậy? “ Sao một thân một mình chạy đến đây thế này.
“ Con đi lạc sao? “ Cô lại hỏi.
Dạ Tâm gật đầu, ôm chặt lấy cô.
“ Nhà ở đâu, dì đưa con về “ Cô dịu dàng, xoa đầu.
“ Không...muốn...”
Bạch Doãn Chy khựng lại, rồi nói:“ Vậy dì đưa con về nhà dì nhé? “
Đúng lúc ba cô đi vắng, nên cũng không sao.
Đầu ai kia gật lia lịa.
Bạch Doãn Chy lấy khăn giấy trong túi mình, lau nước mắt cho Dạ Tâm, rồi dẫn thằng bé đón xe về nhà.
Dạ Tâm đưa mắt nhìn chiếc xe đậu gần đó, nhìn rồi cười.
Dạ Phong Lệ bên trong tức đến phát điên, Dạ Tâm...con lớn lên, ba sẽ cho con đi học ngành diễn xuất!
Con diễn cũng hay lắm!
Còn dám thách thức ba, con muốn chết chắc sao?
Đang bực tức, điện thoại anh có cuộc gọi.
Là từ mẹ anh...
“ Con nghe “ Anh bắt máy.
[ Để Tâm Tâm về với con bé, con mà chen vào phá ta cho con đi cuốc ruộng đó ]
Nói xong bà cúp máy...
Dạ Phong Lệ đơ, cầm điện thoại, trời ơi đường đường như anh lại bị ức hiếp thế này.
Ông trời ơi, ông bất công với tôi thế!!!