Cô Ấy Là Để Sủng!

Chương 37: Chương 37




Nhà hàng.

Dương Lâm ngồi lắc li rượu, nhìn người đàn ông đối diện mình...Nhân Đường Cao!

“ Ông...” Dương Lâm hạ li rượu xuống.

“ Có lẽ cậu và con bé gặp nhau rồi “ Nhân Đường Cao thản nhiên.

“ Và cũng có lẽ ông nên nói hết sự thật đi “

Nhân Đường Cao cười...

Thật ra hôm Dương Lâm bị truy sát, ông đã kêu Dương Lâm chạy đến con đường có mặt Doãn Chy.

Doãn Chy đến đó cũng là do ông, để cả hai gặp nhau. Nhưng ông không ngờ, cả hai va chạm xe, cũng may không sao cả.

Sự gặp nhau ấy, đều là sự sắp xếp.

“ Ông nói đi, tại sao muốn tôi và Bạch Doãn Chy gặp nhau? “ Nhân Đường Cao ẩn danh mấy năm trời, bây giờ chỉ vì sự gặp nhau của cả hai, ông lại nổi lên...nhất định có gì đó!

“ Sau này cậu sẽ biết, bây giờ hãy bảo vệ con bé thật tốt...nếu con bé có chuyện gì, cậu sẽ ân hận đến cuối đời “ Nhân Đường Cao đứng dậy, nhìn Dương Lâm.

“ Cô ấy nói ông biết ba mẹ cô ấy, cuối cùng...ông nắm bao nhiêu bí mật chứ? “

“ Vô số kể “

Nhân Đường Cao để lại ba chữ, rồi ra về.

Xoảng

Xoảng

Dương Lâm tức giận, ném li rượu xuống sàn.

Nhân Đường Cao thân thiết với ba anh, lúc nào cũng muốn điều khiển anh...xem anh như là người của ông ta vậy, đến cả việc bị mưu sát, ông ta cũng khiến nó thành buổi gặp mặt.

Còn Bạch Doãn Chy, cuối cùng Nhân Đường Cao này muốn liên kết cái gì chứ?

Ba mẹ ruột của Doãn Chy có liên quan gì đến Dương gia sao?

Không thể nào...

...

Nhân Đường Cao lái xe đến cổng Dạ gia, ông nhìn lên.

Ông biết rõ cô đang ở phòng nào. Học trò nhỏ của ta, ta sẽ giúp con đoàn tụ với gia đình, nhưng vật cản lớn nhất là...Đông lão gia kia.

Thầy xin lỗi, có lẽ khoảnh khắc đoàn tụ của con, phải kéo dài nữa rồi.

Doãn Chy ngồi trên phòng, nhìn xuống thì thấy có chiếc xe đậu trước cửa nhà mình, chiếc xe ấy..

Nhân Đường Cao?

Cô nhanh chóng chạy đến mở cửa, chết tiệt!

Dạ Phong Lệ khóa rồi!

Cô bất lực, trượt xuống, ngồi bệch dưới sàn. Súng của cô đã bị anh lấy đi, cửa sổ cũng không thể leo xuống, cửa lại bị khóa trái...anh muốn giữ chân không cho cô ra ngoài sao.

Nếu ra ngoài được, cô có lẽ sẽ đuổi kịp Nhân Đường Cao rồi...

Ông trời ạ! Người không muốn cho con biết ba mẹ mình là ai đến suốt cuộc đời này sao?

...

Tối...

Dạ Phong Lệ mở cửa phòng ra, Doãn Chy liền lao đến, đưa tay ôm cổ anh.

“ Đừng diễn nữa, em có mê hoặc cũng vậy “ Anh lạnh lùng nói.

Cô tiến gần hơn, định hôn lấy anh thì...

“ Em có giao thân mình cho anh cũng vậy, anh sẽ không để em ra ngoài “ Dạ Phong Lệ đưa tay, bế cô lại giường, đặt nhẹ nhàng xuống.

“ Nên ở nhà nghỉ ngơi đi “ Anh nói rồi quay người cởi cavat ra, quăng xuống giường.

Doãn Chy ngồi đó. Cắn môi nhìn anh...đã bị Dạ Phong Lệ anh giữ lại, khó mà có thể chạy ra!

“ Anh xin lỗi, nhưng anh không muốn để em bị thương “ Anh nói rồi đóng cửa phòng lại, khóa trái cửa.

Cạch

Cô nhìn cánh cửa khép lại, cười...

“ Hôm nay cô ấy có ăn đầy đủ không? “ Bên ngoài, Dạ Phong Lệ hỏi quản gia tình hình.

“ Dạ có, nhưng cô ấy luôn ngồi ở dưới sàn, nhìn cửa sổ “ Quản gia nói.

“ Tôi biết rồi “

Đây là tầng 3, cô không thể tìm cách nhảy xuống đâu, bản thân đang bị thương nữa...

Cả đêm anh ở bên phòng làm việc, lúc kết hôn, đây là lần thứ 2 anh ở lì ở thư phòng thế này.

Bình thường anh sẽ làm việc ở phòng cả hai, xem chừng cô ngủ hay chưa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không thể tập trung, anh đóng laptop lại, rồi về phòng.

Mở cửa phòng ra, bên trong rất tĩnh lặng...lần đầu anh thấy căn phòng này, đơn độc, lãnh lẽo như vậy!

Nhìn cô đang ngủ, anh leo lên, nằm cạnh.

“ Chưa ngủ sao? “ Anh lên tiếng.

Doãn Chy xoay người lại, đối diện anh:“ Chỉ là sáng em ngủ hơi nhiều “

“ Ừm “ Anh đưa tay, để cô kê đầu lên tay mình.

“ Ngày mai anh đưa em ra ngoài “

Lần đầu thấy cô im lặng, ngoan ngoãn như vậy...anh có chút sợ.

“ Không cần, em sẽ ở trong phòng “ Doãn Chy nhắm mắt lại, nói.

“ Em...”

Cô đang muốn làm gì đây? Phản dame sao?

“ Em sẽ ở nhà dưỡng thương, anh đừng lo “

Những lời này...cất ra từ Bạch Doãn Chy anh biết sao?

“ Em...Em...”

“ Em làm sao? Không phải thứ anh muốn sao?” Cô đưa tay lên, chạm môi anh.

“ Em...”

Anh thật sự không cất lên lời, ngồi bật dậy.

“ Chứ anh muốn gì nữa? Nếu không phải hôm nay anh giam cầm tôi..có lẽ tôi đã gặp được Nhân Đường Cao rồi “ Doãn Chy ngồi dậy, quát lớn.

Dạ Tâm đứng bên ngoài, nép bên cửa gọi Tài Triệu.

“ Không ổn rồi, chú mau đến đây “

Lần đầu thằng bé thấy Doãn Chy như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.