Trên xe, Doãn Chy kéo áo của anh, khoác thật chặt.
“ Em biết lạnh rồi à? “ Dạ Phong Lệ liếc mắt nhìn cô.
“ Cũng biết lạnh chứ bộ “ Cô bĩu môi, váy hôm nay cô mặc...công nhận ngắn thật!
“ Lần sau tốt nhất đừng mặc như vậy ra ngoài, hai tên kia đã đủ làm anh đau đầu rồi “
Lúc trước một mình anh chống chọi với hai tên kia, vừa Tài Triệu và Đông Phương. Anh không muốn đào lắm ra đàn ông theo đuổi cô đâu, đuổi đi mệt lắm.
“ Sợ em bị người đàn ông khác cướp đi à? “ Cô tiến lại, ghé sát người anh.
Tài xế đang lái mà nuốt nước bọt, à ừm...hai người đợi về nhà được không vậy?
“ Đúng vậy “ Dạ Phong Lệ đưa tay lên vuốt tóc cô. Hôm nay cô ra sức bảo vệ Dạ Tâm, Uyển Ý Nghiên kia liệu có sợ không chứ?
“ Lúc nãy anh thấy hết rồi. Em ra tay trước anh để anh khỏi khó xử à? “ Anh hỏi.
Cô gật đầu:“ Dù gì thì em cũng muốn tính sổ vụ ở trung tâm mua sắm “
“...”
Đúng thật là, cũng may cô không dùng những kĩ thuật mình học từ Nhân Đường Cao, không là cảnh sát đã đến lâu rồi.
“ Lúc nãy Đông Phương có đến đấy, bảo rằng tìm Uyển Ý Nghiên...anh nói xem tại sao lại tìm cô ả? “ Người như Đông Phương không thể dính dáng đến như cô ả, có gì đó.
Dạ Phong Lệ định trả lời thì điện thoại nhận được tin nhắn, anh lấy ra mở tin nhắn.
Là của Tài Triệu?
Doãn Chy ghé sát lại, cả hai nhìn màng hình. Bên trong là bản xét nghiệm ADN của Đông Phương và Dạ Tâm.
Xét nghiệm kết quả: Có quan hệ huyết thống!
“ Đông....Đông Phương là ba ruột của Dạ Tâm? “ Cô lấp bấp, ngỡ ngàng nhìn Phong Lệ.
Chính anh cũng ngỡ ngàng, làm sao Tài Triệu có bảng xét nghiệm ADN này chứ?
“ Mau về Dạ gia “
...
Dạ gia.
Doãn Chy vừa về đến vội chạy lên phòng, nhìn thấy Dạ Tâm đang xem gì đó trong điện thoại. Cô chạy đến, thì thấy thằng bé đang đọc bảng xét nghiệm của Tài Triệu gửi.
“ Con...con..”
Tâm Tâm vẫn bình tĩnh, sáng nay Tài Triệu có đến nói trước cho thằng bé rồi.
“ Con biết thế nào cũng vậy mà “ Tâm Tâm nhìn cô cười.
“ Con biết trước rồi sao? “ Nhìn thái độ của Dạ Tâm mà cô giật mình.
“ Dạ “
“...”
Tài Triệu...anh thích đi trước lắm nhỉ?
Tâm Tâm nhìn cửa sổ, Đông Phương thằng bé biết là ai, lúc đến nhà Doãn Chy ở vài hôm, có thấy người đàn ông đó. Lúc mới gặp, nhìn ông ta rất giống thằng bé nhiều điểm, lúc ấy chỉ tưởng trùng hợp, không ngờ...là cha con ruột!
...
Mọi thứ cứ như được sắp xếp sẵn cả, chỉ đợi thời cơ rồi bung ra thôi.
Dạ Tâm đã quá quen với việc này, mọi thứ bất ngờ. Từ lúc nhỏ, ở cạnh Dạ Phong Lệ đã bao nhiêu người gần thằng bé chỉ để nịnh bợ, bla bla, đã quá quen thuộc rồi.
Doãn Chy cảm thấy thế giới này thật đau đầu, phức tạp. Cô thật sự muốn bình yên để ở cạnh Dạ Tâm, Phong Lệ, chăm sóc hai cha con họ.
Sáng hôm sau.
“ Mẹ, con ra ngoài chút “ Dạ Tâm nhìn Doãn Chy nói.
“ Con đi đâu? “ Cô lo lắng.
“ Con sẽ về sớm thôi, mẹ đừng lo “ Nói rồi thằng bé chạy ra xe, tài xế quay xe đi.
Doãn Chy nhìn chiếc xe rời khỏi, cô cảm thấy có gì đó...sẽ không ổn!
“ Cậu chủ, cậu muốn đi đâu? “ Tài xế nhìn Dạ Tâm.
“ Địa chỉ “ Dạ Tâm đưa địa chỉ cho tài xế, rồi ngồi trầm tư dựa vào cửa sổ.
Đúng là cậu chủ nhỏ...ít nói vô cảm!
Một đứa nhỏ sao có thể làm vậy chứ?
Chiếc xe dừng lại ở ngay nhà hàng, Dạ Tâm tiến vào.
Trước khi vào, cậu dặn tài xế không cần đón mình.
“ Tâm Tâm, đúng không? “ Quản lí đứng trước cửa đợi, nhìn thấy một đứa bé liền hỏi.
Dạ Tâm gật đầu.
“ Mời đi theo hướng này “ Quản lí dẫn thằng bé đến một phòng VIP, thằng bé đi vào.
Bên trong...chỉ có Đông Phương!
“ Chú là...Đông Phương? “ Dạ Tâm ngẩn đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình.
Anh đi lại, cúi xuống ôm thằng bé.
“ Phải “ Anh đáp.
“ Chú muốn nói gì với cháu? “ Dạ Tâm bình thản, nhưng tay vẫn đang vuốt tấm lưng của Đông Phương.
Ấm thật..
Vòng tay của ba ruột!
“ Có thể gọi là ba...được không? “ Trước giờ anh chưa nhỏ giọng với ai, nhưng hôm nay...đứng trước đứa con trai của mình, anh không kìm được.
“ Chưa thể gọi “ Dạ Tâm đáp. Trước giờ thằng bé chỉ gọi Phong Lệ là ba, ngoài Phong Lệ chưa gọi ai cả.
Cho dù bây giờ người đang ôm mình là ba ruột!
“ Ba không trách con, cũng không ép con. Nào, chúng ta dùng bữa “ Anh bế thằng bé đặt lên ghế, rồi ngồi cạnh.
“ Con thích ăn gì? “ Đông Phương đưa menu cho Tâm Tâm. Thằng bé mở ra, rồi chọn với phục vụ bên cạnh.
Lát sau phục vụ đem món lên, anh nhìn món ăn thằng bé gọi. Khẩu vị cũng thật giống anh.
“ Ăn đi “ Anh gắp cho thằng bé miếng thịt bò, Tâm Tâm cũng đưa đũa gắp lên ăn.
“ Con thật giống ba “
“ Chúng ta chung huyết thống “ Tâm Tâm nhàn nhạt, vừa ăn vừa trả lời, vừa lắng nghe.
Từ nãy giờ Đông Phương có cảm giác bị thằng bé tát thẳng nước vô mặt vậy. Phũ phàng...phũ nặng nề!
“ Nếu chú không quen với cách nói chuyện này con cũng không biết làm sao. Người chịu được tính con chỉ có ba Phong Lệ “ Tính khí thất thường này chỉ có Dạ Phong Lệ chịu nỗi!
Đông Phương cười khổ. Tính tình anh rất giống Dạ Tâm, không ngờ bây giờ bị chính tính cách đó dội mạnh vào mặt...