Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 9: Chương 9: 500 và cái tên




Nhớ lại ban sáng, khi Lâu Mạn Mạn chuẩn bị đi học thì bị anh trai nắm lấy cổ áo, khuôn mặt trăng hoa cùng khóe môi khẽ nhếch lên, cô bé liền biết mình chuẩn bị làm chân sai vặt nào đó.

Đúng như dự đoán, Lâu Vĩnh mở miệng ra liền sai bảo đứa em gái tốt bụng.

“Hôm nay em đem tập vở của mình qua lớp 2-3 nhờ làm bài giùm đi.”

Lâu Mạn Mạn tròn mắt nhìn anh trai, cứ như nhìn sinh vật lạ. Cô là học sinh ưu tú có thành tích xuất sắc nhất, vì sao phải cần người khác làm bài hộ chứ. Lại nghĩ, cũng không biết anh trai lấy thông tin từ đâu mà biết bên lớp 2-3 đó đang có dịch vụ làm bài thuê nữa.

Tay nhỏ chậm rãi vuốt cằm, tạo dáng điệu suy nghĩ thật kĩ càng rồi mới trả lời.

“Không nhé! Mấy đứa trong lớp mà biết học sinh 3 tốt như em mà phải nhờ người làm bài hộ, đến lúc đó danh tiếng của em sẽ bị tổn hại vô cùng nặng nề. Hơn hết, em rất ghét đám người lớp...”

“300.” - Lâu Vĩnh chậc lưỡi, đưa tiền ra trước mắt em gái miệng lưỡi lươn lẹo.

“Nhưng bởi vì em vô cùng yêu quý anh trai, vậy nên em sẽ cắn răng bỏ qua danh tiếng tổn hại, giúp anh hoàn thành nhiệm vụ thật suôn sẻ.” - Vừa nói, Lâu Mạn Mạn vừa cong mắt, rất thật thà cầm lấy số tiền bỏ vào trong túi.

Mà lúc này, ở trong chiếc Ferrari màu đen của anh trai, Lâu Mạn Mạn cũng cười thật cao hứng. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô bé quay sang nhìn anh trai đang lái xe:

“200 kia em không trả đâu.”

“Anh cũng không bảo em phải trả.”

Lâu Mạn Mạn lúc này mới an tâm, nét cười trên khuôn mặt vẫn còn dư lại. Tâm tình không tồi, cô bé móc từ trong túi ra 300 ban sáng, rất nghĩa khí mà nói với Lâu Vĩnh.

“Anh, lần làm ăn này em không lỗ, trả lại cho anh 300 buổi sáng. Coi như đền bù phí tinh thần khi bị gọi là thần tài đi.”

Lâu Vĩnh nheo mắt, hừ lạnh một tiếng. Liếc em gái một cái rồi mới đáp.

“Cầm đi.”

“Anh, nay anh hào phóng thế sao?” - Lâu Mạn Mạn hơi bất ngờ, tuy nhiên, nếu chê tiền thì để cô giữ lại thay vậy. Dù sao anh cũng là ông chủ của một cửa hàng net tự mở to bự chảng, anh sẽ không thiếu tiền. Nhưng cô thiếu nha.

Lâu Mạn Mạn cất tiền xong xuôi, sau đó lấy chai nước từ trong cặp ra uống, nãy giờ nói nhiều quá khiến cổ họng bé của Mạn Mạn gần khô khốc đến nơi rồi.

Ai mà ngờ được, đang nuốt ngụm nước cuối cùng xuống họng thì nghe thấy giọng điệu đứng đắn của anh trai cất ra:

“Bù lại, em nói cho tôi biết, cô bé đó họ tên là gì?”

Phụt...

Chiếc xe đáng giá gần mười tỷ bị nước trong miệng Mạn Mạn tắm ướt nhẹp một mảng rộng. Mà chính cô bé còn bị sặc đến độ ho khù khụ.

“Anh... Khụ... Cái gì cơ?” - Lâu Mạn Mạn cố gắng bình ổn trái tim đang nhảy dựng của mình, đây không phải anh trai cô, anh trai cô sẽ không quan tâm đến mấy thứ tầm phào này!

“Tên cô bé, chẳng phải em định kết giao tri kỷ với người ta sao? Sau này em cùng bạn ấy đứng chung với nhau, anh còn phải biết tên để xưng hô cho đúng chứ, em nói có phải không? Nếu cô bé mà biết anh trai của bạn tốt đến cả tên cô bé còn không biết, lúc đó sẽ nghĩ sao về sự chân thành của em.”

Lâu Mạn Mạn chớp mắt liên tục, anh trai nói rất hợp lí, logic... Tại sao cô cứ thấy có điểm nào đó sai sai, lấn cấn ở đây vậy?

Sau cùng, Lâu Mạn Mạn cho dù có tinh tường đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa con nít. Kinh nghiệm sống so với anh trai còn thua những 8 mùa xuân. Cho dù cảm giác đang bị lừa, nhưng dưới lý luận quá thuyết phục của anh trai, Lâu Mạn Mạn vẫn phải nói ra đáp án.

“Bạn ấy họ Đàm, tên đầy đủ là Đàm Nhu Nhi.”

Dưới ánh đèn sáng trưng, qua đôi mắt màu lam nhạt của bé Mạn Mạn nhìn thấy, khóe môi anh trai đang cong lên, tạo thành nụ cười vô cùng yêu nghiệt.

Mẹ ơi, anh trai cười lên đẹp thì đẹp đó, nhưng Lâu Mạn Mạn lại ngửi thấy mùi nguy hiểm quanh đây là sao ta...

Mà trong suy nghĩ của Lâu Vĩnh lúc này lại phi thường đắc ý. Hắn tương kế tựu kế, lại dùng 500 để có thể biết được tên của cô bé kia.

Không gọi là lỗ.

...

Đàm Nhu Nhi cúi gằm mặt, đối với thức ăn được bày biện tinh xảo trên bàn không một chút nào hứng thú. Ngược lại, Đàm Ôn Tường xem ra ăn rất là vui vẻ. Mắt nhìn thấy con gái chưa động đũa, ông còn vô cùng thân thiết mà gặp cho cô vài miếng thịt xào.

“Con cảm ơn.” - Đối với hành động thân mật của ông, Đàm Nhu Nhi khách khí cảm tạ, đại não vẫn chưa thể nào dừng lại việc căng thẳng.

Đàm Ôn Tường vì sao lại tới đây? Kỳ thi thử tròn tháng mà ông chỉ định đã kết thúc cách đây ba ngày rồi cơ mà. Ông tới thăm cô sao? Không bao giờ chuyện đó xảy ra được. Người có suy nghĩ tới thăm cô có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không phải Đàm Ôn Tường.

Vậy thì vì lý do gì chứ?

Đàm Nhu Nhi cảm giác da đầu của mình tê rần, đôi mắt đen láy trộm nhìn Đàm Ôn Tường đang hòa nhã ăn cơm... Đừng nói rằng cha đã biết chuyện cô trộm gửi tiền cho em gái rồi nha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.