Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 30: Chương 30: Bế cô




Chút tâm tư nhỏ mọn này của Hứa Thanh Thanh, Lâu Vĩnh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Chẳng qua, hắn đối với loại tâm tư này không quan tâm lắm, chỉ cần nó vẫn còn trong khuôn khổ của hắn thì hắn có thể bỏ qua. Hơn hết, Hứa Thanh Thanh dù sao cũng là người làm được việc, còn có thể giữ lại.

“Vẫn đang đợi ngoài sảnh sao?”

“Đúng vậy thưa ngài.”

Thẳng lưng ngồi dậy, hắn theo đường thẳng hướng ra cửa. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu trở lại, đôi mắt lam lạnh nhạt nhìn Hứa Thanh Thanh.

“Cô tung tin giả cũng hơi lố quá rồi.”

“Dạ? Về chuyện Hàn Dương thân bại danh liệt tốn nửa gia tài ạ?”

“Ừm. Dù sao tôi cũng chỉ mới phế đi chân giả của cậu ta mà thôi. Hàn gia sau này không có con nối dõi, dòng họ Hàn bọn chúng trước nay không hòa thuận. Từ trên trời rớt xuống miếng bánh thơm như vậy tất nhiên là cấu xé nhau mà ăn... Tôi chẳng qua vô tình trở thành giọt nước tràn ly bất đắc dĩ...”

Vậy mà khi biết tin, cha mẹ của hắn còn nghĩ rằng chính hắn làm cho gia tộc hùng mạnh như Hàn gia sau một đêm gần như tan nát... Sau đó hắn năm nay dù đã 26 tuổi, lại bị mẹ dùng chổi lông gà đánh tay trước mặt nhiều người hầu. Khiến hắn một tháng không về nhà chính vì nhục nhã.

Hứa Thanh Thanh trộm nhìn biểu cảm hơi thất thần của lão đại, khóe môi khẽ cười. Nhưng vẫn cúi đầu nghiêm chỉnh nhận tội.

“Xin lỗi ngài vì đã tự tiện hành động. Nhưng cũng là do cậu ta biết lớn lại không biết khôn. Sau khi thực thi nhiệm vụ của ngài thì tên ngu đó còn vừa rên đau vừa buông lời nhục mạ ngài... Vậy nên tôi đã nhờ những người khác loan tin hắn ta bị cưỡng hiếp đến điên dại, cũng thuận nước đẩy thuyền, giúp cho họ hàng của Hàn gia danh chính ngôn thuận cắn hết khối gia tài của tên đó đi.”

Lâu Vĩnh nhướng mày, dù sao Hàn gia tàn thì cũng đã tàn rồi, bị đánh cũng đã bị đánh rồi. Hắn cũng không thể vì việc tư mà trút giận lên nhân viên. Chỉ đành chậc lưỡi bỏ qua.

“Nếu còn tự ý thêm lần nữa, cô cũng không cần theo tôi nữa làm gì.”

Hứa Thanh Thanh đối với cách đối xử đàn em của Lâu Vĩnh đã hiểu gần như là hoàn toàn, được hắn tha thứ, đôi mắt ả liền sáng lên gật đầu tạ lỗi.

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ không tái phạm lần sau.” - Lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng nam nhân đã không còn ở đây nữa.

Mà Lâu Vĩnh, từ lúc nói xong chuyện của mình đã rời khỏi nơi “không khí không được trong lành” đó, theo hướng thang máy mà đi tới.

Đôi mắt ngọc bích lạnh nhạt lúc này lại trở nên hưng phấn, trong đầu không khỏi liên tưởng đến hình bóng đáng yêu của bé con nhà mình... Phải, hắn tin rằng người mà Hứa Thanh Thanh nhắc tới chính là bé Đàm Nhu Nhi của hắn.

...

Đàm Nhu Nhi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình mang đồ ăn cho người khác mà chờ đợi đến độ ngủ quên.

Đúng vậy, cô thật sự đã ôm túi đồ ăn âm ấm rồi ngồi ngay đại sảnh của Lâu gia ngủ gật trước bao nhiêu sự dòm ngó của nhân viên trong công ty... Thử‎ thách‎ tìm‎ t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.