Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 3: Chương 3: Chuyển tới thành phố V




Hai người một lớn một nhỏ, cứng đối cứng với nhau, còn tưởng Đàm Nhu Nhi sẽ thua, lại không ngờ được người nhượng bộ trước lại là Đàm Ôn Tường.

“Được rồi, cất con dao xuống đi, ta liền lập tức sai người tìm Tiểu Ân, hứa với con rằng nó không sứt mẻ gì. Nhưng trước đó, cha phải nhắc cho con nhớ rằng chỉ cần con đối với kỳ vọng của ta xảy ra một chút chênh lệch, đứa em gái kia cũng theo đó mà biến mất vĩnh viễn.”

Nói đoạn, Đàm Ôn Tường nheo mắt rời khỏi, đáp án của ông ta vừa hay cũng đã giải thích phần nào đó khúc mắc có trong suy nghĩ non trẻ của Đàm Nhu Nhi. Hóa ra những lời họ bàn tính với nhau vào đêm hôm đó không phải là hồ ngôn loạn ngữ, mà thực tế đó là suy nghĩ đã được cân nhắc của bọn họ.

Rằng cha mẹ của cô chỉ cần đứa con thông minh để gả cho hào môn thế gia, sau đó thì dựa hơi nhà hào môn mà sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Lộc Nhân lúc này đã thu lại con dao nhỏ trên tay cô, trước khi ra khỏi phòng còn nói với cô cái gì đó, nhưng giờ phút ấy tâm trí của cô chẳng còn để nghe rõ lời bà ấy nói nữa.

Đàm Nhu Nhi gục xuống giường rộng lớn, nước mắt kìm nén từ lúc nãy, bây giờ từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Bọn họ có lẽ cũng quên mất, rằng cô chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, chẳng qua tình thế bắt buộc, cô sợ hãi em gái mình sẽ chết, sợ hãi những lời Đàm Ôn Tường nguyền rủa rồi sẽ thành sự thật. Vì quá sợ hãi nên cô mới liều mình làm theo cảnh trong phim mà trước đây cô từng thấy qua.

Bọn họ không biết, chỉ cần bọn họ dang rộng bàn tay to lớn kia ôm lấy cô khi lúc cô cầm con dao đó, cô chắc chắn sẽ òa khóc mà buông con dao xuống. Chỉ cần bọn họ hướng tới cô nói một câu:

“Cha mẹ chỉ là hù dọa con tí thôi, em gái con chữa bệnh sắp về rồi.”

Cô liền lập tức tin tưởng. Đúng vậy, cô sẽ nguyện tin tưởng họ, cho dù đó là lời nói dối, cô cũng sẽ tin là lời nói dối thiện chí của họ, không bao giờ oán trách.

Cô giáo đã dạy, trên đời này, người có thể hi sinh nhiều nhất cho chúng ta mà không đòi hỏi từ chúng ta bất kì sự trả ơn nào chỉ có thể là cha mẹ. Vậy nên, trái tim non nớt của cô sẽ luôn vì ngôn ngữ và hành động của cha mẹ chi phối. Cho dù bên tai đã nghe bao lời cay nghiệt của bọn họ, cô đều không bỏ trong lòng, chỉ cần họ... Cô đã ngây thơ suy nghĩ như vậy trước khi cất tiếng hỏi họ đấy...

Bởi vì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cô chỉ là một đứa trẻ cần sự bao bọc che chở của người lớn thôi mà... Nhưng Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân hình như đều không nghĩ vậy, họ đối với con gái của mình, tình cảm từ tâm truyền tới còn không bằng người dưng nước lã.

“Oa hu hu, tại sao, tại sao lại tàn nhẫn như vậy... Hu hu, vì sao lại tàn nhẫn dập tắt hi vọng của con như vậy? Cha mẹ xấu, là người xấu hu hu...”

Phòng ngủ rộng lớn trước kia luôn rộn ràng tiếng cười nói, hôm nay lại bị tiếng khóc lớn của Đàm Nhu Nhi bao trùm. Cô từ đêm hôm đó đã từ từ nhận ra rằng, ở Đàm gia, đối với cái gọi là hơi ấm người thân, cái gọi là hạnh phúc gia đình, chẳng qua chỉ là thứ phù phiếm không đáng nhắc tới.

Một cô bé 5 tuổi, đang trong độ tuổi vô lo vô nghĩ, lại từ giây phút ấy bắt đầu phải học cách suy nghĩ, hành động như đã trưởng thành.

Rất nhiều ngày sau đó, cô từ chính miệng Lộc Nhân nghe được, Tiểu Ân đã được tìm thấy, hiện tại đac được Đàm Ôn Tường sắp xếp cho chỗ ở và chỗ học ở thành phố A vô cùng tốt rồi, không cần phải để tâm đến nữa. Đàm Nhu Nhi dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thờ ơ hời hợt dạ cho có, sau đó lại tiếp tục bài học, vì cô biết, đó là điều hai người kia muốn.

Quả nhiên, Lộc Nhân cùng Đàm Ôn Tường nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt của hai người đều sáng lên, trong đầu đã khen ngợi Đàm Nhu Nhi tố chất không tồi, cứ đà này phát triển thì cô sẽ thu về bội tiền cho bọn họ, xem như đầu tư cho cô không hề lỗ.

Khi ngoài kia biết bao nhiêu đứa trẻ cùng trang lứa còn đang khóc lóc vì bị té đau, thì cô đã phải lóc chóc đi tìm cho mình nguồn thu nhập riêng biệt, cô muốn dành tiền để cho em gái, bởi có một lần cô vô tình nghe thấy, Lộc Nhân vì bộ váy đính kim cương không dành được mà muốn cắt phần tiền chuyển đến thành phố A, nơi Tiểu Ân đang sinh sống.

Năm tám tuổi, cô đề nghị với họ tới thành phố V học tập với lí lẽ rằng: Ở thành phố V có cách giảng dạy độc đáo, cũng như muốn tập tự lập từ bé.

Đàm Ôn Tường nghe vậy, không cần suy nghĩ nhiều liền lập tức đồng ý, mấy năm qua ông đã kiểm chứng được năng lực học tập của cô, đều rất tốt, lại nói ông cũng cần một đứa đủ thông minh để giúp ông thâu tóm tiền tài danh vọng.

Ngay ngày hôm sau ông đã đặt vé máy bay đi thành phố V, chọn cho cô trường học tốt nhất, nơi ở tốt nhất, cùng với những người giúp việc trung thành. Trước khi trở về Willow, ông đưa bàn tay to lớn của mình ra, vỗ vào vai đứa con gái của mình.

“Nếu cần gì cứ gọi về nhà, ta đều sẽ cung cấp đầy đủ cho con. Mỗi tháng đều sẽ có bài kiểm tra nhỏ để xem có hay không lười biếng. Nghe rõ chưa?”

Đàm Nhu Nhi nhìn bàn tay của ông, rồi gật đầu đáp lại, đôi mắt sáng trong không tra ra được bất kì thứ cảm xúc gì.

“Con đã hiểu.”

Đến đêm tối, khi chỉ còn mình cô ở trong phòng, Đàm Nhu Nhi sau một hồi lần mò, cuối cùng cũng lấy từ trong đống đồ chưa sắp xếp ra một hộp nhỏ. Bên trong chứa rất nhiều tiền mà cô kiếm được, cô trải từng tờ xuống đệm rồi bắt đầu đếm, gương mặt thanh thoát hiện lên ý cười. Lúc này đây, trong đôi mắt to tròn kia hiện lên ánh sáng lấp lánh, hệt như vì sao trong bầu trời đêm. Đây mới thật sự là biểu cảm mà một đứa trẻ nên có.

“Tiểu Ân, nhìn xem, hôm nay lại có thêm thu nhập ha ha, chị quả nhiên là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới này!”

Cô đòi đi du học, ngoài mục đích trốn thoát tạm thời khỏi căn nhà không hơi ấm đó ra, còn có nguyên do khác, bởi vì cô muốn dùng tiền Đàm Ôn Tường chu cấp gửi cho em gái. Số tiền cô tiết kiệm dù sao cũng quá ít, vậy nên cô mới nghĩ ra cách này.

...

Đàm Nhu Nhi nhanh chóng được nhận vào trường học danh giá bậc nhất thành phố V. Dù ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã phỗng mũi tự hào bản thân, dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, tính cách của đứa trẻ khác có, cô cũng có, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

Cô cũng rất khó để kết bạn, dẫu sau tư tưởng của cô lớn lao hơn bọn họ. Nói chuyện cùng mấy người cùng trang lứa đúng là không tiếp thu được. Cái gì mà làm anh hùng siêu nhân, cái gì mà đầm công chúa, vương miện lấp lánh, phi phi phi...

Cô đã mất công cả buổi giảng dạy cho bọn chúng về sức mạnh của đồng tiền, kêu gọi bọn chúng cùng mình hợp sức làm những đồ thủ công đem bán sẽ kiếm được tiền. Ai dè giảng xong, nhà đầu tư thì không có, lại nhận về ánh mắt mờ mịt, một số người còn bảo cô là người lập dị. Cô chỉ biết tặc lưỡi, ném cho bọn họ ánh nhìn khinh bỉ.

Vậy nên dù có vẻ ngoài xinh tựa thiên thần, nhưng không ai thèm chơi với cô.

Đàm Nhu Nhi lại không biết rằng, những lời cô nói ra đã bị ai đó thu toàn bộ vào trong mắt, đứng bên ngoài cửa lớp, người ấy phải ngoái đầu nhìn lại hai lần, xem mình có nhầm bảng hiệu hay không. Trong đầu tràn ra suy nghĩ, con nít thời nay phát triển nhanh như vậy à.

“Lão đại, sao anh lại không di chuyển vậy? Bên trong có em gái ngài sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.