Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 51: Chương 51: Độ Ngôn à..




Lâu Vĩnh nghe cô nói vậy, mím môi không đáp lại, hắn vì bé con mà trở nên cường đại đến mức không ai có thể ngang hàng. Mà bé con của hắn cũng bởi vì đứa em gái của mình mà không ngừng cố gắng hoàn thiện bản thân.

Nếu đã như vậy, hắn sẽ không tự ý xem vào chuyện của Đàm Ôn Tường. Chẳng qua hắn vẫn luôn đứng phía sau lưng Đàm Nhu Nhi, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô. Cho dù sau này cô có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nào, chỉ cần hắn còn thở, cô sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Chẳng qua hắn tôn trọng ý kiến của cô, lúc này chỉ có thể im lặng bỏ qua cho Đàm Ôn Tường một thời gian, nhưng chỉ cần ông ta làm ra chuyện gì có hại cho bé con của hắn thêm một lần nữa, hoặc đơn giản là dâng bé con hắn nhọc tâm nuôi lớn, lần nữa trở thành vật có giá trị để trao đổi trong mấy cái hôn nhân thương mại ngu ngốc kia… Hắn khẽ cười lạnh.

Rời khỏi chỗ cô, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc tới văn phòng hoàn thành nốt vụ theo dõi Lâu Chính Thần, người ‘chú nhỏ’ ham mê gia sản mà Độ Ngôn trước đây đã từng đề cập đến.

Sau ngày hôm qua tiếp cận với Vương Hào Kiệt, hắn có thể khẳng định rằng, cho dù cho tên kia thêm mười cái mạng thì hắn ta cũng không có cái gan để chống lưng cho Lâu Chính Thần tác oai tác oái trong công ty của cha hắn lâu như vậy.

Nhưng Lâu Chính Thần lại làm được điều mà theo suy luận của hắn là bất khả thi, còn trong thời gian lâu dài như vậy, làm thâm hụt biết bao nhiêu là tiền của công ty… Điều này đã làm hắn phải bận tâm đến.

Có lẽ Lâu Chính Thần thật sự có người chống lưng ở phía sau. Còn Vương Hào Kiệt có thể là tên ra mặt thay mà thôi. Kẻ đầu sỏ ở phía sau có thể vì sợ hắn phát hiện danh tín thật mà lựa chọn người trung gian thay thế.

Nghĩ đến đây, Lâu Vĩnh khẽ cười, ah, cho dù người đứng sau là ai, song chắc chắn một điều rằng tên đó biết hắn.

Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Có lẽ con ruồi đầu tiên bị đem ra xử trảm đã gọi tên Lâu Chính Thần rồi, hắn đối với tên ‘người thân thích’ này một chút cũng không để tâm đến. Nhưng vì chuyện tương lai sau này người này không thể quay trở về công ty phá rối nữa, hắn vẫn nên trực tiếp gặp mặt người ‘chú’ trong truyền thuyết này một phen mới được.

Tất nhiên, hắn đang trong thời kỳ bận mang tên bé con nhỏ của mình vào cuốn gia phả của gia đình, công việc tìm kiếm nơi ở của Lâu Chính Thần này hắn chỉ đành nhường lại cho tên “ăn không ngồi rồi” Độ Ngôn.

Cùng lúc đó, cách nửa vòng trái đất, Độ Ngôn mới vừa cảm thán hôm nay có một ngày nghỉ hiếm hoi, lại không ngờ được giây sau điện thoại reo lên tiếng chuông điện thoại đặc trưng của người nào đó.

Nụ cười tươi sáng lập tức vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt e ngại cùng với suy nghĩ phân vân có nên nghe cuộc gọi này hay không. Độ Ngôn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải lựa chọn hoặc là ngày nghỉ quý báu cùng bạn gái mới quen, hoặc là việc nặng lương không cao, cùng với sự bóc lột lao động ngoài giờ của vị lão đại ‘kính yêu’.

Sau vài giây đắn đo, Độ Ngôn cuối cùng vẫn lựa chọn nhấc máy, bên ngoài trầm tĩnh cất tiếng trả lời, mà trong lòng nước mắt đã lăn dài như sông Nin.

“Lão đại… Mai là ngày nghỉ… Đúng không?”

Một người với khả năng nhớ siêu phàm như Độ Ngôn, sau cùng vẫn bị tư sản mang tên Lâu Vĩnh bóc lột đến hoài nghi bản thân.

Nhưng có vẻ Lâu Vĩnh lại khá phối hợp trả lời câu hỏi của Độ Ngôn, tuy rằng câu trả lời của hắn không phải là thứ cậu đang mong muốn:

“Cậu nhớ sai rồi, mai là ngày đi làm. Công việc của cậu chỉ là đem Lâu Chính Thần đang chốn chui rủi nơi nào đó đặt trước mặt tôi. Hạn nộp là hết ngày mai, nghe rõ chứ?”

Độ Ngôn mím môi, cậu không muốn gật đầu, ai đó có thể cứu vớt cậu ra khỏi đống hỗn độn này hay không, hết tổ chức, lại đến NN, bây giờ còn phải đi tìm người? Chả lẽ sau này Lâu Vĩnh định cho hắn chăm trẻ em luôn cho đủ bài hay gì?

Làm nhiều như vậy nhưng cậu mãi không trở thành ông chủ được, là vì sao? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Độ Ngôn chỉ có thể khóc trong lòng, nuốt toàn bộ khổ sở xuống bụng, khó khăn đáp ứng yêu cầu kia của Lâu Vĩnh. Trong lòng thầm an ủi bản thân, sẽ có một ngày cậu bật lại Lâu Vĩnh, chắc chắn sẽ có ngày đó, còn hiện tại, cậu chỉ có thể nếm mật nằm gai chịu đựng. Vì chỉ cần rời khỏi NN, cậu sẽ không còn có cái cớ nào để qua mặt với gia tộc, hơn cả Lâu Vĩnh nói gì thì nói, hắn vẫn đang giúp cậu hoàn thành mục tiêu mà bản thân đề ra năm xưa.

“Vậy sau việc này… Tôi sẽ có kỳ nghỉ nào không?” - Cho dù đã chấp nhận số phận khổ sai của mình, Độ Ngôn vẫn muốn vì bản thân thăm dò một chút.

Lâu Vĩnh hơi nhướng mày, hướng ánh mắt vào khoảng không vô định, chậc lưỡi khuyên bảo:

“Độ Ngôn này, với tư cách là một người bạn tốt, tôi khuyên cậu bớt lêu lổng đi. Đừng để khi người ta trở về đánh giá cái chân thứ ba kia của cậu… Bẩn!”

Lời nói ngắn gọn xúc tích, nhưng lại gây ra sát thương cực lớn đối với ai kia, Độ Ngôn ngay lập tức cúp máy mà không thèm phản hồi gì với câu nói kia của Lâu Vĩnh.

Bẩn… Bẩn cái đầu nhà ngài, Lâu Vĩnh, ngài đừng tưởng mình là sếp mà muốn nói gì thì nói! Cậu đang giăng lưới bắt cá có được không? Là ai đã áp chế quy định rằng thay bạn gái thường xuyên là người không chung thủy? Độ Ngôn thay bạn gái chỉ bởi vì muốn cho ai đó nhìn thấy mà ghen thôi có được không?

Buồn ở chỗ, người ta không những không thèm quan tâm tới hắn, đến cả phương thức liên lạc cũng thay đổi hoàn toàn. Tuy nghiệp vụ của cậu có thể mò mẫn rất nhanh cô ấy đang ở đây, đang làm gì. Nhưng biết rồi thì sao chứ, người ta cũng chẳng thèm để ý nữa là… Cậu chỉ còn cách duy nhất chính là kích thích dư luận… Cầu mong chuyện đó sẽ làm cô quan tâm một chút.

Lâu Vĩnh khi bị Độ Ngôn cúp máy đột ngột, cũng không tỏ ra bất bình, chẳng qua hắn hơi thở dài thầm mắng cậu một tiếng đáng đời. Ai biểu trước kia làm việc xấu nên giờ phải gánh hậu quả.

Suy cho cùng, trong tình cảm, càng rõ ràng rành mạch càng tốt, như hắn yêu thích bé con thì sẽ thể hiện bản thân yêu thích. Cho dù bị khoảng cách thời gian không gian ngăn cản, tâm đã đặt nơi hướng về thì nhất quyết không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.