Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 67: Chương 67: Đưa cô đi




Phó Diệu Nghiên nói, toàn bộ chuyện là do Hứa Thanh Thanh vạch ra, không hề liên quan đến cô ta. Hứa Thanh Thanh, cái tên quen thuộc như vậy.

Đúng rồi, hôm qua, Hoắc Kỳ Vũ có nói, em gái thất lạc nhiều năm của hắn ta cũng tên là Hứa Thanh Thanh. Còn hỏi cô với dáng vẻ vô cùng kỳ lạ, rằng cô không cảm thấy cô gái kia có chút gì quen thuộc hay sao. Cô vẫn luôn thắc mắc hai chữ quen thuộc kia của Kỳ Vũ là gì, vì sao cô phải cảm thấy người kia quen thuộc. Nhưng có vẻ hôm nay cô đã tìm ra được chìa khóa dẫn đến đáp án cho riêng mình.

Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là, một góc của chìa khóa này lại có liên quan đến Lâu Vĩnh, liên quan đến điều mà hắn đang cố gắng muốn giấu cô. Đàm Nhu Nhi trong nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết bản thân nên làm gì cho phải.

Lại còn thêm tổ chức gì đó do chính Lâu Vĩnh nắm quyền nữa chứ… Phó Diệu Nghiên những tưởng cô đã biết toàn bộ về Lâu Vĩnh mà không hề phòng bị nói ra hết, nhưng cô ta không hề biết rằng đây là lần đầu tiên Đàm Nhu Nhi biết được người bên gối mình lại là người điều hành một tổ chức ngầm. Đầu cô giờ phút này rối như tơ vò, những suy nghĩ liên quan về hắn cứ đọng lại mãi trong đầu không tài nào xóa đi được.

Rõ ràng ngoài kia bầu trời đang trong xanh mát mẻ như vậy, vì sau cô lại cảm nhận thành một bầu trời với những đám mây xám xịt không thể tìm thấy đường như vậy?

Trong không trung vang lên tiếng lòng của cô gái: “Lâu Vĩnh… Em liệu có nên tiếp tục chờ đợi đến khi anh sẵn lòng giải thích hay không? Em hiện tại rất rối, không biết nên làm gì cho đúng… Anh nói đi em nên làm gì bây giờ?”

Cô biết sẽ không ai trả lời câu hỏi của cô, nhưng cánh môi vẫn không ngừng lặp lại câu hỏi “phải làm sao bây giờ” một cách vô cùng bất lực.

Mà Lâu Vĩnh ngày hôm đó cũng không hề xuất hiện dù chỉ một lần, sau khi cùng Tiểu Ân dạo một vòng công viên, cô lại mang theo tâm tư nặng trĩu của mình chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, ở bên ngoài căn hộ, chiếc Ferrari màu xanh dương dừng lại trước cổng nhà, người đàn ông vóc dáng cao lớn từ từ bước vào. Đàm Tiểu Ân bởi vì phải chạy deadline cho bộ truyện tranh chuẩn bị đến hồi kết vậy nên giờ này vẫn ngồi lạch cạch vẽ vời ở dưới nhà chính. Khi nhìn thấy anh rể bước vào thì không khỏi bất ngờ:

“Anh rể, hơn 11 giờ rồi, sao anh lại đến đây?”

Lâu Vĩnh ban đầu còn nghỉ giờ này hai chị em đang ngủ nên mới nhẹ nhàng mở cửa như vậy, không ngờ vừa bước vào đã bắt gặp Tiểu Ân đang dương đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào mình. Tất nhiên với độ dày của khuôn mặt, hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, sự bình tĩnh của một chính nhân quân tử đáp lại ánh mắt của cô bé. Giọng nói trầm ấm vang lên:

“Chị gái em đâu?”

“Chị ấy đang ngủ trên lầu, có chuyện gì sao hả anh rể?”

“Không có gì, anh muốn dành cho cô ấy một bất ngờ mà thôi.”

Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì không khỏi cười đến thập phần vui vẻ, đôi mắt cong lại thành hình vòng cung. Nhỏ giọng đối thoại với vị anh rể trước mắt:

“Anh định mang chị ấy đi trong lúc ngủ luôn ạ?”

“Ừm, nhưng việc này vẫn phải nhờ Tiểu Ân giúp anh một tay, ngày mai em hãy gửi một tin nhắn, rằng em có hẹn đi chơi với đám bạn, nói sao nhỉ… À, nói rằng Tiểu Ân nhờ anh chăm sóc cho chị em một ngày nhé? Có chịu không?”

Đàm Tiểu Ân ôm miệng cười khúc khích, không cần nói cũng biết cô bé đáp ứng ngay và luôn lời đề nghị của vị anh rể lắm mưu mô này. Trong lòng còn không khỏi mừng thầm, vị anh rể này lại cho cô thêm một ý tưởng để thêm vào bộ truyện nữa rồi.

Lâu Vĩnh nhận được sự đồng ý không do dự của em gái vợ, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ, sau đó thì một đường đi lên lầu, bế lấy bé con đang say ngủ trong chăn lên. Bởi vì sợ cô bị lạnh đột ngột mà thức giấc, hắn ôm cả người lẫn chăn lên một cách nhẹ nhàng, đặt đầu cô vào trong lồng ngực của mình, cảm thụ được hơi thở đều đều của cô khiến hắn bất giác cảm thấy bình yên.

Bước từng bước thật chậm ra xe, lại nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế, đôi mắt màu xanh lục ánh lên tia ôn nhu, không tự chủ được mà cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái. Lại sợ cô thức giấc mà lập tức phải áp chế ham muốn di dời sự chú ý khỏi khuôn mặt say ngủ của cô gái. Trong xe, âm thanh của nam nhân càng trở nên trầm ấm từ tính:

“Bé con, đừng thức bây giờ nhé… Bởi vì anh muốn lúc em tỉnh lại cũng là lúc em nhìn thấy toàn bộ mọi thứ.”

Lâu Vĩnh không hề biết rằng, giờ phút này Đàm Nhu Nhi đã tỉnh từ lâu, cô ngủ rất tỉnh, bởi vì từ nhỏ đã học được thói quen đề phòng Đàm Ôn Tường sẽ nhân lúc cô ngủ mà mang cô bán đi, bởi vậy nên cho dù hắn có bước chân nhẹ nhàng đến đâu cô cũng sẽ bị thức giấc. Nhưng cô lựa chọn giả vờ ngủ để xem xem người đàn ông của mình muốn làm gì.

Thẳng đến khi nghe thấy âm thanh nỉ non của hắn truyền bên tai, tim khẽ lệch một nhịp, rồi lần nữa vô thức thiếp đi.

Hắn nói rằng sẽ cho cô nhìn thấy toàn bộ mọi thứ… Cô nên tin tưởng hắn, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.