Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống vành tai đỏ ửng của cô gái đang ngồi trên ghế. Mà Đàm Nhu Nhi nghe xong câu nói lấp lửng của hắn có chút khó hiểu, tròn mắt quay đầu nhìn hắn đầy nghi vấn.
“Không thể bán? Lâu Vĩnh, vậy anh chi nhiều tiền cho em như vậy, anh định lấy lại vốn như thế nào?” - Đàm Nhu Nhi lần này thật sự có hơi thắc mắc.
Lâu Vĩnh mím môi, đôi mắt màu ngọc bích nhìn xuống cánh môi hồng ngọt ngào kia, trong đầu xuất hiện tà niệm... Thật muốn hôn cô!
Sau cùng lại, hắn vẫn lựa chọn thoái lui. Không ngừng nhắc nhở bản thân rằng thời điểm chưa thích hợp, không thể dọa cô bỏ chạy được.
Lâu Vĩnh hắng giọng làm cho yết hầu lên xuống vài lần.
“Không phải em có bộ óc nhạy bén lắm sao? Tự nghĩ đi.”
Bên trong không khí ngọt ngào bao trùm căn phòng. Mà bên ngoài, Hứa Thanh Thanh thông qua cách thức nhìn lén, vì một màn kia mà rơi vào trầm tư...
...
Chờ đến khi Đàm Nhu Nhi rời khỏi công ty của hắn cũng đã gần 3 giờ chiều.
Tá hỏa vì lượng thời gian bản thân dành cho Lâu Vĩnh, cô đành phải ba chân bốn cẳng mà chạy thật nhanh đến cửa hàng hoa của mình cách Lâu thị vài trăm mét. Lòng thầm than không ổn, còn bao nhiêu đơn hàng cô còn chưa làm xong.
Những tưởng một đường đến cửa hàng sẽ thuận buồm xuôi gió. Ai mà ngờ được từ trong hẻm chạy ra một cô gái, hớt ha hớt hải mà đụng trúng cô. Nhìn thấy người lạ như gặp được cứu tinh, cô gái kia bấu chặt vào tay áo của Nhu Nhi, tha thiết cầu xin.
“Cứu... Làm ơn cứu tôi...”
Mà lời cô gái còn chưa dứt, từ phía sau lưng cô ấy xuất hiện thêm hai bóng dáng lực lưỡng của đàn ông, trên tay còn cầm hai chiếc gậy lớn. Nhìn qua rất giống dân đòi nợ thuê.
Đàm Nhu Nhi dường như đã hiểu sơ lược qua tình huống, hai tay vươn ra không trung. Nhưng không phải để an ủi người khác mà để đưa ra túm lấy bàn tay đang táy máy vào ví đựng tiền của cô ở phía sau. Khóe môi không khỏi cong lên nụ cười với cô gái kia.
“Nè chị gái, bao nhiêu công việc không làm, vì sao lại lựa chọn cướp bóc chứ? Nếu chị hoàn lương tôi sẽ cho chị một chân vào làm ở cửa hàng của tôi nha.”
Cô gái kia nhăn mặt lại, phần vì cánh tay bị Nhu Nhi túm đến phát đau, phần vì diệu kế bị cô phát hiện. Thân nhanh chóng rời khỏi người của Nhu Nhi, ánh mắt gắt gao như muốn xẻ thịt cô.
“Người có tiền thường tỏ vẻ từ bi nghe mắc ói. Bây giờ mày có hai lựa chọn, một là nhả tiền bạc mày có ra, hai là... Đừng mơ bước nổi chân về nhà. Cho dù mày có võ thì cũng không địch nổi lại ba người đâu.”
Âm thanh từ cổ họng truyền ra tiếng 'Ồ' nhỏ. Quả thực nếu đánh tay đôi thì cô không địch lại với kẻ có vũ khí thật. Hơn hết, người này hình như không có ý định hoàn lương sau khi nghe cô nói...
Coi bộ căng nha.
Bất quá, tiền trong tay cô cũng không dễ dàng bị cướp đi như vậy có được không?
Đôi mắt đen nháy ánh lên tia giảo hoạt, bất quá còn chưa kịp để cô ra tay, bên tai đã vang lên tiếng hét lớn.
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”
Ba người kia nghe thấy tiếng gọi cảnh sát, nhanh như cắt co giò bỏ chạy, không nhìn lại phía sau thêm một lần nào nữa.
Đàm Nhu Nhi tò mò nhìn về phía sau, đi tới là một cô gái với vóc người nhỏ nhắn, tóc dài búi cao, đôi mắt nâu tràn ngập sự đắc ý. Vừa tiến đến bên cạnh Nhu Nhi đã quàng một tay lên vai cô, cất lên tiếng cười lảnh lót.
“Đúng là bọn chết nhát mà... Vậy cũng đòi làm cướp, không có tiền đồ.”
Đôi mắt nâu trong tích tắc dời sang người cô, ý cười càng thêm nồng đậm, vỗ vai an ủi cô.
“Cô bé em chưa bị cướp đấy chứ?”
Đối với sự nhiệt tình của cô gái, Nhu Nhi không hề né tránh, cô nhìn ra được, người này không phải người xấu.
“Không có, bọn chúng chưa kịp cướp. Vẫn cảm ơn chị đã ra tay giúp đỡ. Cho hỏi chị tên gọi như nào, sau này có dịp sẽ báo đáp.”
Linh Châu nghe vậy khẽ thở phào, lại lục trong túi ra cây kẹo mút đặt vào tay cô, vô tư mà căn dặn.
“Sau khi trải qua việc không tốt, ăn đồ ngọt sẽ giúp giảm stress đấy. Cho tên cũng được, mà vụ báo đáp thì thôi nhé, đây là nghiệp vụ của cảnh sát nên làm mà.”
“Chị là cảnh sát thật?”
Linh Châu chỉ cười cười, đem thẻ ngành đưa ra cho Đàm Nhu Nhi nhìn, sau lại vươn tay ra chào hỏi.
“Giao diện của chị dễ dàng bị hiểu lầm lắm. Rất vui được làm quen với cô bé nhé.”
Điều này khiến Nhu Nhi hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đưa tay ra bắt lấy tay cô gái kia, mỉm cười đáp lại.
“Rất vui được làm quen với chị, Linh Châu.”
Mỗi cuộc gặp gỡ đều mang theo duyên phận, mỗi người đi qua đời bạn đều mang đến một ý nghĩa nhất định. Không có chuyện đơn giản rằng hai con người xa lạ vô tình gặp nhau giữa 7 tỉ người.
Tất cả đều là sắp đặt của tạo hóa.
...
Bên ngoài ngoại ô, người phụ nữ có vẻ ngoài xuất chúng đang ngồi trên sô pha rộng lớn, đối diện là ánh mắt dè chừng của Hứa Thanh Thanh, trên bàn bày lên không ít giấy tờ. Một vài tờ bởi vì bị gió bên ngoài thổi qua làm bay xuống đất, nhưng rất nhanh đã được vị quản gia bên cạnh bắt lấy, đặt lại lên bàn, còn cẩn thận dùng vật nặng đè lên.
“Phó tiểu thư, chuyện này hình như đã quá giới hạn với tôi rồi.”