Lâu Vĩnh bởi vì trong nhà lục đục, cụ thể hơi là hắn cùng người cha thân yêu cãi nhau, sau đó bị ông phán cấm túc 10 ngày, ngoài lên trường và về nhà thì không được đi đâu hết. Nguyên do là vì hắn 'lỡ làng' đánh con của thị trưởng gãy một cái răng cửa.
Cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn có được hay không. Ai nhỏ thằng nhãi đó cậy cha mình có quyền, liền như vậy hung hăng trêu ghẹo nữ sinh rồi làm chuyện bại hoại trước mắt hắn. Mà đám học sinh trong trường dù có nhìn thấy cũng không dám can thiệp. Người đi qua trực tiếp giả vờ mù mà để súc sinh làm càn.
Cho dù hắn không ưa thích đám nữ sinh mè nheo đó như thế nào đi chăng nữa, nhìn một màn này cũng ngứa mắt. Thân là một thằng đàn ông lại bại hoại ngứa đòn như vậy, Lâu Vĩnh còn chưa bẻ gãy luôn nòi giống của thằng đó là may rồi.
Nhưng Lâu Hà Uy lại không nghe hắn giải thích đã quy chụp lỗi là phần Lâu Vĩnh. Hắn cũng chẳng muốn thanh minh làm gì cho nhiều, trực tiếp nắm lấy chìa khóa chiếc mô tô P-51 Combat Fighte để trên bàn bước ra cửa.
Dù sao cũng được giáo dục nghiêm chỉnh từ nhỏ, có tức giận cũng nói một tiếng trước rồi mới rời khỏi nhà: “Con lên lớp tham gia tự học.” Rồi bỏ lại Lâu Hà Uy đỏ mặt ở phía sau, không biết ông đêm nay có bị mẹ đánh cho vài cái hay không.
Ha, không cho hắn đi nơi khác ngoài nhà và trường? Vậy hắn trực tiếp một hơi chạy lên trường ngủ! Sau này cũng không bắt bẻ hắn được.
Sắc trời ban đêm yên bình, gió hiu hiu thổi, hắn duỗi thẳng chân. Kê đầu lên một cánh tay, tựa người vào cành cây chắc khỏe, hắn nhẩn nha ngắm bầu trời đêm với hàng triệu triệu ngôi sao lấp lánh, rồi lại ngủ lúc nào không hay.
Ai mà ngờ, nằm trên cành lớn ngủ chưa được nửa tiếng, đã bị tiếng nói chuyện phía dưới gốc cây thức tỉnh. Nghiêng đầu qua muốn nhìn thấy người tới là ai, nhưng bởi vì phía dưới quá tối, Lâu Vĩnh chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màn hình điện thoại cùng đỉnh đầu của người nọ.
Hơi tò mò với thân thế người dưới gốc cây là ai, hắn đành im lặng, giảm sự tồn tại của mình về không, lắng nghe người kia nói chuyện.
Lâu Vĩnh xưa nay làm việc đều danh chính ngôn thuận, lần đầu tiên đứng trên cành cây cao lớn nghe lén, thâm tâm cảm giác có hơi kỳ quái.
Mà loạt hành động cùng suy nghĩ của Lâu Vĩnh, Đàm Nhu Nhi ở phía dưới đều ngây ngốc mà không biết gì.
Đương nhiên là không biết, cô cũng không có con mắt dán ở phía sau lưng. Hơn hết, toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đều đổ bộ vào người ở phía sau màn hình kia rồi.
“Không được cùng đám bạn kéo bè đánh nhau nữa nhé, làm bản thân bị thương thì sao giờ?”
“Không phải chị, là Bạch Phong Vũ kéo em đi, răng của em đang lung lay sắp gãy, hắn ta kéo một cái không nhìn, hại em té dập mặt. Răng cũng vì thế mà bay ra... Báo hại em cùng cậu ta tìm hai chiếc răng cả một buổi chiều.” - Chỉ thấy, sau lớp màn hình, bé Tiểu Ân tóc thắt hai bím, một tay đang cầm lên chiếc lọ trong suốt, lắc lắc có thể nghe thấy tiếng leng keng vui tai.
“Mà em kể chị nghe, cha mấy bữa nay tốt bụng đột xuất, mỗi tháng đều gửi hai lần tiền, lần thứ hai luôn nhiều tiền hơn lần thứ nhất, còn nữa nha, cha còn gửi thêm rất nhiều đồ ăn vặt ngon miệng. Ở đây mấy người giúp việc không cho em ăn mấy thứ đó đâu nha. Nhờ vậy mà em không cần bị mấy chị giúp việc cho ăn rau xanh hơn nửa tháng nữa. Cha thật tốt hi hi.”
Nụ cười của em gái ngọt ngào như vậy, ngược lại khiến trái tim của Nhu Nhi nhói lên cảm xúc đau lòng.
Cô bé ngốc này không hề biết, lần tiền thứ hai kia là do Đàm Nhu Nhi dùng danh tiếng Đàm Ôn Tường mà lén gửi qua bưu điện cho cô vào đầu tháng. Nhưng vì cách xa địa lý nên luôn muộn hơn với tiền của Đàm Ôn Tường vài ngày.
Cái gì mà ăn rau xanh nửa tháng cơ chứ? Bọn họ đem em gái cô nuôi thành bộ dạng gì rồi?!
Giữa tiếng gió vi vu nhẹ nhàng bay qua làn tóc, ai có thể nghe thấy tiếng thở dài nhỏ nhoi của cô gái nhỏ?
Trên đời này chỉ có mình em ấy, đối với sự lạnh nhạt hắt hủi của mọi người vẫn hồn nhiên vui vẻ. Cũng chính nhờ em ấy, mà Đàm Nhu Nhi mới cố gắng hết sức mà kiếm tiền, lại học tập nhiều như vậy.
Bởi vì Nhu Nhi thật sự muốn giữ một Đàm Tiểu Ân ngây thơ hồn nhiên như vậy. Một Tiểu Ân đúng với lứa tuổi của nó. Cô có ra sao cũng được, nhưng Tiểu Ân lại khác, em gái ngốc nghếch của cô nếu không được bao bọc sẽ bị xã hội đáng sợ này cắn nuốt mất.
Lâu Vĩnh ở phía trên, nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người đó. Hắn dựa vào giọng nói, liền có thể lờ mờ đoán ra một cái tên... Cũng thật trùng hợp như vậy, là cô bé lớp 2-3, Đàm Nhu Nhi?
Tiểu Ân đầu giây bên kia thật lâu không thấy chị gái nói chuyện, bé liền tự mình luyên thuyên một hồi lâu chuyện trên trời dưới đất. Sau đó như nhớ ra chuyện gì, giọng nói trong trẻo cất lên:
“Chị ơi,ngày mai là sinh nhật của chúng ta đó, chị có được cha mua bánh kem hông ạ? Chị ơi, em cũng thích bánh kem lắm! Bánh kem thật to như này nè...” - Vừa nói, bé vừa dùng tay của mình khua thành một vòng cung nhỏ trong không trung.