Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 11: Chương 11: Phát tiền giúp NN câu khách (1)




Lâu Vĩnh sau khi rời khỏi dòng suy nghĩ của mình thì bắt gặp ánh mắt hoang mang của Độ Ngôn. Trong đôi mắt đó hắn còn nhìn thấy rõ tia khó xử cùng thương cảm.

Con khỉ gì vậy? Hắn chỉ mới đứng suy nghĩ một chút, đám người này lại đem hắn thành bộ dạng gì mà thương cảm rồi?!

Độ Ngôn giờ phút này đã thông suốt, trong đầu cậu suy đoán rằng lão đại vì bị đàn em nhìn thấy mà chột dạ, không khỏi thương tâm giùm cho một đấng nam nhi.

Vậy nên cậu bạo gan tiến tới chỗ của lão đại, khoác tay lên vai của hắn, giọng nói thiếu niên hùng hổ vang lên như sấm.

“Lão đại, cho dù là yêu thích nhi đồng cũng không sao, nhi đồng sau rồi cũng lớn thành nữ nhân mà. Lão đại, đừng sợ dư luận bàn tán, hãy cứ thoải mái thể hiện tình cảm đi. Bọn mình luôn luôn ủng hộ mọi quyết định của cậu!”

Bên cạnh cũng có không ít anh em đồng tình tán thành quan điểm đó của Độ Ngôn, còn nói bồi thêm vài câu tạo thành cuộc hội thoại dài bằng thời gian ra chơi.

Chỉ duy nhất người trong cuộc, Lâu Vĩnh im lặng từ đầu đến cuối. Nhìn đám anh em vào ra bao nhiêu trận đánh nhau cùng mình cùng hùa lại nói lời khó hiểu, Lâu Vĩnh bất giác có chút buồn cười.

Hẳn là vì đám tin đồn nhảm nhí đang lan rộng trong và ngoài trường đã khiến mấy đứa này nói chuyện ngốc nghếch luôn rồi.

Ngồi trong phòng học, nhìn sang đám mây trắng đang trôi bồng bềnh sau cửa sổ bên cạnh, Lâu Vĩnh vừa xoay cây bút trong tay thành vòng tròn, vừa nghĩ lại những việc của mình làm so với hành vi của một người tương tư như lời đồn đại có hay không giống nhau.

Nhưng suy đi tính lại hồi lâu, hắn hình như từ đầu đến hiện tại đều vì có cảm giác thích thú với tính cách cũng như hành động lạ lùng so với lứa tuổi của cô bé nên mới để ý nhiều hơn người bình thường mà thôi. Thiếu niên mà, thời kỳ phát triển ai chả bị thu hút bởi những thứ độc lạ chứ.

Còn nói về chuyện có tình cảm với đứa nhóc mới 8 tuổi, khẽ cau mày lại, hắn nghĩ bản thân mình cũng không đến nỗi thuộc dạng yêu lứa tuổi nhi đồng chưa cai sữa bột được.

Đúng không?

Aiza, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

Đại não bỗng lướt qua hình ảnh tay trong tay của Lâu Mạn Mạn và Đàm Nhu Nhi, khóe môi lần nữa cong lên tạo thành nụ cười mê hồn, khiến đám nữ sinh cùng lớp tim đập rộn ràng.

...

Đàm Nhu Nhi có cảm giác, đơn hàng trong vòng một tuần qua bỗng nhiên tăng gấp đôi thậm chí là gấp ba lần đơn hàng so với các tuần trước.

Tuy kiếm thêm nhiều tiền thì nhiều thật, nhưng lại làm cô xoay sở không kịp. Mỗi lần định từ chối không nhận nữa, thì cứ như kịch bản vạch sẵn, người đó sẽ tăng giá lên gấp 10 lần. Báo hại cô đến giờ nghỉ trưa cũng không có.

Hôm nay vẫn như ngày thường, Lâu Mạn Mạn lại qua rủ Đàm Nhu Nhi qua ăn trưa.

Mọi người trong lớp cũng đã quá quen với hình ảnh này rồi, còn nói ban đầu Lâu Mạn là đội trưởng biệt đội anti lớp 2-3, bây giờ lại trở thành khách quen của lớp này, còn cùng với nữ thần băng của lớp kết giao bạn bè nữa chứ. Tất nhiên, Lâu Mạn Mạn cũng chỉ chơi với mình Đàm Nhu Nhi mà thôi.

“Vẫn chưa làm xong nữa à?” -Mạn Mạn rất tự nhiên như ở lớp mình, với lấy một cái ghế kéo đến bên cạch Đàm Nhu Nhi ngồi xuống, lo lắng hỏi han.

Đàm Nhu Nhi mím môi, thở dài lắc đầu.

“Hôm nay lại nhiều hơn hôm qua chỉ 10 cuốn, nhưng số lượng lại nhiều. Dạo gần đây thầy cô các lớp kia chăm giao bài tập vậy ư?”

Lâu Mạn Mạn cười cười, người khẽ nghiêng qua trước, khiến cho ghế bấp bênh đứng bằng hai chân, cô bé nhí nhảnh nói.

“Hay là đưa đây, mình làm giùm cho.”

“Sau đó trả lương cho cậu chứ gì? Cảm ơn nhưng mình vẫn có thể làm được nhé!” - Đàm Nhu Nhi bĩu môi, tiếp tục cắm đầu vào vở làm bài.

“Xì, Đàm Nhu Nhi, cho dù cậu có nghèo khó mình cũng sẽ chơi với cậu mà. Đừng ép bản thân kiếm nhiều tiền như vậy, lâu lâu chia sẻ ít cho mình cũng được.” - Hai tay chống lên cằm, Lâu Mạn Mạn chớp mắt nhìn tri kỷ.

Ngày hôm đó, khi nhìn thấy Nhu Nhi đứng chờ ngoài cổng trông ra chiếc xe đắt tiền bên cạnh, lúc cô bé bước tới còn nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Nhu Nhi.

Trong bộ não nhỏ của Mạn Mạn liền kết luận, bạn tốt của mình vì quá nghèo khó nên mới phải ra sức kiếm tiền đóng học phí nha.

“Xì, cậu cũng có anh trai giàu có mà, cần gì phải xin tiền của mình chứ. Tiền của mình là để dành nuôi người khác nha.” - Đàm Nhu Nhi cười khúc khích, học theo điệu bộ của Mạn Mạn mà đáp trả lại.

“Cậu á? Cậu kiếm tiền nuôi thân đã đủ chưa mà đòi nuôi thêm người khác?”

Đàm Nhu Nhi nghe cô bạn nói vậy, chỉ biết cười trừ. Cô biết hình như Mạn Mạn đã hiểu nhầm gì đó.

Không biết suy tư đến điều gì, Đàm Nhu Nhi quay sang ghé vào tai Mạn Mạn, thì thầm với cô bé.

“Nhưng mà mình có hơi thắc mắc, cũng là trẻ con như nhau, vì sao một số người lại có thể chi nhiều tiền như vậy chỉ vì muốn mình làm bài tập giúp chứ? 1 bài toán 200, khi mình không muốn nhận nữa liền hét giá lên 2000. Cậu nói xem, có phải mấy bạn đó còn có cách kiếm tiền hay hơn mà mình không biết hay không?”

Lâu Mạn Mạn thật ra có cùng thắc mắc với cô, tuy nhiên cô bé lại không có câu trả lời. Chỉ đành nhún vai ra ám hiệu mình cũng không biết.

Trong lúc hai cô bé kia đang suy tư, thì tại một góc khuất trong trường, một hàng dài học sinh đứng xếp hàng, nếu để ý kĩ thì toàn bộ đều là học sinh khối hai...

“Người tiếp theo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.