Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 12: Chương 12




Nơi Vũ công tác có điện thoại cố định, nhưng đó là điện thoại của công, anh ko dám tùy ý sử dụng vào việc riêng. Mới đi xa được mấy ngày Vũ đã thấy nhớ Cu Mạnh lắm, dù anh không phải bố ruột của cậu bé, nhưng ngần ấy thời gian chăm sóc con đến tận bây giờ, chưa khi nào anh đi xa như bây giờ cả... nên anh rất nhớ và lo lắng cho con. Ngoài ra thì... nỗi nhớ Hạ cũng trào dâng không kém trong lồng ngực. 9, 10h tối đi nằm rồi nhưng Vũ thao thức không ngủ đc, Vũ nhớ Hạ, nhớ mùi hương của cô, anh lôi bộ quần áo hôm trời mưa mà Hạ mặc tạm ra để ôm lấy nó. Nhìn vật nhớ người, ngày mai anh nhất định sẽ mượn điện thoại ở cơ quan để gọi về một cuộc xem tình hình thế nào. Chứ cứ như này... có lẽ anh phát điên vì nhớ mất.

Nằm mãi không ngủ được, hết nghĩ về Hạ, về cu Mạnh, anh sực nhớ ra bố mẹ già ở quê. Chết thật, chắc ko có con cái nào bất hiếu như anh cả! Vũ buột miệng, bởi lúc anh chuẩn bị đi công tác, bận đau đầu nghĩ xem nên gửi gắm Cu Mạnh cho ai thì mới yên tâm được... rồi đầu óc lại chỉ nghĩ đến Hạ, nghĩ đến những chuyện yêu đương viển vông.. mà anh quên khuấy đi không nói với bố mẹ một tiếng là sẽ đi công tác dài ngày.

Rõ thật là... thôi, ngày mai gọi về cho Hạ, anh nhất định sẽ gọi về nhà một cuộc. Dù sao thì anh ở riêng 1 mình cũng lâu rồi, bây giờ thông báo cũng chưa muộn. Hôm sau đến nơi tập huấn, Vũ xin phép người quản lý và anh bấm điện gọi về quê. Nhưng lúc này Vũ mới sực nhớ ra là nhà Hạ không có điện thoại, chỉ có bố mẹ anh có thôi. Làm thế nào để liên lạc được cho Hạ đây? Anh sốt ruột quá, muốn nghe giọng nói của Hạ, muốn được quan tâm đôi điều xem mấy ngày qua hai cô cháu sống ra sao... Chẳng có số điện thì anh lại gọi về cho bố mẹ, đầu dây bên kia là bố anh nghe máy.

Nghe thấy giọng Vũ, bố anh liền trách ngay:

Con đi đâu làm gì mà không nói với bố mẹ một câu là thế nào hả?

Ở riêng thì riêng chứ, đi đâu xa phải nói với bố 1 câu cho bố mẹ yên tâm, gọi điện thoại sang nhà mấy ngày nay ko thấy ai nhấc máy...

Dạ. Con xin lỗi bố. Nay con gọi về đây ạ.

Anh có biết mấy ngày rồi không?

4 ngày bố ạ!

Thế thằng bé con cũng đi cùng luôn à, mà con đi đâu đấy? Du lịch với cơ quan à?

Dạ. Con đi tập huấn 1 tháng trên Hòa Bình, cu Mạnh con đang gửi cháu ở nhà 1 người bạn.

Sao không đem sang đây với ông bà, phiền phức người khác làm gì...

Con sợ bố mẹ già rồi không quen ở với con trẻ nên con gửi cháu qua chỗ bạn...

Hừ. Tôi biết thừa tính anh rồi, sợ bố mẹ đối xử ko tốt với thằng bé chứ gì. Tôi đẻ ra anh mà anh lại nghĩ xấu chúng tôi như thế đấy...

Đâu có. Con đâu dám nghĩ vậy bố ơi.

Bạn con cũng có con nhỏ tầm tuổi cu Mạnh, con gửi cháu qua đó cho có bạn bè cùng đi học bố ạ.

Ừm. Thế khi nào về?

Con chắc tập huấn xong mới về được bố ạ.

Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

Con cảm ơn bố. Bố mẹ cũng vậy ạ.

Bố biết rồi. Tắt máy đi kẻo tốn tiền, đi gọi điện thoại công cộng đúng ko?

Dạ. Vậy con chào bố!

Bố Vũ là người nghiêm khắc, khó tính nhưng ông rất giàu tình cảm. Ngoài miệng luôn nói Vũ gửi Mạnh cho ai đó nuôi nhưng thực ra ông cũng quan tâm thằng bé lắm, nhất là càng lớn cu cậu càng ngoan ngoãn, lễ phép, kháu khỉnh nữa. Chỉ là lúc đầu hai ông bà nhất quyết khuyên anh ko nên nhận nuôi nên bây giờ vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng như vậy... Vũ biết tính bố mình, ông hay nói vậy chứ cũng ko có ý gì cả.

Cúp máy xong anh bỏ về khu kí túc tập thể nơi anh ở, tranh thủ mọi người đi tắm trước, anh lôi giấy bút ra ngồi viết thư. Anh chưa bao giờ viết thư cho ai thế này kể từ khi rời khỏi ghế nhà trường. Tẩy tẩy, xóa xóa, viết đi viết lại mãi cũng được mấy dòng vừa ý. Không vội tắm gội gì nữa, Vũ mặc quần áo chỉnh tề, gấp thư đẹp đẽ, đội cái Mũ rộng vành che nắng và anh đi ra ngoài. Tìm điểm gửi thư gần nhất, anh chọn 1 chiếc phong bì màu hồng, ghi tên, địa chỉ người nhận, dán liền 3 cái tem thật to để người ta gửi cho nhanh. Xong xuôi anh đi về, trong lòng hân hoan khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.