Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 26: Chương 26




Những tưởng yêu nhau và đến với nhau là điều dễ dàng, ai ngờ... mọi chuyện không đơn giản như Hạ và Vũ nghĩ. Sự ngăn cấm qua lại của bố mẹ Hạ khiến cho hai người phải suy nghĩ và đau khổ biết bao. Nhất là Hạ, cô đã yêu hết mình, trao đi cả thứ quý giá nhất của đời con gái cho Vũ... cô không tiếc điều đó, vì Vũ là người đàn ông mà cô thật lòng yêu thương. Nhưng nếu không đến được với nhau thì.... chuyện sau này cô thực sự ko muốn nghĩ đến.

Dù bố mẹ phản đối nhưng Hạ kiên quyết ko bỏ cuộc, cô không rời xa Vũ, vì lý do gì thì trong lòng cô rõ nhất... Nói nhẹ không được, nặng không xong, bố cô bắt đầu can thiệp vào đời tư của Hạ. Bố mẹ cô là người có địa vị quyền chức ở huyện, cán bộ cấp cao, Hạ có gen thông minh từ bố mẹ nên cô khá lanh lợi, tự lập từ khi còn là sinh viên, ra trường đi dạy tự mua được nhà riêng. Căn nhà Hạ đang ở chính là do cô đi làm và tự mua được.

Khuyên nhủ mà con gái không chịu nghe lời, bố cô bắt Hạ về nhà ở chung với bố mẹ, căn nhà đó ông gọi người đến bán đi. Hạ như phát khùng lên vì sự áp đặt thái quá ấy, cô không ngờ bao năm qua bố mẹ nuông chiều và tôn trọng ý kiến cô bao nhiêu..

Thì giờ đây lại áp đặt bấy nhiêu, vô lý hết sức vô lý. Cô giận không thể tranh luận tay ba với bố mẹ của mình, bởi cô hiểu họ là người thân sinh ra cô, có ngăn cản cấm đoán cũng là vì tốt cho cô mà thôi... Nhưng con gái đã trót yêu rồi thì mấy tâm tư đó của bố mẹ cô đâu có để vào đầu tí nào. Chỉ thấy lời bố mẹ thật quá đáng mà thôi.

Hạ về nhà bố mẹ ở thành ra cô ko còn cơ hội gặp gỡ Vũ nhiều như trước, chỉ tranh thủ lúc tan làm hẹn nhau đi cafe, trà đá vớ vẩn... điện thoại thì ko dám liên lạc. Bởi điện thoại cố định nếu gọi qua bên Vũ thì bố mẹ cô chắc chắn biết được... nên cứ về đến nhà là Hạ lủi thủi trốn vô góc phòng tiu nghỉu, hy vọng một ngày nào đó bố mẹ hao tâm chuyển ý.

Vũ thì buồn thiu, hằng ngày anh đi làm về mong ngóng đc gặp Hạ biết bao, cứ đến cổng trường chờ đợi. Tranh thủ gặp gỡ một chút thời gian quý báu... một chút thôi mà bịn rịn không nỡ về. Bố mẹ cô kiên quyết phản đối như vậy, lại khẳng định anh có vấn đề, nếu như Vũ cứ mặt dày đến ăn vạ xin đc cưới có lẽ ko phải cách hay, ngược lại có khi còn bị đánh giá: thằng này nó Bị Não nặng cũng nên.... bởi vậy hai đứa suy tính đủ điều để làm sao có thể làm bố mẹ đồng ý.

Kế hoạch chưa kịp vẽ ra thì một ngày nọ khi Hạ vừa tan trường về nhà, trong sân xuất hiện một chiếc xe con 4 chỗ sang trọng, nghĩ là khách của bố mẹ nên cô vô tư không nghĩ gì. Bước vào trong, bố cô đang ngồi uống nước cùng một thanh niên dáng hơi mập, Hạ lễ phép:

Con chào bố!

Em chào anh!

Thanh niên kia nhìn thấy Hạ thì lập tức mỉm cười và đáp lại:

Hạ đi dạy về hả em?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.