Edit: Tiểu Màn Thầu
Trước tiên bốn người quay trở về phòng ký túc xá, sau khi thu dọn đồ đạc xong, bọn họ mới cùng nhau đi về phía cổng trường.
Tống Kỳ Thâm bảo sẽ cho xe đến đón, Thiên Chi chỉ cho rằng là trợ lý Hạ đang đợi ở bên ngoài.
Cây ngô đồng xanh biếc ở Kinh Đại, dưới ánh hoàng hôn đổ bóng xuống mặt đất.
Thiên Chi đi về phía cổng trường màu nâu đỏ, liếc mắt nhìn đến đám bạn cùng phòng của mình, khoé môi hơi cong lên.
Bỏ qua những chuyện phiền lòng lúc trước, vào giờ phút này niềm vui càng được nhân đôi.
Đường Thu Thu đi bên cạnh Thiên Chi, không ngừng quấn quít lấy cô, với ý đồ vượt qua cửa ải kia.
“Người ta thường nói nam nhi dưới gối có vàng kim*, nếu tớ quỳ như vậy, thì sẽ rất mất mặt, hơn nữa nói đến vấn đề tuổi tác có khi tớ còn là chị của cậu đấy, mà Tống Kỳ Thâm lại là ông xã của cậu ——” Đường Thu Thu dừng một chút, bổ sung thêm, “Dựa theo vai vế, anh ta còn phải gọi tớ là chị đó.”
(*Nam nhi dưới gối có hoàng kim: Nam nhi dưới gối có vàng, không thể tuỳ tiện quỳ trước người khác. Ngụ ý là đàn ông phải có tôn nghiêm, không nên khom lưng uốn gối. Nguồn Baidu.)
“Vậy cũng được.” Thiên Chi gần như không hề có một chút do dự, trực tiếp đồng ý.
Đường Thu Thu dường như vui đến phát khóc, “Thật tốt quá, cho nên tớ không chỉ có thể chụp ảnh chung, mà còn có thể gọi nam thần một tiếng em rể nữa sao?”
Thiên Chi chẳng buồn nâng mắt lên, “Nhưng vẫn có một điều kiện tiên quyết đó, không phải cậu vừa nói nam nhi dưới gối có hoàng kim à, đợi lát nữa tớ sẽ đăng tin lên vòng bạn bè, bảo rằng cậu muốn chuyển giới tính thành một người đàn ông.”
Sau đó cô còn nghiêm túc nói tiếp, “Cậu có muốn đi đến Thái Lan phẫu thuật không, tớ có thể giúp cậu đặt trước lịch hẹn.”
Đường Thu Thu: “……”
Bùi Anh đi ở bên cạnh bật cười thành tiếng, “Ha ha ha tớ cảm thấy sức chiến đấu của Thiên Chi đã mạnh lên rất nhiều.”
“Nếu vẫn có thể đi bắt Lạc Phỉ, tớ có chút chờ mong xem thân thủ của Chi Chi đó.” Thư Hoà nói xong, lập tức giơ tay qua muốn an ủi Đường Thu Thu.
Đường Thu Thu không vội vàng né tránh, lại hỏi, “Nói đến việc này, có thật là mọi chuyện đã được giải quyết xong?”
“Ừ, bảo là chậm nhất cũng là đêm nay, có lẽ cô ta sẽ đăng bài xin lỗi công khai.” Thiên Chi gật đầu, ngước mắt nhìn về phía cuối đường lớn, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở đó, có thể là trợ lý Hạ đậu ở đấy chờ bọn họ.
Đường Thu Thu gật đầu, “Thực sự là quá trâu bò rồi, không hổ danh là lão đại, giải quyết thật nhanh gọn. Nhưng đáng tiếc tớ không có cơ hội thể hiện khí thế của mình, buổi tiệc rượu ngày ấy cậu nên kêu tớ đến đó, cậu xem nếu tớ cãi nhau với cô ta, khẳng định tớ sẽ thắng là cái chắc.”
Thiên Chi nắm chặt tay cô ấy, chân chợt bước nhanh hơn, “Cậu ba hoa như thế là đủ rồi, phía trước đang có người chờ chúng ta đấy.”
Bùi Anh đi theo bên cạnh, “Mặc dù là như vậy, nhưng tớ vẫn cứ cảm thấy có chút áp lực khi dùng bữa ăn này.”
Lúc trước chẳng ai ngờ đến, người nọ chính là Tống Kỳ Thâm.
Vừa rồi Đường Thu Thu vẫn còn lắm lời, hiện giờ cô ấy đã bắt đầu cảm thấy hối hận, “Tớ cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, bây giờ có hơi sợ hãi, hu hu hu hu.”
Đến lúc đó nếu thực sự được cùng lão đại đối mặt ăn một cơm, đoán chừng cô ấy sẽ ngất ngay tại chỗ, hoặc chân tay đều trở nên mềm nhũn.
Thiên Chi nghĩ đến sự đánh giá của người bên ngoài đối với Tống Kỳ Thâm, anh luôn tỏ vẻ xa cách với người khác, cũng không quá thân thiết.
Tuy nhiên con khổng tước này chỉ khi đứng trước mặt cô mới xoè đuôi mà thôi, nhưng lúc trước khi ba mẹ hai bên gặp nhau, anh cứ như thế, lễ phép nhã nhặn, biết tiến biết lùi.
Trước và sau, hoàn toán là hai dáng vẻ khác nhau.
Suy nghĩ như vậy, Thiên Chi cảm thấy đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì lắm.
Bốn người đi đến chiếc xe màu đen, Thiên Chi thoáng dừng bước, “Ăn bữa cơm thôi mà, các cậu chỉ cần thoái mái là được rồi.”
Nói xong, cô còn thấp giọng lải nhải, thì thầm một câu, “Các cậu nên đặt trọng tâm vào tớ này, tớ đã sớm đặt trước những món mà các cậu thích, đều dựa theo khẩu vị của các cậu đó.”
Tại thời điểm Thiên Chi vừa định mở cửa xe, nhìn bộ dạng của ba người bạn cùng phòng như lâm vào đại địch, cô cười rộ lên, “Yên tâm đi, anh ấy rất ít nói, tính tình tương đối nhạt nhẽo.”
Thiên Chi vừa dứt lời, cửa sổ xe bên phía tay lái chậm rãi kéo xuống, Tống Kỳ Thâm nhướng mày nhìn qua, “Đã chờ em lâu lắm rồi đấy, tại sao lại đến trễ như vậy? Bé cưng, mau lên xe nào.”
Nói xong, ánh mắt lướt qua người Thiên Chi, không đợi cô đáp lại, anh nhìn đến ba cô gái kia khẽ gật đầu, “Chào các em, nghe danh đã lâu, anh là ông xã của Chi Chi, Tống Kỳ Thâm.”
Đường Thu Thu: “…….”
Bùi Anh: “…….”
Thư Hoà: “…….”
?
Cái này có đặc biệt không??
Cái gì mà, rất ít nói hả?
Tính tình, tương đối nhạt nhẽo??
Đường Thu Thu nghe thấy Tống Kỳ Thâm tự nhiên nói ra câu nói kia, gần như là thốt ra hai từ “Bé cưng”, không hiểu vì sao cô ấy cảm thấy có chút huyền huyễn.
Hiện thực và giấc mơ song hành với nhau! Lão đại thực sự rất biết cách nuông chiều!
Đầu ngón tay của Thiên Chi đặt trên chốt cửa xe chợt dừng một chút.
“Tại sao lại là anh?”
Lúc trước cô nhìn thấy Tống Kỳ Thâm thuyết trình xong đã lập tức rời khỏi buổi toạ đàm, về sau anh cũng không nói sẽ tự mình đến đây, cho nên trong tiềm thức của Thiên Chi cứ nghĩ rằng trợ lý Hạ đến đón mình.
“Đã nói mời mọi người đi ăn cơm, không phải ông xã của em đích thân đến đó, còn có thể là ai hả?” Tống Kỳ Thâm nhẹ cong môi.
Một giây sau, Đường Thu Thu lập tức thở mạnh một hơi.
Nghe thấy nam thần mở miệng tự xưng mình là ông xã, quả thực là! Quả thực quá tuyệt vời!! QaQ
Hôm nay Thiên Chi gần như tận lực liếc mắt nhìn anh, nghe thấy Tống Kỳ Thâm tiết lộ thân phận “Ông xã” ở khắp mọi nơi, hơn nữa anh còn không có ý định dừng lại.
Cái con khổng tước này ngoài kiêu căng ra, còn rất tâm cơ.
Anh đang tận dụng cơ hội để khoe khoang đây mà.
Thiên Chi mở cửa xe sau cho ba người bạn của mình ngồi vào, lúc này cô mới chậm rãi tiến về phía ghế phụ.
Ba người ngồi ở băng sau giống như chim cút nhỏ vùi đầu vào trong cát, không nói lời nào, nhất thời trong xe một mảnh im lặng.
Tống Kỳ Thâm đã chọn một vài chủ đề để nói, Bùi Anh chính lấy hết can đảm tham gia vào chủ đề đó, theo sau Thư Hoà cũng gia nhập, bọn họ luôn miệng trò chuyện với nhau.
Còn cái vị lúc trước tự xưng là “Người nói chuyện tàn nhẫn nhất” chị Đường tung hoành khắp Kinh Đại, lại hoàn toàn ẩn mình.
Cái tình trạng này kéo dài đến lúc ăn cơm.
*
Địa điểm ăn cơm do Tống Kỳ Thâm chọn, chính là một phòng bao trên tầng cao nhất nằm ở đại lộ lớn, không gian trang nhã.
Bởi vì muốn mời đám bạn cùng phòng của Thiên Chi, nên khi cô vừa đề cập đến, anh đã quyết định chọn nơi này, còn đặt trước đầu bếp, không có thực đơn cố định, muốn ăn cái gì cứ trực tiếp nói ra.
Nữ sinh thích ăn cái gì, khẩu vị như thế nào, Tống Kỳ Thâm đều giao cho Thiên Chi tự mình quyết định.
Khi ngồi vào bàn ăn, Tống Kỳ Thâm chào hỏi từng người một, không hề lãnh đạm chút nào.
Đường Thu Thu ngồi ở vị trí cách xa nam thần nhất, nhưng cô ấy vẫn không thể ngồi yên.
“Cảm ơn các em ngày thường đã quan tâm đến Chi Chi, bình thường anh rất bận rộn, không có nhiều thời gian, cứ trì hoãn mãi đến bây giờ mới có thể mời các em đi ăn một bữa cơm, trước tiên anh xin kính các em một ly.”
Tống Kỳ Thâm vì còn phải lái xe, không thể uống rượu, anh vội cầm lấy chai nước ép blueberry đặt ở trước mặt Thiên Chi lên.
Thiên Chi nhìn thấy chai nước ép blueberry của mình bị cướp lấy, cô bắt đầu cảm thấy có hơi khó tin.
Nước của anh!! Chẳng lẽ không có sao!!
Thiên Chi hung hăng ở chỗ không ai nhìn thấy được, không nặng không nhẹ véo anh một cái.
Tống Kỳ Thâm bị véo cũng không có bất kì phản ứng nào, chẳng qua anh chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía ba nữ sinh kia.
Lời nói của anh cực kì chân thành, cộng thêm nụ cười dịu dàng trên gương mặt, tựa như được tắm trong gió xuân, còn giống như kho báu ngay lập tức được mở ra, tỏa sáng khắp mơi.
Mắt Đường Thu Thu thiếu chút nữa đã bị mù mất rồi, rốt cuộc cô ấy cũng đã chịu nói ra câu đầu tiên, “Không có gì ạ, chuyện nên làm thôi mà, phải nói là Chi Chi quan tâm chúng em nhiều hơn mới đúng!!”
Tống Kỳ Thâm nghiêng đầu qua, “Hả? Vậy sao? Ngày thường đều là anh quan tâm em ấy.”
Khoé môi của anh hơi cong lên, ánh mắt quét qua đây, giọng nói nhẹ nhàng như muốn mạng, “Tại sao không thấy em quan tâm cho anh một chút nào vậy?”
Thiên Chi:…….
Bắt đầu, lại bắt đầu rồi.
Cái người đàn ông này!
Lại! Bắt đầu rồi!!
Thiên Chi nhìn anh đoạt lấy chai nước ép blueberry của mình mà còn nói nhiều lời như vậy, nhỏ giọng ấp úng, “Dù sao thì anh cũng không nên quan tâm em đến mức cướp luôn đồ uống của em.”
Sau khi chào hỏi một vòng, Tống Kỳ Thâm ngồi xuống, hơi ngửa đầu, uống một ngụm nước ép blueberry, rồi anh mới trả lại cho Thiên Chi.
Anh tiến sát vào, suýt chút nữa đã chạm vào má cô, “Vừa rồi véo anh vui không?”
Thiên Chi nhìn đám bạn cùng phòng của mình vẫn đang còn ngồi ở đây, cô không muốn nháo loạn, chỉ một lòng muốn đẩy anh ra, gật đầu loạn xạ, theo sau lại véo nhẹ anh một cái.
Nhưng mà cũng không tính là véo, chỉ là một cái đẩy nhẹ mà thôi. Với một chút tâm tư.
“Véo loạn cái gì, đừng nóng vội, về nhà lại tiếp tục cho em véo.”
Anh cố gắng đè thấp giọng, chỉ có hai người mới nghe thấy.
Giọng nói trầm thấp nỉ non này, cực kì giống với nhiều đêm trước đó, trong lúc trán anh đầy mồ hôi tiến sát gần đến bên tai cô.
Thiên Chi cảm thấy khuôn mặt mình sắp biến thành cái lồng đèn đỏ treo cao mất rồi.
Cái loại cảm giác bị trêu chọc này, tuy rất kích thích nhưng vì có người đang ngồi ở đây, cho nên cô không thể không kiềm chế cùng che giấu cảm xúc của mình lại.
Trong suốt bữa ăn, không biết có phải vì ghế lô quá chật hẹp, hay là do nhiệt độ vào đêm mùa hạ tăng cao, hoặc là vì hạnh phúc khi được quan tâm mỗi ngày, cô bắt đầu nảy sinh một luồng sương mù mông lung.
Giống như uống say vậy, cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.
Tống Kỳ Thâm đưa mọi người trở về Kinh Đại, thời điểm mọi người đang bước xuống xe, Đường Thu Thu vô cùng hưng phấn.
Được đi ăn cùng nam thần còn chưa nói, lại còn được chụp hình chung với nam thần nữa, lúc này cô ấy vội đăng hình ảnh trong vòng bạn bè, bảo rằng mình đã gặp được vị ông xã vô cùng tuyệt vời của bạn cùng phòng.
Trong trường học có rất nhiều người chơi WeChat, cô ấy cũng không đặt chế độ riêng tư, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điện thoại giống như bị nghẽn mạch, rồi trực tiếp bùng nổ, thông báo không ngừng được gửi đến.
Thiên Chi cũng chuẩn bị quay về ký túc xá, nhưng đã bị Tống Kỳ Thâm giữ lại, “Hiện giờ vẫn còn một số chuyện cần xử lý, anh muốn bàn bạc với Chi Chi một chút, cho nên đêm nay em ấy sẽ không quay về ký túc xá.”
Ba nữ sinh thực sự ——
Một chút do dự cũng không có, đồng loạt gật đầu.
Tốc độ nhanh như tia chớp.
Thiên Chi còn muốn nói gì đó, Đường Thu Thu dẫn đầu vẫy vẫy tay, “Gặp lại sau nha Chi Chi, dù sao bây giờ cậu cũng không có lớp, cho dù cậu mấy ngày không trở về, bọn tớ cũng không sao đâu!”
Thiên Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn bộ dạng ngốc nghếch cố lấy lòng của Đường Thu Thu, cô muốn oán giận một câu, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói.
Chủ yếu là ——
Hôm nay cô rất muốn ở bên cạnh Tống Kỳ Thâm.
Cái cảm giác này so với bất kì thời điểm nào trước đó, nó càng mãnh liệt hơn.
Nếu như Đường Thu Thu đã nói như vậy.
Chẳng phải cô cũng nên bước xuống bậc thang này sao?
Tống Kỳ Thâm nói hẹn gặp lại với ba người bọn họ, rồi anh chậm rãi lái xe rời khỏi Kinh Đại, Thiên Chi vẫn chưa hồi phục tinh thần, cô vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
“Tại sao lại ngây người như vậy?”
Thiên Chi trừng mắt nhìn anh, “Anh muốn bàn bạc với em, về chuyện kia à?”
Không phải đã nói xử lý ổn thoả rồi sao?
“Là chuyện gì, đến nơi thì em sẽ biết.” Tống Kỳ Thâm lưu loát đánh tay lái, bên trong xe mờ ảo, bên ngoài xe xa hoa trụy lạc, ánh đèn đường xẹt nhanh qua gương mặt như ngọc của anh, nửa ẩn nửa hiện.
Đợi đến lúc xe dừng ở tầng hầm gara, anh chậm chạp không chịu mở khoá xe, trong lúc vận mệnh chú định, Thiên Chi cố tìm ra cho mình một lối thoát.
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Kỳ Thâm nghiêng người qua đây, đối mặt với cô, giọng nói lạnh lùng mang theo chút cứng rắn, “Đã chuẩn bị lâu lắm rồi, muốn thử ở chỗ này.”
Trong lời nói của anh còn có ý tứ châm chước, lời nói ấy đã mang theo một đáp án.
Lúc này Thiên Chi mới kịp phản ứng lại, sự xấu hổ xuất hiện, “Này.”
Anh bỗng nhiên cười rộ lên, “Em không được phép phản kháng, không phải vừa rồi véo rất vui vẻ sao? Đợi lát nữa anh để em tuỳ ý cào cấu nhé.”
*
Chiếc xe rung lắc một lúc lâu mới chấm dứt, cuối cùng Tống Kỳ Thâm ôm lấy cô gái nhỏ bế lên tầng hai của Nam Uyển.
Thiên Chi mệt mỏi nói không nên lời, Tống Kỳ Thâm tự tay làm lấy tất cả, sau khi tắm rửa xong, anh bế cô đặt vào giữa tấm nệm, vuốt ve khuôn mặt cô, “Đã đổi tấm ga giường mới, không nhìn thử sao?”
Thiên Chi chỉ “Vâng” một cách có lệ, nhẹ gật đầu.
“Em ngủ đi, anh phải đi đến thư phòng giải quyết một chút việc.”
Anh nói xong lập tức muốn rời đi, Thiên Chi đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, còn hơi dùng sức.
“Sao thế?”
Cô gái nhỏ chợt mở mắt lên, hàng lông mi khẽ run, nhưng cô không nói lời nào, cứ yên lặng nhìn anh như vậy.
Tống Kỳ Thâm xoay người lại, ngồi ở bên cạnh giường, cúi người qua, thấp giọng hỏi, “Không nỡ xa anh trai à?”
Thiên Chi không do dự, nhẹ gật đầu.
Tống Kỳ Thâm chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, cô dính người như thế.
Anh thực sự, thực sự, rất thích.
Có một tình cảm không tên chỉ dành riêng cho cô đang tích góp lại từng chút một, trong lúc vận mệnh chú định tất cả mọi người trên thế gian này vẫn luôn không ngừng tìm kiếm tình yêu của riêng mình.
Có lẽ quá trình đó khá thống khổ, thậm chí có cả hạnh phúc, ngọt ngào, cùng đấu tranh.
Nhưng cũng vô cùng cam tâm tình nguyện, cho dù có phải tự đốt cháy chính mình.
“Ngoan nào, chờ anh một chút, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Tống Kỳ Thâm hôn lên má cô hai cái, rồi khẽ mỉm cười, “Anh trai trở về lại ôm em ngủ nhé?”
Lúc này Thiên Chi mới vui vẻ, niềm hạnh phúc nho nhỏ chầm chậm lan tỏa, khoé môi nhếch lên cao, gần như vui đến phát điên.
Tống Kỳ Thâm biết rõ cô sợ bóng tối, tuy đã tắt hết đèn trong phòng ngủ chính, nhưng anh vẫn lưu lại một chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, với ánh sáng nhẹ mờ ảo.
Đợi bóng dáo cao gầy của anh biến mất khỏi cầu thang xoắn ốc, Thiên Chi không buồn ngủ nữa.
Cô nghĩ đến tất cả mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, cô chợt mỉm cười.
Lão đại chạy từ xa đến đây, rõ ràng nhiều việc quấn lấy người như vậy, chỉ vì cô mà anh đã phải rút ra một ít thời gian.
Còn bảo là mình rảnh, nhưng sau khi mời đám bạn cùng phòng của cô ăn cơm xong, anh lại đi đến thư phòng xử lý công việc.
Nhiều khi Tống Kỳ Thâm, làm nhiều hơn so với nói.
Mà mỗi lần anh làm những điều đó cho cô, nó đều đánh thẳng vào trái tim cô.
Thiên Chi quấn chặt chăn mỏng, vừa định vui vẻ lăn hai vòng, lại phát hiện ga giường đã được thay.
Theo như lời nói vừa rồi của anh, quả thực là thay rồi.
Những tấm ga giường lúc trước, từ màu đỏ thẫm trong đêm tân hôn dần chuyển thành màu xám tro anh hay dùng.
Nhưng hiện giờ, lại từ màu xám tro biến thành màu sắc rực rỡ.
Hoa văn trên tấm ga giường, đều, đầy ắp ——
Heo con Bội Kỳ.
Thiên Chi lập tức ngồi dậy, đưa tay bật toàn bộ đèn trong phòng lên, dưới ánh sáng chói lọi, những bé heo càng trở nên rõ ràng.
Cô cầm lấy điện thoại, trực tiếp chụp một tấm hình, một căn phòng đầy ắp heo con Bội Kỳ, rồi gửi ảnh vào nhóm chat của phòng ký túc xá.
[Thu Thu thích ăn đường:?]
[Tiểu Anh bất biến:??]
[Thư Ha Ha:???]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ha ha, về đến nhà rồi.]
[Thu Thu thích ăn đường: Xin đừng khoe khoang! Hôm nay tớ đã ăn cẩu lương quá nhiều, tớ biểu hiện thái độ rất khinh thường!]
[Tiểu Anh bất biến: Tại sao ga giường của cậu lại loè loẹt như vậy. Ồ, là bé heo Bội Kỳ cậu yêu thích đây mà:)]
[Thư Ha Ha: Cậu bây giờ mới về đến nhà hả, đi lâu vậy sao?]
Vì sao bây giờ mới về đến nhà.
Hỏi rất đúng trọng tâm.
Còn không phải là do ở trong xe quá lâu à, còn không do ghế trước bị người nào đó chiếm giữ, ngay cả băng ghế sau cũng không may mắn thoát khỏi.
Đối với cái suy nghĩ này, Thiên Chi nhất định sẽ không nói ra.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Chúc các cậu ngủ ngon nhé ~]
[Thu Thu thích ăn đường: Cậu xem xong bài xin lỗi công khai rồi hãy đi ngủ, bài đăng còn được ghim trên đầu trang trong diễn đàn trường nữa đó.]
Thiên Chi nhìn thấy tin nhắn này, nhớ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, cô bấm vào diễn đàn của Kinh Đại.
Quả nhiên, bài xin lỗi của Lạc Phỉ đã nằm ở đầu trang.
Còn dùng cả tài khoản thật.
[Lạc Phỉ: Trước đó tôi từng nói những lời nói cùng hành động không thoả đáng, tuỳ tiện phỏng đoán về người khác và lan truyền một số tin đồn sai sự thật, tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến Thiên Chi và ông xã của Thiên Chi. Tôi đã ý thức sâu sắc được việc làm sai trái của mình, tôi không chỉ nên nhìn một phía mà nói người ta như vậy, cũng không nên dùng suy nghĩ hạn hẹp của mình để vu khống ác ý về người khác. Vì việc làm này đã gây tổn hại đến danh dự của Thiên Chi và ông xã của Thiên Chi, tôi sẽ tiến hành bồi thường. Từ nay về sau, tôi cũng sẽ cải thiện, cố gắng phấn đấu xây dựng một hình mẫu thanh niên tốt trong thời đại mới.”
Bên dưới bài đăng hầu như là những bình luận phẫn nộ của quần chúng.
Có lẽ vì món quà lưu niệm kia, cộng thêm việc tận mắt chứng kiến ngay tại hiện trường, cho nên mọi người đối với việc Thiên Chi bị vu oan, tất nhiên sẽ sinh ra cái tình tiết mạnh mẽ đứng lên để bao che cho con cái rồi.
L1: [Thật là xấu xa! Khi nghe thấy lời đồn đó tôi đã giận đến phát run, tôi xin khuyên những người khác, đừng vì nhìn thấy người ta xinh đẹp lại còn ưu tú mà tuỳ ý phỏng đoán như vậy, người ta gả cho một người tốt như thế thì có gì kỳ lạ hả? Thiên Chi cô ấy rất xứng đáng!]
L2: [Nói hay lắm! Hai ngày nay bên trong diễn đàn xuất hiện một số bài đăng rất chua ngoa và quái gỡ, lúc ấy tôi chán ghét lắm, cảm thấy tại sao Kinh Đại lại có loại sinh viên như vậy, nhưng mà nghiêm túc xét theo một khía cạnh nào đó, Lạc Phỉ không được tính là sinh viên của trường chúng ta, ha ha ha hôm nay bị vả vào mặt rồi! Tống nam thần thật lạnh lùng ~ tôi còn cho rằng anh ta đặc biệt đi đến buổi toạ đàm lần này, là vì để bác bỏ những tin đồn ấy, có vài lời khen ngợi dành cho anh ấy nha!]
L3: [Thành thật mà nói tôi đã rất sốc, trời ơi là Tống Kỳ Thâm đó, lúc trước trong trường còn chiếu buổi phóng vấn của anh ta, anh ta còn luôn miệng nhắc về bà xã của mình.]
L4: [Ha ha ha tớ vẫn còn nhớ rất rõ, ấn tượng khắc quá sâu, anh ta nói cái áo màu hồng nhạt đang mặc là do bà xã tặng, thanh tú nha:)]
L5: [Hôm nay tôi có chụp lại một tấm ảnh, nhưng mà trong lúc đi đến lối ra, hình như là trợ lý của lão đại có nói như vậy, hy vọng mọi người có thể khiến cho tin tức này ít xuất hiện một chút, quả thực người có tiền càng thích sống kín tiếng.]
L6: [Với vẻ ngoài cùng khí chất này của Thiên Chi, trông như một đại tiểu thư sinh ra trong gia đình quyền thế, chỉ có điều người ta ít khi xuất hiện mà thôi, lần này Lạc Phỉ thực sự đã đắc tội với nhân vật lớn rồi.]
L7: [Nói hơi lệch chủ đề, đến cùng xuất thân của Thiên Chi là gì, lúc trước học năm nhất, tôi từng thấy cô ấy xách túi của thương hiệu H, tôi đi ra ngoài vô tình nhìn thấy đó.]
L8: [Quay về lầu trên, tôi cũng có mặt ở hiện trường nè, lão đại nói hoa hậu giảng đường từ nhỏ có hơi thẹn thùng, ha ha ha hai người từ nhỏ đã quen biết nhau thể hiện điều gì! Chính là gia thế ngang nhau!!]
L9: [Lão đại thực sự rất đẹp trai nha a a a, hâm mộ muốn khóc, tôi vừa xem tin đăng trên vòng bạn bè, đêm nay anh ấy đã mời đám bạn cùng phòng của hoa hậu giảng đường ra ngoài ăn cơm đấy, không biết trong phòng ký túc xá của hoa hậu giảng đường còn dư cái giường nào không nhỉ!]
L10: [Tại sao lại nói lệch chủ đề rồi? Có phải tôi là người duy nhất không tham dự toạ đàm này hay không, tôi cũng muốn đích thân đến hiện trường nha, tôi có một người bạn đã đi đến đó, cậu ta còn nhận được món quà lưu niệm rất đắt tiền và xinh đẹp nữa!]
Thiên Chi mạnh bạo lướt lướt, những bình luận về sau dường như hoàn toàn nói lệch chủ đề.
Có người đăng ảnh món quà lưu niệm lên, mọi người đồng loạt kêu than.
Xem ra buổi tối hôm nay, mọi người tụ tập ở đây là để ăn dưa đó, bọn họ không còn quan tâm đến việc học nữa.
Suy nghĩ như vậy, Thiên Chi lại cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào một lúc.
Trợ lý Hạ cũng gửi đến tin nhắn báo cáo những chuyện đã xảy ra cho cô biết.
Sau khi Lạc Phỉ nhận được thư luật sư của Tống thị, cô ta căn bản không hề vùng vẫy, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Sở dĩ cô ta bình tĩnh như vậy, chính là vì bạn tốt của cô ta, cái vị bạn gái của Lâm Diễm Chi.
Lần trước khi Lâm Diễm Chi và Thiên Chi gặp nhau ở trong trường trông rất thân mật, việc này đã làm cho cô bạn gái kia rất hoài nghi, cô bạn gái kia thỉnh thoảng còn tìm cách thăm dò Lâm Diễm Chi, nhưng luôn bị anh ta dùng nhiều lý do lảng tránh, còn nói người ta đã kết hôn rồi, mắc mớ gì đến anh ta.
Về sau Lâm Diễm Chi càng ngày càng ít quan tâm đến cô bạn gái kia hơn, cô ta bắt đầu lo được lo mất, chỉ cảm thấy Thiên Chi kết hôn rồi mà vẫn còn muốn đoạt người đàn ông của mình, hơn nữa trong nhóm bạn bè của Lâm Diễm Chi cũng đã có người kết hôn, cô ta lo sợ mình không thể thuận lợi bước vào hào môn.
Cô ta âm thầm than thở một phen, còn cố tính đứng trước mặt Lạc Phỉ nói bóng gió vài câu.
Lạc Phỉ vốn là người thích hóng chuyện bát quái, lúc trước trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường đã từng hợp tác với Thiên Chi, nhưng cô ta không thực sự thích vị hoa khôi giảng đường trong truyền thuyết này lắm. Tại tiệc rượu, nhìn thấy nhà trai không có mặt, Lạc Phỉ càng thêm xác định cuộc hôn nhân của Thiên Chi không như ý nguyện, đương nhiên điều này đã sớm tự nhập vào đầu cô ta rồi.
Cô ta là sinh viên của học viện quốc tế, lúc trước cô ta có thể kết giao với đám bạn bè của Lâm Diễm Chi, hoàn toàn là nhờ Tần Câm. Tần Câm là con gái của nhà họ Tần ở thành phố Ngân, tuy rằng gia đình xuống dốc phải phụ thuộc vào nhà họ Thiên, nhưng dường như vẫn có quen biết với một số nhân vật lớn.
Trong lúc vô tình Lạc Phỉ có nhắc đến chuyện này với Tần Câm, sau khi Tần Câm nghe xong chỉ bảo cô ta không nên trêu chọc lung tung, cũng không nên suy đoán bậy bạ, về sau cho dù cô ta truy hỏi như thế nào, Tần Câm chỉ mang dáng vẻ một mực ngậm chặt miệng, thậm chí còn bảo Lạc Phỉ không được đề cập đến Thiên Chi nữa, tập trung vào bản thân mình không tốt sao, phiền chết đi được.
Vẻ mặt thận trọng của đối phương, cùng dáng vẻ không kiên nhẫn đối với Lạc Phỉ, càng làm cho Lạc Phỉ tin vào suy đoán của mình hơn.
Cô ta không nghe lời cảnh cáo của Tần Câm, thậm chí còn ở trong buổi tiệc rượu, một lòng muốn làm cho Thiên Chi khó chịu.
Về sau Tống Kỳ Thâm đích thân xuất hiện.
Thiên Chi chứng kiến hết việc này, chỉ biết thở dài một hơi.
Hoá ra ngọn nguồn câu chuyện đều là vì cái thằng cha Lâm Diễm Chi thích trêu hoa ghẹo nguyệt này sao?
Suy cho cùng, Lạc Phỉ mới chính là người gây chuyện.
Dường như đã phỏng đoán được trong lòng Thiên Chi đang nghĩ gì, trợ lý Hạ lại gửi đến một tin.
[Trợ lý Hạ: Phu nhân yên tâm, Tống tổng nói, ngài sẽ không để cho Tiểu Lâm tổng có trái ngon để ăn đâu.]
Thiên Chi nhịn không được, nhìn trợ lý Hạ nghiêm túc cam đoan, cảm thấy có hơi buồn cười.
Tắt điện thoại, cô gái nhỏ nằm trên giường, nhìn thẳng vào chùm đèn treo trên trần nhà.
Mỗi lần những viên đèn tròn phát ra ánh sáng lấp lánh, nó cũng chiếu sáng môt khung cửa sổ nào đó trong trái tim cô.
Thiên Chi đi chân trần xuống giường, bước trên mặt thảm, đi đến phòng khách nhỏ gần cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, cầm lấy một cây viết.
Rồi sau đó quay trở về phòng, tay đặt dưới gối nằm của Tống Kỳ Thâm bắt đầu dò xét.
*
Tống Kỳ Thâm vốn muốn đem công việc đến phòng ngủ chính xử lý, nhưng anh sợ có cô ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất.
Cho nên anh dứt khoát ở lại thư phòng.
Có quá nhiều công việc, còn có một số việc phải giải quyết xong trong ngày hôm nay, thậm chí là còn phải xử lý thật tốt.
Đợi đến lúc làm xong hết mọi việc, anh mới nhẹ nhàng nâng bước chân, chậm rãi đi lên lầu.
Anh nói trong chốc lát, rất nhanh sẽ làm xong, cũng chỉ để dỗ dành cô mà thôi.
Trên thực tế, Tống Kỳ Thâm bận rộn gần đến ba giờ sáng.
Bóng đêm sâu thẳm, tựa như vết mực loang lỗ, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve kêu rất nhỏ.
Anh bước lên bậc cầu thanh xoắn ốc, chỉ cảm thấy trái tim rộng mở, đó là một cảm giác thoải mái vui vẻ đã lâu rồi không xuất hiện.
Không chỉ riêng chuyện mới phát sinh vừa rồi ở trong xe, mà còn vì chuyện công khai, lẩn tránh hết mọi sự tấn công của đám muỗi đực kia, về sau hai người bọn họ sẽ có một vòng tuần hoàn vô hạn sống chung với nhau.
Đến cuối cùng anh cũng có thể đợi đến ngày hôm nay, khi anh chuẩn bị rời đi cô gái nhỏ nhẹ nhàng níu anh lại.
Trong lúc Tống Kỳ Thâm đang theo đuổi, rồi lại chờ đợi, để xác định rõ tâm ý của mình.
Đợi đến lúc anh dâng tâm ý của mình lên, thì Thiên Chi cũng đã đích thân dâng trái tim mình cho anh.
Phòng ngủ chính vẫn giống như trước khi anh rời đi, chẳng qua là cái đèn nhỏ ở đầu giường, càng phát ra một ánh sáng mờ ảo.
Tống Kỳ Thâm đi đến bên cạnh Thiên Chi, cô gái nhỏ đã ngủ say, khuôn mặt khi ngủ rất điềm tĩnh.
Anh im lặng ngồi nhìn cô một lúc, đầu quả tim đều bị chồi non bao phủ, rất mềm mại.
Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, như chuồn chuồn lướt gió.
Đợi đến lúc anh quay về chỗ nằm của mình, thời điểm vén chăn lên, trên cái gối đầu của anh, cuốn sổ ghi chép của anh lẳng lặng nằm ở đó.
Có lẽ nó đã được mở ra.
Còn có một trang bị kẹp lại.
Lúc này Tống Kỳ Thâm mới hướng mắt nhìn sang cái đầu nhỏ kia, không giống như là đang giả bộ ngủ.
Hẳn là do chờ anh quá lâu, nên cô đã ngủ mất.
Tống Kỳ Thâm cũng không sợ Thiên Chi nhìn thấy nó, khi cầm nó lên chuẩn bị đóng chặt lại, ánh mắt anh lướt nhìn qua nội dụng ghi ở phía trên.
Ngay sau đó, người đàn ông không khỏi giật mình.
Lúc trước anh viết vào đây, là vì muốn câu nói đó sẽ từng giây từng phút nhắc nhở bản thân mình, là ——
[Nhớ kỹ phải pha sữa bò cho Bảo Bối ngốc.]
Nhưng giờ phút này, có một dòng bút tích mới được viết vào.
Nó được viết bởi Thiên Chi, ngay tại giữa các dòng, viết thêm vài nét bút.
Nét chữ xinh đẹp, uyển chuyển kéo dài, do đó tạo thành một dòng chữ mới.
[Nhớ kỹ phải pha sữa bò cho Bảo Bối ngốc chỉ thuộc về anh trai.]
—————-//———//————
* Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp một! Cả hai chiều chuộng nhau ~
Chương cuối cùng sẽ đăng vào ngày mai, ha ha, có khả năng rất béo!
Nhưng đừng lo lắng, sẽ có rất nhiều sự chuẩn bị cho mọi người, nội dung cốt truyện vẫn như cũ, nhưng cái kết của chính văn ngày mai tôi mới viết.
Về sau lần lượt sẽ là phiên ngoại nói đến phát sóng trực tiếp nước hoa, tên gọi của Tống khổng tước, giải thích hoàn hảo của Dear DD, uy lực của nước ép blueberry, về các bảo bảo nhà họ Tống, phiên ngoại về thời thơ ấu, ba Thiên mẹ Thiên, vân vân mây mây. Lúc trước tôi đã hứa rồi, xin vui lòng không đề cập nó trong các bình luận, cảm ơn ~
Phiên ngoại đều khác nhau! Thoải mái! Ngọt ngào! Có thể chọn xem theo tiêu đề, yêu yêu mọi người =3=
Ngày mai là hoàn tất chính văn!!