Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi bỗng nhiên mở to đôi mắt hạnh, giọng nói mang theo sự khó tin, “Anh……Anh xác định? Anh không bị hoa mắt chứ?”
Rõ ràng cô đang cố tình tránh nói đến những chữ kia, tại sao anh lại phát hiện ra việc này.
“Trong thời đại của dữ liệu lớn, rất dễ để tra ra.” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, sau đó liếc mắt nhìn qua, ” Hơn nữa tên tài khoản trên ứng dụng mạng xã hội của em, em đã không che nó đi.”
Tống Kỳ Thâm không giống như một người sẽ thích lướt Weibo, hơn nữa còn sử dụng cái gì mà dữ liệu lớn nữa.
Thiên Chi tuyệt vọng vùi đầu vào một góc nhỏ của ghế sô pha.
Cô đã cố tình cắt mất đi trang chính, vì không muốn anh lần theo dấu vết tìm thấy những bài đăng có nội dung phàn nàn liên quan đến anh.
“…..Anh không thể giả vờ như mình không nhìn thấy gì à?” Thiên Chi nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Tống Kỳ Thâm nhẹ nâng ngón tay thon dài của mình lên, cầm lấy một lọn tóc xoăn trên vai cô gái nhỏ, quấn một vòng.
Sự im lặng vắt ngang giữa những chuyển động trong tay anh, theo sau anh dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt.
“Không thể.”
“Nếu em đã nghi ngờ sâu sắc như vậy, anh cũng nên xin bạn học nhỏ Thiên chỉ giáo một chút, chỉ có như vậy mới có thể được câu trả lời nghiêm túc, không phải sao?” Tống Kỳ Thâm kéo dài âm cuối, mang theo một chút ý vị không rõ ràng.
Anh giống như con hồ ly ẩn núp trong một thời gian dài, khi mặt trăng gần tròn, bỗng phục kích trong bóng tối.
Chỉ đợi đến ngày đó, chờ cơ hội để ra tay.
Tống Kỳ Thâm nói xong lập tức tiến đến gần, bế ngang cô lên, ôm người vào trong lòng.
Đối với vấn đề quan trọng như vậy, Tống Kỳ Thâm cảm thấy không thể xem thường.
Loại chuyện này, dù sao cũng phải tự mình hướng dẫn một chút.
Cho nên ——
“Làm thế này có ổn không?”
Tiếng nói trong trẻo cùng hơi thở ấm áp của Tống Kỳ Thâm phả lên ót cô.
Thiên Chi cảm thấy được một mối nguy hiểm tiềm tàng nào đó, cảm giác cộm cộm lần nữa xuất hiện, nó đang sẵn sàng chờ phát huy.
“………Hiện giờ em thực sự không có nghi ngờ gì nữa, thật sự đó!”
Cô bắt đầu giãy giụa một chút, nhưng vẫn như cũ chỉ phí công vô ích.
Bởi vì cô phát hiện, hơi thở của hai người trong lúc này đang quanh quẩn gần kề, một ngọn lửa lập tức bùng cháy, không thể ngăn lại được.
Tống Kỳ Thâm còn chưa kịp làm gì, cô đã đầu hàng trước.
“Muộn rồi, bây giờ phản kháng cũng không có hiệu quả đâu.” Tống Kỳ Thâm trực tiếp đặt cô ở giữa giường.
Anh liếm nhẹ vành tai cô, hô hấp có chút nặng nề, “Nơi này cách âm có tốt không?”
Trên thân thể Thiên Chi chỗ nào cũng đều ửng đỏ, cô đã dành một thời gian dài để vùi đầu như một con đà điểu, cuối cùng cô cũng trả lời, “Ừm….Vẫn….Vẫn khá tốt.”
Tiếng nói của cô nhỏ tựa như tiếng muỗi kêu, nhưng vẫn bị Tống Kỳ Thâm nghe thấy.
Anh hoàn toàn thả lỏng, cười rộ lên, “Ngoan lắm.”
Kế tiếp tất cả mọi chuyện đều rất thuận lý thành chương.
Vợ chồng mới cưới một tháng không gặp, trong khoảnh khắc đoàn tụ sum vầy bọn họ người tình ta nguyện, cho nên lần này so với trước kia càng điên cuồng hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc Thiên Chi cũng đã hiểu rõ câu hỏi cuối cùng của Tống Kỳ Thâm có ý gì rồi.
Anh cố gắng dùng hết tất cả vốn liếng của mình, với những lời nói trước đó, trực tiếp chứng minh cho cô thấy tâm quyết của anh, hiện giờ anh không quan tâm điều gì nữa.
Dưới sự đột kích của các kiểu động tác không thiết thực, cô căn bản không thể ngăn cản được nữa.
Cuối cùng hai người cũng chịu nằm yên trên giường sau khi tắm rửa xong, đã là rạng sáng.
Tống Kỳ Thâm hành sự xong giọng nói cũng trở nên trầm khàn, nhìn hàng mi Thiên Chi khẽ run, đôi mắt khép hờ hình như sắp ngủ, anh lại nổi lên ý xấu, dùng đầu ngón tay gẩy gẩy trên gương mặt cô.
Thiên Chi không sợ người khác làm phiền, cô nhẹ nhàng ngăn cản động tác của anh.
Cáo mượn oai hùm, kiểu như thế đấy.
“Cho nên bây giờ còn dám nói kỹ thuật của anh không tốt nữa không?”
Trong thâm tâm Thiên Chi, âm thầm tưởng tưởng đến cảnh mình hung hăng nhéo khuôn mặt Tống Kỳ Thâm một cái, lúc này cô mới mở miệng hừ hừ hai tiếng.
“Nói đi chứ.” Người đàn ông này vẫn luôn kiên trì hỏi.
“Nếu lúc trước kỹ thuật tốt, em có vui hay không?” Tống Kỳ Thâm không để ý đến câu trả lời.
Tất cả chúng sinh chắc chắn đều sẽ có lần đầu tiên, những vẫn rất nhiều người ở trên phương diện ấy luôn có năng lực trời ban.
Trong khi chủ đề này càng ngày càng mở rộng, Thiên Chi cũng đã hiểu anh muốn nói đến cái gì rồi.
Nếu nói không vui, thì khẳng định nó rất giả dối.
Chỉ là đối với loại chuyện như vậy, mà anh lại có thể thú nhận một cách nhẹ nhàng như thế, việc ấy khiến cho Thiên Chi cảm thấy rất bất ngờ.
Từ trước đến nay hai ngươi chưa bao giờ thảo luận đến vấn đề này.
Nếu cứ tiếp tục nói, rất có khả năng chiếc xe kia sẽ không thể dừng lại.
Suy nghĩ như thế, Thiên Chi nhẹ nhàng trả lời, còn vùi đầu xuống gối, chuẩn bị làm một con chim cút nhỏ.
Tống Kỳ Thâm hướng mắt nhìn đến cái lò sưởi âm tường đang lặng lẳng cháy ở phía xa, trên tấm thảm mềm mại hoa mỹ đều là quần áo bị ném lộn xộn của hai người, ở chính giữa còn có dây thắt lưng mà anh chưa kịp cởi ra hết, vì quá vội vã anh đã bị vứt nó qua một bên.
Cứ như thể đã trôi qua một tháng trời, cho đến bây giờ sự hoảng hốt ở trong lòng, mới được chứng thực.
Anh hơi khép mắt lại, ôm chặt cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình.
“Em buồn ngủ lắm sao?”
Tống Kỳ Thâm không nghe thấy cô trả lời, chỉ là cái đầu nhỏ khẽ gật gật.
“Nhưng mà cái người đàn ông giống con khổng tước là thế nào vậy?” Tống Kỳ Thâm đột nhiên lên tiếng hỏi một câu, trong lúc Thiên Chi sắp chìm vào giấc ngủ.
Sau khi anh được trợ lý Hạ tư vấn, anh lập tức vào tài khoản của cô xem các bài đăng trong quá khứ, còn xem xét cẩn thận từng bài đăng một.
Anh cảm nhận được tâm tình của cô đang dần biến hoá, thậm chí còn tưởng tưởng đến một số biểu cảm nhỏ khi cô viết ra những bài đăng này.
Tài khoản của Thiên Chi luôn được cập nhật mỗi ngày, không để lộ mặt, nó chỉ dùng để đăng bài, vẫn có một số ít bạn bè theo dõi.
Số lượng like cũng khá cao.
Tống Kỳ Thâm đã nhấp vào xem một vài người bạn trên mạng của cô, hầu hết các avata đó đều để hình hoa cỏ.
Có lẽ tất cả những người ấy đều đã có tuổi.
Tống Kỳ Thâm cũng vừa mới đăng kí tài khoản, nhưng anh không đăng bài gì cả.
Rõ ràng chỉ cần nhìn những bài viết ấy là đã biết nó có liên quan đến anh, cho nên anh bấm like hết tất cả.
Cho đến khi anh nhìn thấy bài viết ấy ——
[Cái người đàn ông này thật sự rất giống như một con khổng tước!]
Thậm chí trong bài viết ấy còn đề cập đến một người đàn ông.
Sau khi Tống Kỳ Thâm cân nhắc, trước tiên anh cứ để nó ở trong lòng, chờ đến lúc nào đó gặp mặt anh sẽ hỏi cô.
Hiện giờ ký ức đã quay trở lại, anh quyết định níu lấy cô hỏi cho rõ.
Cho dù Thiên Chi buồn ngủ như thế nào, nhưng cơn buồn ngủ của cô ngay lập tức tan biến hết.
Tại sao lúc trước cô lại……
Tại sao cô lại quên mất chuyện tài khoản! Chưa che tên vậy!!
Mà hết lần này đến lần khác cô phun tào* hai lần, còn cố tình ẩn hai tin ấy đi để chúng không xuất hiện.
(*Phun tào: Phun tào hay còn gọi là thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Nghĩa trên mặt chữ của từ này là “nôn vào bát người ta”, nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt mũi, giáp mặt vạch trần. Nguồn Baidu.)
Đều bị, đều bị anh nhìn thấy.
Thực ra Thiên Chi cũng không nhớ chính xác, lúc ấy mình đã đăng cái gì.
Chỉ biết rằng nó được đăng lên một cách vội vàng, mà không đọc kỹ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào cứu vãn nữa, hiện giờ cô đành phải bắt đầu giả ngu thôi.
Cô trông Tống Kỳ Thâm hình như không biết rõ về chuyện đó.
Tóm lại, trong hoàn cảnh như thế này, cô thực sự không thể nói ra.
Nếu nói ra, e rằng cái mông nhỏ của cô không còn giữ được nữa.
Cô có đủ khả năng để phản kháng lại sao.
Đêm nay cô còn có thể ngủ tiếp không.
Đáp án chính là không thể.
Suy nghĩ về việc này, Thiên Chi hắng giọng một cái.
“À, em có nhìn thấy một người đàn ông trông giống như con khổng tước, cảm thấy rất mới lạ, sau đó em lập tức viết lại, đăng lên Weibo.” Cô gái nhỏ cân nhắc cả buổi, rồi bắt đầu nhỏ giọng giải thích.
“Ừ.” Ý định ban đầu của Tống Kỳ Thâm chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, anh không đặt nó ở trong lòng, “Người đàn ông này ở trong em còn rất có địa vị nha.”
Nhưng đến cùng khuôn mặt ấy trông như thế nào, mà lại làm cho một cô gái như Thiên Chi, đăng một bài cảm thán sinh động như vậy.
“Chao ôi —— Cái gì mà rất có địa vị ——”
Thiên Chi còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nó đã bị Tống Kỳ Thâm dùng nụ một hôn chặn lại.
“Không nói đến tên đó nữa, mau ngủ thôi.”
Mặc kệ là cái dạng gì, kiểu đàn ông như thế nào, những tên đàn ông ngoài kia đều là đám đàn ông thô lỗ*, anh không muốn trong khoảnh khắc hai người ôm ấp nhau nghe cô nhắc đến người khác.
(* Trong raw là dã nam nhân, mình quyết định dùng câu thuần Việt một chút.)
Thiên Chi bị ôm chặt, cô đành chiều theo ý anh.
Cô ôm lấy Tống Kỳ Thâm, tìm một nơi thoải mái nhất mà dựa vào, ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười chế nhạo của người đàn ông này, dường như vẫn còn canh cánh trong lòng, cũng có vẻ như không hài lòng khi Thiên Chi đăng bài viết liên quan đến người đàn ông khác.
Anh thốt ra một câu như thế này, giọng điệu mang theo sự khinh thường, vô cùng cao cao tại thượng, “Lớn lên trông giống như một con khổng tước, chẳng phải là xấu lắm sao?”
?
Thiên Chi:……..
Cô im lặng, không dám đáp lời.
Thiên Chi bắt đầu hoài nghi, nếu một ngày nào đó anh biết được người đàn ông đó chính là mình, không biết khi nhớ đến lời nói ngày hôm của mình, anh có muốn tát cho mình một bạt tay hay không.
Tống Kỳ Thâm đến vội vàng, mà đi cũng thật vội vàng.
Hai người chỉ có ít thời gian ở bên nhau, cho nên cả hai đều rất trân trọng.
Đúng lúc hôm nay cô không có tiết học, sau khi đem kế hoạch đi đến cơ sở trồng hoa hoãn lại mới có được một ngày cuối tuần rảnh rỗi.
Không dễ dàng gì Tống Kỳ Thâm mới đến đây một chuyến, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Nếu có bất cứ chuyện gì bận rộn, cô có thể dùng những ngày rảnh rỗi sau này để học bù.
Đã không còn việc gì vướng bận, sau khi làm vệ sinh cá nhân và dùng bữa xong, hầu hết thời gian đều trải qua trên giường.
Thời tiết ở Versailles, Pháp, thuộc dạng ấm áp ôn hoà.
Cái dạng rét nhẹ này, từng chút từng chút một ngấm vào xương tuỷ, ngay cả khi đốt lò sưởi âm tường, thì nhiệt độ bên trong nhà và bên ngoài vẫn hoàn toàn khác nhau.
(*Tiểu Hàn (tiếng Hán: 小寒): là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 285° (kinh độ Mặt Trời bằng 285°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Rét nhẹ. Nguồn Baidu.)
Cảm xúc mãnh liệt bộc phát đến mức thái quá, ngày hôm qua gần như là phóng túng, cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua một ngày.
Buổi sáng thức dậy trễ rồi lại bắt đầu càn quấy, sau khi càn quấy xong lại tiếp tục ngủ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, càng gần đến thời gian Thiên Chi phải tiễn Tống Kỳ Thâm trở về, không hiểu vì sao trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác gần giống như hoảng hốt.
Chỉ cảm thấy rằng việc bọn họ gặp lại nhau sau hơn một tháng xa cách, cứ như là một giấc mơ vậy.
Nhưng lúc trước cũng đã nói rõ, chỉ còn hai tháng nữa mà thôi.
Trong khoảng thời gian này cô phải học tập thật tốt, để sau khi trở về nước, cô nhất định không rời đi nữa, cũng sẽ không rời xa anh lâu như vậy.
Thiên Chi thực sự rất lưu luyến cái gia đình nhỏ của mình.
Lúc trước lưu luyến nhà họ Thiên, còn bây giờ lưu luyến, chính là gia đình nhỏ của cô và Tống Kỳ Thâm.
*
Chương trình học tại Pháp rất nhanh đã kết thúc.
Ba tháng nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn.
Trong giai đoạn này, Thiên Chi đối với việc điều chế nước hoa, các dạng đào tạo, cùng với sự phát triển dây chuyền sản xuất trong tương lai, các quy định về nhãn hiệu nước hoa, đã có một sự hiểu biết sâu sắc, cô cũng có ý tưởng riêng của mình.
Cái ý tưởng này, nó đã xuất hiện trong tâm trí cô từ rất lâu.
Cho nên trong sự vui sướng khi sắp trở về nước, 70% đến từ những người thân thiết, 30% còn lại đến từ cái ý tưởng này.
Bởi vì có thành tích học tập xuất sắc, thêm vào đó là khứu giác nhạy bén đối với mùi hương cùng tài năng thiên phú trời ban, trước khi Thiên Chi trở về nước, cô đã vượt qua cuộc sát hạch của trường bên Pháp, đồng thời còn nhận được chứng nhận chuyên môn từ chuyên gia điều chế nước hoa.
Ngoài ra.
Thêm vào đó trường ISIPCA lại đề cử cô tham gia cuộc thi giữa các nhà điều chế hương nổi tiếng thế giới vào năm tới.
Nếu thí sinh tham gia có biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội được tuyển dụng và quảng bá ra khắp thế giới.
Trên thực tế cuộc thi này, còn tuỳ thuộc vào nguyện vọng cá nhân của thí sinh có muốn quyết định tham gia hay không.
Thiên Chi không hề suy nghĩ, lập tức chấp nhận lời đề cử của nhà trường.
Cũng không có nguyên nhân gì khác, đơn giản là vì cuộc thi đấu này, trùng hợp với cái ý tưởng đầu tiên phát sinh trong đầu cô.
Việc ấy không thể chậm trễ hơn nữa, nó cũng vô cùng quan trọng.
Điều Thiên Chi muốn, chính là sáng lập ra một thương hiệu nước hoa của riêng mình, độc lập xây dựng, không phụ thuộc vào bất kì công ty hay tập đoàn nào.
Từ việc đăng ký thương hiệu, đến việc điều chế nước hoa, thậm chí là văn phòng thiết kế nước hoa, Thiên Chi hy vọng rằng đều do cô ký tên.
Chỉ cần công việc được hoàn thành trước năm tới, sau đó tham dự cuộc thi đấu giữa những nhà điều chế nước hoa, tranh thủ cơ hội tốt này để phát triển.
Như vậy đối với thương hiệu nước hoa của riêng cô, nó mới có thể đạt được một khởi đầu tốt đẹp.
Ý tưởng một khi đã nảy mầm, lập tức rễ sẽ đâm sâu xuống.
Trong gần một năm tới, cô không có thời gian để thư giãn.
Với suy nghĩ đó, Thiên Chi ngồi trên chuyến bay quay trở về nước, cứ nhớ mãi không quên.
Nhưng rất nhanh, cái ý nghĩ này đã bị xua tan bởi niềm vui sướng khi gặp lại người thân.
Mặc dù tương lai và ước mơ quan trọng, nhưng người thân vẫn quan trọng hơn.
Lúc trước khó khăn lắm Lục Uyển Đình mới trở về nước, thì đúng lúc Thiên Chi phải bay sang Pháp.
Kết quả hai mẹ con lại tính sai một bước.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Uyển Đình luôn nói muốn sang Pháp cùng cô, nhưng đều bị Thiên Chi từ chối.
Lần này dù nói như thế nào, Lục Uyển Đình vẫn muốn sẽ là người đầu tiên mà Thiên Chi nhìn thấy.
Bởi vì bà sớm đã đánh tiếng trước với trợ lý Hạ, đồng thời còn cướp mất ánh hào quang của Tống Kỳ Thâm, không để cho đối phương có cơ hội từ chối, bà lập tức đi trước một bước ôm lấy nhiệm vụ ra sân bay đón người.
“…….Mẹ!”
Thiên Chi bước ra khỏi cánh cửa tự động, cô đã nhìn thấy mẹ Thiên đứng cách đó không xa.
Sắc mặt của Lục Uyển Đình rất tốt, không còn vẻ mặt tiều tuỵ như trước kia, sự dịu dàng và xinh đẹp đối lập nhưng lại hoà hợp với nhau, khi ở trên người bà càng phát huy đến cực hạn.
Lúc bà còn trẻ đã rất xinh đẹp, hiện tại tinh thần sáng ngời, mang theo khí chất lắng đọng, cả người toát ra vẻ ưu nhã và cao quý.
“Mẹ đến đón con trở về nhà, hôm nay nhà họ Thiên đãi tiệc, chúng ta quay về đại viện thôi.” Lục Uyển Đình kéo cô qua, giọng nói cực kì ôn nhu.
“Đãi tiệc? Ba cũng ở đó sao?”
Thiên Chi chợt nhớ đến cuộc nói chuyện lần đó với ba Thiên, trực tiếp hỏi.
“Mẹ về nước một mình, làm sao ba con có mặt ở đây?”
Nhắc đến Thiên Diêm, giọng điệu của Lục Uyển Đình rất lạnh nhạt.
Sau khi bắt buộc giải quyết xong chuyện chung thân đại sự của Thiên Chi, cuối cùng bà cũng đã đệ đơn ly hôn.
Thiên Diêm không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng thỉnh thoảng lại muốn đến thực hiện lời nói trong miệng của ông ấy cái gọi là nghĩa vụ vợ chồng.
Lục Uyển Đình tránh không khỏi Thiên Diêm, cho nên bà trực tiếp nói thẳng thời gian mà mình trở về nước.
Nhưng đợi lúc bà trở về nước, lại bị đám người gọi là trưởng bối của nhà họ Thiên âm thầm mỉa mai, lúc này bà mới biết được một chuyện.
Thiên Diêm đã đem 70% cổ phần của tập đoàn Thiên Lục, toàn bộ chuyển sang cho bà.
—————//—-//————-
* Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhân vật nam chính nói mình thật xấu xí.