Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi ngồi trong xe đợi khá lâu, vẫn không thấy Tống Kỳ Thâm quay lại.
Trong lúc quá buồn chán, cô cúi đầu rũ mắt, ngắm nghía hai quyển sổ hôn thú đỏ chót trong tay.
Một lúc sau, cô không có việc gì làm, lại mở camera điện thoại lên, giơ hai quyển sổ lên giữa không trung, chỉnh góc chụp, “Rắc rắc” tiếng chụp ảnh vang lên.
Qua một lúc thật lâu, Tống Kỳ Thâm mới quay trở về, trong tay anh xách một túi nilon rất to, căng phồng, thoạt nhìn mua không ít đồ.
Anh đặt túi đồ ở băng ghế sau, lúc này mới mở cửa xe bước vào.
“Anh mua nhiều đồ vậy.”
Thiên Chi nghiêng người quay đầu lại nhìn về phía băng ghế sau, cũng nhìn thấy đồ ăn vặt mà Tống Kỳ Thâm nói sẽ mua cho cô.
Nhưng trên thực tế, Thiên Chi nhớ rõ trong tủ bếp ở Nam Uyển còn rất nhiều đồ ăn.
Lần trước cô đến Nam Uyển, trợ lý Hạ đã nói rõ cho cô biết việc này, thậm chí còn cường điệu nói do ông chủ nhà mình đích thân sắp xếp.
Thiên Chi vừa muốn lên tiếng hỏi, cô muốn nói chuyện này cho Tống Kỳ Thâm biết, nhưng lời vừa lên tới cổ, muốn thốt ra, nhưng lại nghẹn trở vào.
Lúc này Tống Kỳ Thâm đã bước xuống xe, đưa lưng về phía cô, bước đi thật nhanh, chỉ lưu lại một cái bóng lưng cao gầy.
“Đây không phải sợ dùng không đủ sao.” Tống Kỳ Thâm lưu loát khởi động xe, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay lái.
Sau đó, không biết anh lại nghĩ đến chuyện gì, động tác tay chợt dừng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Chi.
Đúng lúc này, Thiên Chi vừa thu hồi tầm mắt từ băng ghế sau, mặt đối mặt với đối phương.
Đột nhiên.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay bọn họ đi lãnh chứng chỉ kết hôn từ rất sớm, hiện giờ mặt trời dần dần lên cao, nắng sớm xuyên qua kính xe, ánh sáng nhàn nhạt ánh lên khuôn mặt tuấn tú của anh, phát họa đường nét rõ ràng.
Áo sơ mi trắng ánh lên một tầng vàng nhạt, cổ áo cũng nhiễm vầng sáng ôn hoà, cái áo phẳng phiu như mới.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, khẽ dời tầm mắt đi.
Tống Kỳ Thâm nhận ra Thiên Chi đang âm thầm đánh giá mình, anh nhẹ cong môi không lên tiếng.
*
Lúc quay về Nam Uyển thời gian vẫn còn rất sớm, ngày hôm qua khi Thiên Chi tới đây, cô đã đem những đồ dùng cần thiết của mình đến, ngay cả những món đồ không cần thiết hay đồ vật linh tinh gì đó cũng đều đem đến.
Về sau xem như cô sẽ chính thức sống ở Nam Uyển, ở đây rất nhiều phòng, không gian rộng lớn, rất thích hợp cho cô lăn lộn.
Buổi sáng trong lúc mơ mơ màng màng, còn chưa kịp tỉnh ngủ, Thiên Chi đã bị Tống Kỳ Thâm kéo dậy.
Giờ phút này, khi về đến nhà cả người cô xụi lơ không còn sức sống, cho dù như thế nào cũng không muốn đứng lên.
Vào mỗi ngày cuối tuần cô đều bật chế độ ngủ nướng, ngay cả đồng hồ sinh học cũng lâm vào tình trạng trì trệ, không có cách nào ngăn cản nổi, làm thế nào cũng không khắc phục được.
Vỗn dĩ Thiên Chi muốn trực tiếp đi đến ghế sô pha nằm ngủ một chút, nhưng dù sao cũng vừa mới ở cùng một chỗ với Tống Kỳ Thâm, hơn nữa lại là người mới gia nhập vào con đường này, cô vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng kịp.
So với việc quen hay không quen, tận sâu trong nội tâm của Thiên Chi còn xuất hiện một chút sợ hãi, loại cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có, ngược lại từ sau khi lãnh giấy kết hôn, chúng bắt đầu sinh sôi nảy nở, tuy rằng không làm cả con người quá khó chịu, nhưng lại làm nội tâm bối rối.
Trước đó Thiên Chi rất sảng khoái đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng đến lúc chân chính ở bên cạnh anh suốt cả ngày lẫn đêm, cô không rõ và không tài nào đoán ra được, cuộc sống sau này sẽ là chua, ngọt hay đắng nữa.
Hay có lẽ nó sẽ bình đạm như nước sôi dần nguội lạnh, sau khi trải qua trạng thái sôi bùng lên, cuối cùng không còn chút gợn sóng, trở về trạng thái ban đầu.
Thiên Chi suy nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện bản thân mình có chút lo buồn vô cớ, suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao với trạng thái trước mắt khi sống chung của hai người bọn họ vẫn rất nhẹ nhàng và tự do tự tại.
Cô ngáp một cái, đem tất cả những lo lắng vứt ra sau đầu, cô cảm thấy hiện giờ đi ngủ một giấc mới là chuyện quan trọng nhất, cô tựa lưng vào ghế sô pha, hướng mặt lên trời, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Kỳ Thâm vừa từ gara đi vào nhà, lập tức đi lên phòng ngủ, không biết làm gì trong đó đến tận nửa ngày, qua một thời gian rất lâu cũng không bước ra.
Bởi vì phòng ngủ chính trên lầu hai đối diện với phòng khách phía bên dưới, Thiên Chi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong phòng ngủ truyền ra, dường như là âm thanh cánh cửa tủ ở đầu giường bị kéo ra rồi khép lại, không nặng không nhẹ.
Thiên Chi bị tiếng động đó quấy nhiễu một chút, không ngừng suy nghĩ mông lung, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ.
Nói là nghỉ ngơi, quả thực đúng là chỉ biết nghỉ ngơi.
*
Tống Kỳ Thâm cất đồ xong bước xuống dưới lầu, anh nhìn thấy Thiên Chi ngưỡng mặt lên trời, hai mắt nhắm lại, thoạt nhìn cô ngủ rất say.
Trước kia cảnh tượng này thường xảy ra ở Nam Uyển, mỗi lúc Tống Kỳ Thâm bận xử lý công việc xong đi ra ngoài tìm cô, anh luôn nhìn thấy cô ngủ như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cô, một là nằm thẳng, hai là nằm sấp, ba là ngưỡng mặt lên trời, không hề thay đổi.
Vô cùng ham ngủ.
Trong lòng Tống Kỳ Thâm thầm nghĩ, nhất định về sau phải sửa lại thói quen ham ngủ này của cô, hiện giờ không đánh thức cô dậy, vì anh muốn cho cô nghỉ ngơi một lúc.
Anh đi thẳng vào phòng bếp tầng trệt, đem tất cả các chai lọ lớn nhỏ dọn dẹp ngăn nắp, sắp xếp chúng lên kệ bếp.
Vừa rồi lúc Tống Kỳ Thâm mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài, Thiên Chi đã nghe thấy động tĩnh.
Nhưng anh không đến gọi cô dậy, khiến cô vui vẻ quên trời đất, tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Sau khi đã ngủ đủ giấc, Thiên Chi ngồi thẳng người dậy, lười biếng nhấc hai cánh tay lên cao, ngáp còn chưa khép miệng, nâng mắt lên đã nhìn thấy Tống Kỳ Thâm đứng ở cầu thang.
Cầu thang xoắn ốc nối liền với phòng khách nhỏ, trong lúc đi vòng lên, nhìn xuyên thấu qua khẽ hở nhỏ giữa những cột đá cẩm thạch nơi thân cầu thang, tuy khoảng cách nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy hết cảnh vật trong phòng khách.
Đôi môi anh đào của Thiên Chi hé mở, hai cánh tay dài thon mịn bắt chéo vào nhau đặt sau cần cổ, tư thế kỳ dị này khựng lại giữa không trung, thật nửa vời.
Cũng không biết Tống Kỳ Thâm đã đứng ở đó bao lâu, tuy ở khoảng cách khá xa, nhưng Thiên Chi vẫn có thể nhìn thấy rõ anh đang cong môi.
Tống Kỳ Thâm nhìn thấy Thiên Chi đã thức dậy, lúc này anh mới đi đến, một tay cho vào túi quần, bước từng bước lên cầu thang, không nhanh không chậm, nửa điểm nóng vội cũng không có.
Anh mang một bộ dạng nhàn nhã, động tác chậm chạp, nhìn thế nào cũng không giống với dáng vẻ bận rộn trước kia, một khi động đến công việc sẽ làm đến tận đêm khuya.
Đợi đến lúc Tống Kỳ Thâm đứng trước mặt cô, anh đưa tay véo hai má cô, Thiên Chi bị đau vội hồi thần lại.
“Anh không cần đến đi công ty à?” Thiên Chi nghẹn nửa ngày, mới nhả ra được một câu như vậy.
Thật lòng cô có chút nghi hoặc, bởi vì từ sau khi Tống Kỳ Thâm tiếp quản Tống thị, luôn làm việc đâu ra đấy, lúc nào cũng bận rộn với công việc không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc trước vào dịp cuối tuần Thiên Chi đều sẽ đến đây, nhưng anh bận việc không thể thoát thân, cho nên anh đã đặc biệt phân phó trợ lý Hạ đến đón cô.
Tống Kỳ Thâm xoay người, tầm mắt rũ xuống, nhìn thẳng vào cô, “Tại sao phải đến công ty?”
Dứt lời, anh thuận thế ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, ngã người ra sau, giọng điệu lười biếng, “Anh vừa kết hôn, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không có à?”
Với cái tư thế này càng làm hai người tựa sát vào nhau hơn, vô cùng thân mật.
Con ngươi màu hổ phách của Thiên Chi liếc mắt nhìn anh một cái, cô thầm nghĩ, “Vì sao em không được như vậy?”
“Vì em vẫn còn là sinh viên, đương nhiên không có kỳ nghỉ kết hôn.” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Hiện giờ thì không có, về sau càng không thể có.”
“Hay là …..” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm mập mờ, còn cố ý kéo dài âm cuối, thậm chí nâng tông lên, ngân nga thật lâu —-“Em còn muốn kết hôn lần thứ hai à?”
Hay là nên nói em vẫn còn tơ tưởng đến việc kết hôn lần hai hả.
Thiên Chi đem lời nói này của anh, âm thầm ngẫm nghĩ một phen, sau đó đột nhiên mím môi.
Thực sự là mỗi lần.
Mỗi!!! Lần!!!!
Câu nói nào từ trong miệng anh thốt ra, dường như đều có ẩn ý.
Trong mắt người đàn ông này hiện lên ý tứ trêu đùa thực rõ ràng, đôi mắt đào hoa nhướng lên, mang theo sự đùa giỡn.
“Em muốn, nhưng anh không muốn đâu.”
“Không có cửa đâu cưng.”
Tống Kỳ Thâm nói ra câu cuối, âm thanh bay bổng vang lên.
*
Kỳ thật Thiên Chi đã ngủ ở Nam Uyển mấy đêm, cô cũng bắt đầu cảm thấy quen thuộc.
Cuộc sống sinh hoạt thường ngày dần dần đi vào quỹ đạo, ít nhất cô cũng biết rõ từng căn phòng ở đây.
Hơn nữa, cô đối với căn biệt thự gần chân núi Nam Uyển này, cũng coi như là khá quen thuộc.
Chỉ là về cái phòng bếp, nhìn từ cách bài trí đến mọi ngóc ngách đều được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, không nhiễm một mùi vị khó ngửi nào, thậm chí là vương mùi khói dầu.
Tuy rằng đã đến đây vài lần, nhưng Thiên Chi chưa từng nhìn thấy người nào sử dụng căn phòng bếp này cả.
Trước đó Tống Kỳ Thâm từng hỏi cô có muốn gọi thím Lý đến đây hay không, cô không chút do dự trực tiếp từ chối.
Đó là lần đầu tiên Tống Kỳ Thâm nghe thấy cô lưu loát trả lời dứt khoát như vậy, anh không khỏi kinh ngạc chớp mắt một phen, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh mang theo ý cười nhìn đến cô, anh cũng không hỏi tiếp.
Tuy rằng anh không hỏi nữa, nhưng Thiên Chi vẫn có thể đọc được một chút ý tứ trong đôi mắt anh, đại khái chính là nếu em đã muốn hưởng thụ thế giới của hai người như vậy, anh không thể không chiều theo ý em.
Tất nhiên khi không gọi thím Lý đến, về việc buổi trưa và buổi tối sẽ không có người chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ ăn.
Thiên Chi không biết tay nghề nấu ăn Tống Kỳ Thâm có tốt hay không, bởi vì cô chưa từng tìm hiểu qua, nhưng bản thân cô chỉ biết nấu một vài món, đa phần toàn là những món đơn giản như nấu sủi cảo và những thức ăn đông lạnh mà thôi.
Buổi trưa và buổi tối, hai người đều gọi thức ăn bên ngoài về.
Trong lúc dùng bữa tối, Thiên Chi ăn không được bao nhiêu, sau khi cô uống canh xong phát hiện Tống Kỳ Thâm đã sớm dừng đũa, ngồi đối diện cô, hơi rũ mắt.
Dường như anh vừa dùng bữa xong đã cầm điện thoại lên xem.
“Anh Kỳ Thâm, anh có biết nấu ăn không?” Thiên Chi vuốt vuốt mặt, do dự cả nửa ngày mới lên tiếng hỏi.
Tống Kỳ Thâm nghe vậy, ngẩng đầu lên, “Nấu ăn?”
“Đúng vậy, em thấy anh bày trí rất nhiều thiết bị hiện đại trong phòng bếp, có phải anh cũng biết nấu ăn không?” Giọng điệu của Thiên Chi đầy thành khẩn, còn mang theo ý tứ lấy lòng.
Trước đó cô đã xem qua căn phòng bếp ở tầng trệt, bên trong có đầy đủ mọi thứ, nguyên liệu gì cũng có, ngay cả dụng cụ nấu nướng cũng không thiếu, rất đạt tiêu chuẩn.
Quả thực trong lòng cô cũng có một chút hy vọng, nếu Tống Kỳ Thâm nói anh biết nấu ăn, như vậy về sau việc nấu cơm có thể giao cho anh rồi, không có gì tốt hơn việc này.
Nếu anh nói không biết, về sau hai người sống chung với nhau có thể từ từ học.
Nhưng nếu cả hai đều không biết nấu ăn, thì chẳng phải sau này bọn họ sẽ trường kỳ ăn cơm hộp sao, như vậy không ổn lắm.
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm đang suy tính chuyện đêm nay, trong lòng khó tránh khỏi sự hồi hộp, anh đã lên Baidu vài lần, tìm hiểu một số việc.
*
Nhưng bởi vì câu hỏi bất ngờ của Thiên Chi, liên quan đến chuyện nấu ăn.
Tất nhiên là ……
Nhìn thấy đôi mắt của cô gái nhỏ sáng ngời, hàng lông mi nhiễm một tầng ánh sáng nhạt trông thật nhu hoà.
Cứ như vậy, mà nhìn thẳng vào anh.
Thân thể Tống Kỳ Thâm khựng lại, tỏ vẻ như không có gì mà trả lời, “Tất nhiên là….. Biết.”
Thiên Chi tươi cười, “Vậy về sau anh nấu cho em ăn nhé.”
Dứt lời, cô còn chớp chớp mắt, “Ăn thức ăn ở bên ngoài không tốt cho sức khỏe đâu.”
*
Sau khi dùng bữa xong, Tống Kỳ Thâm theo thường lệ lại tranh thủ đến thư phòng một chuyến, lần này anh đi không lâu, nháy mắt đã quay về tầng hai.
Kỳ thật về chuyện sẽ phát sinh vào đêm nay hai người đều ngầm hiểu, nhưng lại cố tỏ ra bình thường, không có ai chủ động nhắc tới.
Thiên Chi chuẩn bị quần áo để đi tắm, lúc này Tống Kỳ Thâm gõ cửa bước vào, đưa đến trước mặt cô một cái khăn tắm, “Em đi tắm trước đi.”
Thiên Chi dừng tay, nhìn cái khăn trong tay anh, đôi mắt mang theo chút ý vị không rõ ràng.
Cô ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói “Vâng”, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm.
Bởi vì quá gấp gáp cùng lo lắng, trong lúc Thiên Chi cố gắng ổn định lại tâm trạng, không chú ý đường đi, đột nhiên vấp phải chân mình, cả người lảo đảo nghiêng về phía trước một chút.
Khó khăn lắm mới ổn định lại được cơ thể, Thiên Chi vội vàng đi về phía phòng tắm, nháy mắt bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa.
Cạch.
Nhìn bộ dạng bối rối này của cô, trông thật đáng yêu.
Nhìn thấy thân ảnh hoảng loạn chỉ biết chạy trốn, Tống Kỳ Thâm cảm thấy khá buồn cười, sau đó lại do dự cầm lấy quần áo ngủ của mình lên, đi đến phòng tắm khác.
Thời điểm nước ấm chảy qua người, thân thể Tống Kỳ Thâm tràn đầy sức sống, trông rất nam tính.
Rõ ràng trong đêm đông giá lạnh, nhiệt độ trong phòng tắm ấm áp, anh lại cảm nhận được có hai luồng nóng lạnh không ngừng luân phiên chạy khắp cơ thể mình.
Loại cảm giác này xâm lấn nội tâm anh, lúc khẩn trương lúc thả lỏng, cứ mãi lặp đi lặp lại như vậy.
Ngay sau đó lại trở về trạng thái bình thường, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Chính xác, nhanh gọn, không mang theo chút chần chừ nào.
Tống Kỳ Thâm đưa tay vuốt tóc mái lên, sau đó tắt vòi sen.
*
Thời điểm Thiên Chi từ trong phòng tắm bước ra, Tống Kỳ Thâm đã ngồi trên giường nệm.
Tóc vẫn còn chưa khô, có lẽ anh vừa tắm ra không bao lâu.
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm đang rũ mắt, sau khi nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn về phía đó.
Thiên Chi đảo mắt nhìn trời nhìn đất, ngó trái ngó phải nhưng không ngó đến anh.
Thiên Chi kéo lê đôi dép trên mặt thảm, tạo ra một tiếng động nhỏ.
Nhìn thấy Tống Kỳ Thâm cứ mãi nhìn chằm chằm mình như vậy, Thiên Chi đứng bất động ở đó tận nửa ngày, sau đó mới đi về phía giường ngủ, nhấc một góc chăn lên, lặng lẽ chui vào.
Tống Kỳ Thâm nhướng mày, đứng lên đi đến trước mặt cô.
“Anh vẫn còn chưa nói lời nào, em đã sợ hãi như vậy sao?”
Âm thanh của anh vốn du dương bay bổng, mỗi lần anh muốn trêu chọc cô, anh sẽ tận lực đè thấp giọng, vô cùng gợi cảm dễ nghe, trời sinh còn mang theo một chút ý lười biếng và vui thú.
Dường như.
Anh dương như chính là người tình mà ông trời sắp xếp cho cô.
“Em quay mặt qua đây, nhìn anh này.” Tống Kỳ Thâm nói xong, thấy Thiên Chi không có động tĩnh gì, anh ngồi xổm xuống, tiến đến gần cô, “Không muốn nhìn anh trai à?”
Tống Kỳ Thâm rất có hứng thú quan sát vành tai ửng đỏ của cô gái nhỏ, anh lẳng lặng chờ đợi, nhưng tất cả đều vô ích.
*
Anh không hề cảm thấy phiền lòng, lúc này anh vô cùng kiên nhẫn.
“Bảo Bối ngốc, mau uống ly sữa này đi.” Qua một lúc, anh mới chậm rãi lên tiếng.
Thiên Chi ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng cũng xoay người lại, chăm chú nhìn Tống Kỳ Thâm, chậm chạp chống người ngồi dậy.
Từ sau khi ông bà qua đời, không còn người nào gọi cô như vậy nữa.
“Sao anh lại biết, cách xưng hô Bảo Bối ngốc này?” Thiên Chi vẫn trong trạng thái ngây ngốc, nhưng vẫn không quên hỏi anh câu này.
Khi còn bé cô rất hoạt bát, nhưng luôn có những hành động ngốc nghếch, thường bị những bạn bè xấu lừa gạt lấy đi không ít kẹo.
Từ sau khi ông bà phát hiện ra chuyện đó, luôn gọi yêu cô như vậy.
Nhưng từ lúc trở về đại viện, mọi người đều gọi cô là Chi Chi, vừa dễ nghe lại vừa thân thiết, cô cảm thấy rất tốt, cho nên không phản đối cách xưng hô này.
Tống Kỳ Thâm rũ mắt, không muốn giải thích rõ, “Anh còn biết nhiều chuyện khác nữa.”
Thiên Chi chần chừ một lúc, không tiếp tục truy hỏi, nhận lấy ly sữa trong tay anh uống một ngụm.
Hương vị này không giống với trước kia, mùi vị nhạt hơn.
Nhưng lại ngọt thanh, làm cô rất thích.
“Uống ngon không?”
“Ngon ạ.”
Tống Kỳ Thâm tắt đèn phòng, chỉ để một cái đèn ngủ trên đầu giường chiếu sáng một mảng.
Ánh sáng mờ ảo, làm khuôn mặt người nọ nhiễm một tầng vàng nhạt, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Trong căn phòng yên tĩnh Thiên Chi nghe thấy âm thanh Tống Kỳ Thâm đặt cái ly xuống, anh nhẹ nhàng tiến về phía giường.
Trái tim Thiên Chi nhảy loạn, cảm thấy chăn nệm như có một luồng điện chạy quanh, thình thịch thình thịch vang mãi không thôi.
Nếu bây giờ có thể bắt được xe, cô rất muốn lập tức quay trở về ký túc xá.
Ngay sau đó, không đợi cô hoàn hồn, có một mùi hương tiến đến gần, đó chính là mùi hương trên cơ thể của Tống Kỳ Thâm.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh càng ngày càng tiến đến gần, thì thầm bên tai cô, xung quanh đều vương hơi thở của anh.
Cuối cùng Thiên Chi nghe thấy, cửa tủ đầu giường bị kéo ra.
Trăng lên cao, sao sáng ngời.
Bầu không khí trở nên yên lặng, bên ngoài cửa sổ ánh sáng nhàn nhạt, bóng cây bị gió thổi nghiêng ngã chiếu lên tấm rèm cửa.