Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 45: Chương 45: Đối với ai nhộn nhạo






Edit: Tiểu Màn Thầu

Trừng phạt….

Có thể trừng phạt cái gì chứ, Thiên Chi không tài nào nghĩ ra được.

Cô cảm thấy Tống Kỳ Thâm nói ra điều này thực quá rất vô lý, cô đã bị ăn sạch rồi lại còn phải bồi thường, vì sao phải chịu trừng phạt.

“Nhưng nước ép blueberry là do anh muốn mua mà.” Thiên Chi đột nhiên nói ra một câu.

Cô không có ý định bức bách anh nha.

Ở đâu ra cái ước định này, ở đâu ra điểm cân bằng gì đó hả, ngay cả việc trừng phạt, điều đó lại càng không thể.

Hơn nữa từ lúc anh quay trở về Nam Uyển đến giờ, anh vẫn luôn tính sổ với cô kia mà.

Tính đi tính lại….. Rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa!

Tống Kỳ Thâm nghe thế chỉ nhướng mày, giọng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai, “Tại sao em lại có thể nói dối anh giống như một kẻ lừa đảo thế, còn gạt anh nói phải trở về phòng, kết quả là lén lút sau lưng anh đi đến hộp đêm là ai vậy ta?”

Đầu ngón tay rõ ràng của anh đang đặt trên phần cằm ướt đẫm mồ hôi của Thiên Chi, cảm giác nhớp nháp truyền đến, màn đêm tựa như phủ lên một tầng sương mù mờ ảo.

Ban đêm ở Nam Uyển, chỉ cần gió nổi lên, âm thanh xào xạc của lá cây xuyên qua ô cửa sổ truyền vào phòng.

Thiên Chi nhỏ giọng ngập ngừng nói một câu gì đó, Tống Kỳ Thâm không nghe rõ.

Anh bất động thanh sắc siết chặt cằm cô, không có quá nhiều cố kỵ, “Hơn nữa bảo em uống rượu trái cây em lập tức uống à? Cho dù là rượu trái cây, nó vẫn là rượu. Tuy rằng chỉ uống nước trái cây, cũng không loại trừ khả năng người khác có ý đồ lợi dụng nó.”

“Bọn em chỉ đến đó vui chơi thôi, ban đầu đã nói sẽ không uống rượu, chỉ trò chuyện….Còn có thể làm việc gì khác à?”

Vốn dĩ Thiên Chi dự định thuyết phục hai chàng trai kia chỉ nói chuyện phiếm, lời nói vừa lên đến miệng, không biết vì sao lại theo bản năng bỗng nhiên bẻ cua, “Sau đó, sau đó nhìn bọn họ mời gọi chào hàng như vậy, em thấy lớp trưởng cũng ở đây, cho nên mới uống chút xíu.”

Nhưng hai cô gái đều không thắng lại tửu lượng, từ trước đến nay bọn họ rất ít khi lui tới quán bar, vì thế chỉ với một ít rượu, cả hai người đã không thể cầm cự được nữa.

Hơn nữa ở trong trí nhớ của Thiên Chi, chính các cô “Mặt dày mày dạn” năn nỉ Lâm Tuân một lúc, gần nửa ngày đối phương mới đồng ý, sau đó cậu ta ngồi ở một bên trông chừng bọn cô.

Đây chính là nguyên nhân mà các cô buông lỏng như vậy.

“Lớp trưởng của bọn em? Trong lúc anh đến đó căn bản cậu ta không có mặt ở đấy.” Tống Kỳ Thâm rũ mắt, lên tiếng.

Thiên Chi còn muốn phản bác, đại khái nói rằng Lâm Tuân cũng có nhu cầu đi WC chứ, không rời đi lâu lắm, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn từ bỏ.

Dù sao cô cũng đã làm ra loại chuyện chẳng khác gì “Vượt rào” rồi, hơn nữa còn làm ra việc từ trước đến giờ bản thân mình chưa bao giờ thử qua đó gọi là “Ly kinh phản đạo*”, tiện thể cô còn làm một việc có nguy cơ cao chính là che giấu Tống Kỳ Thâm, nhưng khó khăn lắm mới bước được vài bước, đã nhận lấy thất bại ê chề.

(*Ly kinh phản đạo: khômg tuân thủ theo khuôn phép. Đồng nghĩa với câu đại nghịch bất đạo. Nguồn Baidu.)

Chẳng qua là lời nói của Tống Kỳ Thâm cũng có đạo lý, mặc kệ như thế nào, tóm lại phải cẩn thận một chút.

Đoán chừng do một loạt sự việc bày ra cùng một chỗ, cho nên Tống Kỳ Thâm mới không chịu bỏ qua.

“Biết lỗi chưa?”

“……”

“……Dạ.”

Thiên Chi rũ mắt, sau đó nâng tay lên sờ cái mũi nhỏ của mình, quyết định nhận lỗi.

Cô cũng đã biết sai mà sửa rồi!

Tống Kỳ Thâm thấy Thiên Chi không lên tiếng phản bác nữa, trông cô hơi buồn bực, tiếp theo lại nói, “Muốn đi cũng được, nhưng phải thông báo với anh, anh sẽ dẫn em đi.”

Thiên Chi hàm hồ lên tiếng, nhích người ra khỏi tấm ga giường ướt đẫm một mảng, cô chỉ muốn tìm một vị trí thoải mái sạch sẽ nằm xuống.

“Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, lập tức kéo cô trở về.

Thiên Chi nhẹ gật đầu, một cái rồi lại một cái, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng cô cũng có thể đi ngủ rồi.

Nhưng cô thực sự rất tò mò, bôn ba lâu như vậy, Tống Kỳ Thâm còn có thể nói nhiều đến thế à, anh không biết mệt hả.

Thiên Chi cho rằng cái đề tài sắp đến hồi kết thúc, bỗng nhiên tiếng nói của Tống Kỳ Thâm vang lên sau ót cô ——

“Cho nên, em có thể giải thích một chút về hai người đàn ông kia là tình huống gì không?”

?

Thiên Chi:……

Vì thế trong một đêm này, bất luận trước đó Thiên Chi may mắn như thế nào, dù có cảm thấy bản thân mình may mắn khi tránh được một kiếp nạn, cô cho rằng đã vượt qua được sự “Trừng phạt” kia, vào giờ phút này, tất cả đều bị lật đổ.

Tất nhiên không phải dùng cách làm bánh nhân thịt. Không biết Tống Kỳ Thâm lấy được cái thắt lưng trước đó đã cởi ra ở đâu, buộc vào cổ tay cô, rồi sau đó nâng người cô lên, tiếp đến là nâng tay, hung hăng đánh vào mông nhỏ của cô một cái.

Không có một chút nhượng bộ, không có một chút chút dịu dàng nào.

Ước chừng càng không có cảm giác đau lòng, quả thực ý nghĩa đã thể hiện rõ trên mặt chữ, đó chính là dạy dỗ và trừng phạt.

Cho dù trước đó Thiên Chi bình tĩnh và tỉnh táo như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị người khác bóp nhẹ nơi chóp mũi, sau đó trong lúc thút tha thút thít, ngủ thiếp đi.

*

Đêm hôm đó, Thiên Chi lại nằm nơ.

Trong giấc mơ cô chính là một chú thỏ trắng mềm mại đáng yêu, đang mải mê hái nấm trong rừng, bắt gặp lão sói xám, theo lý thuyết nhiều năm qua loài thỏ và loài sói nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của đối phương, nhưng không biết đối phương coi trọng điểm nào của cô, luôn một mực đuổi theo cô không tha.

Cô sợ đến mức một đường kinh hoảng chạy thục mạng, cũng may thỏ con chạy trốn rất nhanh. Chẳng qua là, trên đường chạy trốn những cây nấm vừa hái được rơi ra không ít.

Thỏ trắng Thiên nhìn trong rổ chỉ còn vài cây nấm, khóc vô cùng thương tâm và khổ sở.

Nhưng vẫn không tránh thoát khỏi vận mệnh bị bắt trở về, thậm chí lão sói xám còn phá vỡ ước định trước kia của tộc trưởng, đem treo cô lên.

Sau đó lão sói xám cười đến mức vẻ mặt phơi phới, “Lông thỏ này trông rất đẹp, nếu nhổ hết lông ở phần mông thỏ, còn có thể đem đi nhuộm màu khác nha.”

Thỏ trắng Thiên sợ đến mức gần như muốn ợ hơi, nhưng đến lúc nhặt được phần lông của mình, suy nghĩ vẫn bị thu hồi.

Tại sao lại muốn nhuộm lông của cô?

Lão sói xám xoay người lại, gương mặt cũng lộ ra, là gương mặt mà cô vô cùng quen thuộc.

Giọng điệu của Tống sói xám âm trầm, “Đúng lúc có thể làm cái đuôi của Khổng Tước.”

Dứt lời, trong tay anh cầm một thứ dài giống như roi mây, không có ý tốt đi về phía cô.

Bốp ——

Cảnh trong mơ xoay chuyển, xoay trở về hiện thực.

Thiên Chi mở mắt lên, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Ánh mắt nhìn về một nơi, chính là chùm đèn thuỷ tinh treo trên trần phòng, tuy rằng không có sáng đèn, nhưng dưới tia nắng chiếu vào, rực rỡ loé sáng.

Tất cả rèm cửa đều được vén lên, đã là ban ngày.

Cô nằm nướng một lúc, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.

Đại khái ký ức đêm qua khắc quá sâu, ngay cả trong giấc mơ của Thiên Chi, cũng toàn là Tống Kỳ Thâm.

Hơn nữa nội dung câu chuyện rõ ràng giống y như việc phát sinh ngày hôm qua, cực kỳ ăn khớp.

Thiên Chi nhớ đến giấc mơ vừa rồi nghĩ thôi vẫn còn sợ, không ngờ mình lại có thể nằm mơ như vậy, cảm thấy thực buồn cười.

Nhưng ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.

Tống Kỳ Thâm thực là quá đáng! Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác đối xử như vậy, ngay cả ba Thiên mẹ Thiên, cho dù cô có làm sai điều gì cũng không đánh cô thế này, càng không cần kể đến việc từ nhỏ cô luôn được ông bà cưng chiều.

Thiên Chi đưa tay thăm dò vị trí bên cạnh trống không, quả nhiên không có người.

Không biết Tống Kỳ Thâm đã ra ngoài chạy bộ hay là đi làm việc gì nữa, trước sau anh vẫn luôn dậy sớm như vậy.

Cô chỉ chớp mắt một cái, nhất thời đã cảm thấy nơi nào đó và những chỗ khác không giống nhau, cực kì đau đớn và bủn rủn.

Cuối cùng lan rộng khắp cơ thể, e rằng muốn duỗi cái lưng mỏi nhừ cũng không thể.

Nói đến việc này.

Thực ra hôm qua trong lúc chìm vào giấc ngủ, vì tránh động đến chỗ đau, cô phải nằm sắp để ngủ.

Là nằm sắp đó!!!

Đồ cái nhà tư bản cực kì độc ác Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi lại nhớ đến tình cảnh trong giấc mơ, cảm thấy hơi đau đầu, cái con Khổng Tước này, ngay cả ở trong giấc mơ cũng không có ý định buông tha cho cô.

Cô trở mình cầm lấy cái điện thoại không ngừng reo tít tít ở trên tủ đầu giường, rồi sau đó trực tiếp mở màn hình, xem xét.

Trong điện thoại đều là tin nhắn thoại của Đường Thu Thu, một dọc kéo dài, tin này nối tiếp tin khác.

Thực đúng lúc cô không muốn đánh chữ, dứt khoát bấm vào tin nhắn đầu tiên, sau đó khép hờ mắt, bắt đầu lắng nghe.

Đường Thu Thu nói rất gấp gáp ——

“Chi Chi! Vì sao suốt cả buổi sáng tớ không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu vậy!”

“Lớp trưởng nói với tớ muốn tớ giúp cậu thu dọn hành lý mang trở về ký túc xá, cậu giỏi thực đấy trong cái hành lý này chẳng thiếu thứ gì, nếu cậu còn cất đồ ở đâu nữa, hãy nói cho tớ biết một tiếng, để tớ thu dọn giúp cậu, không thể bỏ sót thứ gì ở lại đây được!”

“A tớ đau đầu quá, cổ họng cứ như vừa nuốt dao vậy, buổi sáng lúc tớ thức dậy phát hiện bản thân ngủ trên thảm lông trong phòng khách sạn, cổ như sắp gãy ra!”

“Lớp trưởng nói cậu có việc gấp, người nhà của cậu đã đưa cậu trở về nhà trước, cậu có việc gấp gì vậy? Có quan trọng lắm không??”

Ngày hôm qua cụ thể Tống Kỳ Thâm đến đó lúc nào cô không rõ lắm, nhưng trạng thái của cô và Đường Thu Thu không khác gì nhau.

Hiện giờ nhìn cái phản ứng này, đoán chừng lúc Tống Kỳ Thâm đến cô ấy đã ở trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Thiên Chi biết Đường Thu Thu đang rất sốt ruột, còn lo lắng cho cô, vì vậy cô bấm vào phần thu giọng nói gửi qua ——

“Tớ vừa thức dậy, mới nhìn thấy tin nhắn cậu gửi đến.”

“Ừ, cậu đừng quá lo lắng.”

“Cứ……Xem như là người nhà đi.”

“Tớ vẫn ổn, không phải hôm nay là cuối tuần sao, buổi tối tớ sẽ trở về trường, về phần hành lý phải vất vả cho cậu rồi, nhớ xoa bóp phần cổ bị đau của cậu nhé.”

Thiên Chi nói xong, đột nhiên phát hiện ra một việc.

Ngày hôm qua Tống Kỳ Thâm vô cùng khác thường, biểu hiện cực kì không thành thục.

Chẳng lẽ anh vì chuyện cô đã lừa gạt anh, trong lúc tức giận, trực tiếp xách cô quay trở về thành phố Ngân, còn muốn trừng phạt cô.

Nhưng bởi vì như vậy, nếu muốn giải quyết tốt mọi hậu quả sau đó, thì sẽ phải làm phiền đến người khác.

Nhìn theo phương diện này mà nói, bản thân anh cũng phải chịu sự trừng phạt chứ!

Dựa vào cái gì! Chỉ có một mình cô!!

Anh có thắt lưng, cô thì không có, cô dùng dây thun không được sao.

Đoán chừng Đường Thu Thu cảm thấy nhắn tin thoại thật phiền phức, nhìn thấy cuối cùng Thiên Chi cũng đã trả lời, cô ấy trực tiếp gọi điện thoại.

Đường Thu Thu: “Tại sao cậu lại thức dậy muộn như vậy? Tớ còn cho rằng cậu đi vội vàng như thế, lại được người nhà đến đón, hẳn là gặp chuyện quan trọng lắm.”

Thiên Chi: “Quản trời quản đất cậu còn muốn quản luôn cả việc khi nào người ta rời giường à, các cậu đã trở về thành phố Ngân chưa?”

Đường Thu Thu cười ha ha hai tiếng: “Được rồi, bọn tớ đang ở trạm tàu cao tốc, lập tức trở về ngay đây.”

Cô ấy dừng hai giây, “Nói đến chuyện này, tớ cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu có biết sắc mặt của Lâm Tuân lạnh như thế nào không, tối qua tớ cảm thấy đầu mình giống như bị đập vào đâu ấy, tớ vừa mới hỏi cậu ta, cậu ta sống chết không chịu nói, tớ bắt đầu nghi ngờ, có phải sau khi cậu ta đưa tớ trở về phòng, nhân cơ hội đó đạp tớ một cái không.”

Thiên Chi nghe đến đây sửng sốt vài giây, “…..Lớp trưởng đạp cậu hả?”

“Tớ chỉ nghi ngờ thôi, hơn nữa sáng nay trong lúc tớ từ tấm thảm sàn nhà bò dậy, tớ kéo cái chăn mềm trên mặt mình xuống, cảm thấy hơi đau.”

“Ngày hôm qua lớp trưởng không có uống rượu, cậu ấy chịu đưa cậu trở về là may rồi.” Thiên Chi dừng một chút, cảm thấy thực buồn cười, “Hiện giờ cảm giác của cậu đối với lớp trưởng chính là oán niệm sâu sắc à.”

Trước đó thì thải rắm cầu vồng bay đầy trời, hiện giờ lại là oán niệm tích tụ, tất cả oán giận lớn nhỏ tựa như đang bay vào trong cái sọt.

Thiên Chi nằm nướng trong chăn chốc lát, đã không còn buồn ngủ nữa, cô dứt khoát ngồi dậy, đem cuộc trò chuyện mở sang loa ngoài, “Cậu nói tiếp đi, tớ đang nghe đây, ta chuẩn bị rời giường.”

Cô nói xong, lập tức ném điện thoại lên giường, sau đó đứng dậy đi về phía phòng cất quần áo.

Trên mặt đất còn vương vãi quần áo chưa kịp thu dọn, đều là quần áo ngày hôm qua, cho dù mặc lên người, đoán chừng cũng không thể mặc ra ngoài được nữa.

Trước đây lúc cô thức dậy, Tống Kỳ Thâm sẽ thu dọn sạch sẽ, hôm nay có lẽ anh đã quên mất việc này. Thiên Chi nhặt toàn bộ quần áo lên, sau đó cuộn thành một đống, chờ chút nữa sẽ mang xuống lầu.

Phòng cất quần áo thông với phòng ngủ chính, đi đến đó không tính là quá xa, vừa bắt loa ngoài điện thoại lên, bốn phía đều là âm thanh.

“Thôi nào, tớ không nhắc đến chuyện của Lâm Tuân nữa. Nhưng mà Chi Chi à, tớ cảm thấy ngày hôm qua chơi chưa đủ, trò chuyện chẳng bao nhiêu, lần sau chúng ta đi tiếp nhé? Không nhất định phải đến hai địa điểm này, tớ nghe nói thành phố Ngân còn một điểm nữa, chúng ta có thể đổi khẩu vị!”

Thiên Chi nhớ đến sự trừng phạt của người nào đó, mơ hồ có hơi run rẩy, “Tớ không dám đâu, tớ phải báo cáo rồi mới đi được, ngày hôm qua tớ thiếu chút nữa là bị mắng chết đó.”

“À à, tớ nhớ rồi, cậu đây là phải xử lý bên trái, thân cận bên phải, có gông xiềng hạn chế, vậy người nhà hôm qua của cậu chính là vị kia à?”

Thiên Chi lưu loát thay quần áo, nâng cao giọng trả lời, “Đúng vậy.”

“Ha ha ha vị ấy cũng quản quá nghiêm rồi đó, chỉ nhìn thôi mà, có phạm pháp đâu! Nhưng cậu nói thật đi, đêm qua trông thấy kiểu người mà cậu thích, có phải đã làm cho cậu tâm xuân nhộn nhạo!!!”

Theo quan điểm của Đường Thu Thu, đối với những cuộc hẹn hò mù quáng vân vân mây mây gì đó, còn không bằng để tự mình đi gặp mặt rồi lựa chọn vẫn tốt hơn. Rõ ràng Thiên Chi là một tiểu tiên nữ có điều kiện tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm tình yêu đích thật của mình, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng cô ấy chỉ nghĩ thế thôi, cũng không có ý định can thiệp vào lựa chọn của Thiên Chi.

Giống như hiện giờ, cô ấy chỉ hỏi một chút, giống như đang đuổi bắt các vì sao, dò hỏi cảm nhận của Thiên Chi.

Trong lúc Đường Thu Thu nói ra lời nói này, đúng lúc Thiên Chi vừa từ trong phòng cất quần áo bước ra.

Sau đó cô vừa nâng mắt lên, phát hiện trước giường xuất hiện một bóng dáng cao ráo.

Điện thoại đặt trên mép giường cách anh rất gần, Tống Kỳ Thâm nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Chi, lập tức nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái.

Chỉ với một ánh mắt hời hợt quen thuộc, làm cho Thiên Chi phải dừng bước.

Thiên Chi chưa có một giây phút nào cảm thấy như vậy, rằng điện thoại của cô lại có tính năng tốt như thế. Âm thanh từ micrô thoại lại có thể vang đội đến thế, âm thanh giống như từ bên trong chuyển ra bên ngoài.

Dường như vang vọng đến tận mây xanh.

Cô nghẹn ngào không thể thốt nên lời, Đường Thu Thu cố tình bám riết đề tài ấy không buông, tiếp tục hỏi, “Thế nào thế nào, có phải đúng như vậy không!!”

Tống Kỳ Thâm nhân cơ hội này, chậm rãi nói với đầu dây bên kia, “Chi Chi đối với ai tâm xuân nhộn nhạo thế?”

…….

Đường Thu Thu ở đầu dây bên kia:???!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.