Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 17: Chương 17: Không đứng đắn






Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi nghe xong những lời nói này, im lặng gần nửa ngày, lúc này cô mới giương mắt nhìn Tống Kỳ Thâm.

Anh suy nghĩ hay quá nhỉ.

Cho dù như thế nào, trong hai ngày cô còn ở đây, cô tuyệt đối sẽ không chạm vào cái thức uống mà cô cho là trà hoa hồng kia nữa.

Cái khách sạn này ngoài trừ có cái giường King size khiến người ta tim đập mạnh vì xấu hổ ra, còn có phòng tắm mờ ảo, trên thực tế còn có một màn say rượu ấy nữa.

Thiên Chi thực sự có lý do để hoài nghi việc hôm qua cô trở nên mất không chế, có chút liên quan đến việc này.

Dù sao trong ấn tượng đầu tiên của Thiên Chi về cái khách sạn này chính là, thoạt nhìn không quá đứng đắn.

Vừa nghĩ đến đêm hôm qua trong thời khắc mấu chốt, cô một mực ôm lấy Tống Kỳ Thâm không cho anh rời đi, đại não của Thiên Chi chết máy đến nửa ngày.

Rồi sau đó hoàn toàn đi lệch hướng.

Suy nghĩ! Cái gì! Vậy nè!!!!

Thiên Chi dụi mắt, lập tức muốn bỏ trốn, cô thừa dịp Tống Kỳ Thâm không để ý đến, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi bước ra, khuôn mặt nhỏ trang điểm đơn giản, cũng thay cả một bộ quần áo mới. Cô rất thích mặc quần áo màu sáng, bên trong là cái áo len cổ cao mềm mại bao bọc cần cổ thon dài, bên ngoài khoác một cái áo măng tô dài, hàng cúc áo màu trắng ngà.

Bên dưới là một cái váy xếp ly dài, khó khăn lắm mới che được phần cổ chân, mỗi lần di chuyển làn váy cùng vạt áo măng tô nhẹ nhàng lay động.

“Lịch trình hôm nay của em là gì?” Tống Kỳ Thâm hướng về phía cô vẫy tay, ý bảo Thiên Chi đến đây ngồi bên cạnh anh.

Thiên Chi chậm chạp bước qua, ngồi đối diện anh.

“Thực ra ở đây có một công viên nước rất thú vị, nhưng vì là mùa đông, Lâm Viên quyết định không mở cửa khu vui chơi đó.”

Khác với giọng nói trong trẻo buổi sáng khi nói chuyện với Tống Kỳ Thâm, bây giờ giọng nói của Thiên Chi có hơi mềm mại, giống như một cái bánh gạo nếp nhân đậu xanh.

Bởi vì cô ngủ không ngon giấc, vốn dĩ Thiên Chi đối với giấc ngủ có yêu cầu rất cao, lại vô cùng ham ngủ, mọi người đều không biết đến, cái người được xưng là hoa hậu giảng đường của đại học Kinh Đại vốn là một con ma ham ngủ nướng.

“Sau đó?” Ngón tay của Tống Kỳ Thâm lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, mắt cũng không buồn nâng lên, trực tiếp đẩy chai sữa bò về phía cô.

Thiên Chi nhận lấy chai sữa, động tác rất nhanh lẹ mở chai sữa đó ra, “Không có sau đó, em vốn cũng không có dự định đi đâu nhiều, chỉ có buổi chiều muốn đi tham quan phố cổ, buổi tối thì đi dạo chợ đêm, ngắm đèn lồng Khổng Minh.”

“Vậy còn buổi sáng thì sao?” Tống Kỳ Thâm bắt được trọng điểm, lên tiếng hỏi.

Vừa dứt lời, anh nhìn thời gian trên đồng hồ, xem như vẫn còn sớm.

Thực ra nếu vừa rồi Thiên Chi vẫn không chịu rời giường, đợi anh quan sát xong bình rượu hoa hồng này, anh cũng sẽ đến kéo cô dậy.

“Buổi sáng hả….” Thiên Chi hơi chột dạ.

“Em cảm thấy buổi sáng đi ra bên ngoài cũng không có ai, cho nên em không có chuẩn bị kế hoạch cho buổi sáng.” Cô vừa nói xong, tầm mắt cứ dính chặt trên chai sữa bò, hạn chế đối mặt với Tống Kỳ Thâm.

Cô không thể nói, bản thân cô cho rằng việc đi nghỉ dưỡng chính là phải ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu rời giường. Nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt một ngày, như vậy mới là hoàn hảo nhất.

Nhưng Thiên Chi đã xem nhẹ một việc, từ trước đến nay Tống Kỳ Thâm không có khái niệm ngủ nướng. Đoán chừng do ngày thường anh luôn bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi để ngủ nướng.

Lúc trước cô không cân nhắc đến vấn đề này, cho nên mới phạm phải sai lầm như vậy.

Cũng may Tống Kỳ Thâm không phàn nàn gì với kế hoạch mà cô đã lập ra.

“Buổi sáng chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút, không thể lãng phí thời gian như vậy, anh đã phải cố gắng sắp xếp thời gian để đi với em đấy.”

Nghe thấy thế, Thiên Chi vội gật đầu, “Vâng, chúng ta ngồi một lúc nữa rồi hãy đi.”

Cô chỉ vì tâm huyết dâng trào, nghĩ cái gì thì muốn làm ngay cái đó, nhưng một người bận rộn như Tống Kỳ Thâm, còn phải lùi công việc sang một bên để đi du lịch cùng cô.

Thiên Chi âm thầm nhớ đến những câu nói vừa rồi, cô cảm thấy Tống Kỳ Thâm có chút đáng thương.

Tống Kỳ Thâm nghe cô trả lời như vậy, anh cứ nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ, hơn nửa ngày, cô hơi cúi đầu, lời nói mang theo sự phối hợp và kiên định, hàng lông mi dài khẽ rung.

Dường như từ trước đến nay thái độ của Thiên Chi đối với anh đều là kiểu như gần như xa.

Không quá rõ ràng, cũng không quá mập mờ, luôn bị kẹt ở giữa, tựa như có một đường ranh giới đã được vạch sẵn ở đó.

Không đợi Thiên Chi lên tiếng, Tống Kỳ Thâm lại chậm rãi nói, “Không ra ngoài đi dạo cũng được, chúng ta trở về giường nghỉ ngơi một chút nhé?”

Trở về giường nghỉ ngơi một chút?

Thiên Chi: “….”

“Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài dạo chơi thôi.” Cô im lặng uống sữa bò, không muốn nhắc đến cái đề tài này nữa.

“Nếu không muốn đi thì thôi vậy, buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài, từ đây đến đó thời gian vẫn còn lâu lắm.” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm có chút khéo hiểu lòng người, còn có một chút dẫn dắt từng bước.

Thiên Chi ngẩng đầu lên, cô không muốn quay về giường một chút nào!

Ngay sau đó, âm thanh của cô gái nhỏ nâng lên một chút, giọng điệu quyết đoán hơn vừa rồi, “Em rất sẵn lòng!”

“Tốt lắm.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, “Nhưng trước tiên phải dùng bữa sáng đã, sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài nhé.”

Hai người cũng không muốn giải quyết bữa sáng ở bên ngoài, cho nên đã gọi thức ăn lên phòng.

Tuy rằng cái khách sạn này thuộc kiểu không đứng đắn nhưng cách phục vụ rất tốt, hơn nữa điểm tâm cũng khá ngon.

Thiên Chi vốn là người ăn rất ít, nhưng kỳ lạ là sáng hôm nay cô ăn rất nhiều.

Sau khi dùng bữa xong cô vẫn cảm thấy chưa no, cầm một ổ bánh mì dài từ trong giỏ lên mà gặm, chẳng khác nào một chú sóc nhỏ.

Trong lúc ăn bánh mì, cô thuận tay bắt lấy một ổ bánh khác trong cái giỏ lên, bên trong đó có rất nhiều loại bánh hình dàng khác nhau.

“Anh không ăn cái này sao?” Cô nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Bình thường bữa sáng Tống Kỳ Thâm ăn rất ít.

Thực ra Thiên Chi và anh ngồi dùng bữa với nhau cũng không được bao nhiêu lần, cô cũng biết rõ thói quen khi dùng bữa của anh. Trong lúc dùng bữa động tác rất chậm rãi, nhưng anh luôn là người dùng bữa xong trước cô.

“Anh ăn no rồi, còn em đó.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng.

“Vậy à.” Thiên Chi di chuyển bàn tay, cô phát hiện bên dưới đáy giỏ có một lớp giấy, trông khá mỏng, mục đích để ngăn nó thành hai tầng.

Khách sạn này cũng thật hào phóng nha, rõ ràng cái giỏ bánh mì cũng là được tặng, hơn nữa còn có đến hai tầng.

Thiên Chi vô tư lấy tấm giấy đó ra, muốn xem rốt cuộc phía bên dưới là thứ gì.

Đập vào đôi mắt cô chính là ba cái hộp nhỏ, trên mặt hộp còn dán một tờ giấy ghi chú hình quả táo màu hồng, bên trên là một hàng chữ xiên xiên vẹo vẹo, cuối dòng chữ còn vẽ một cái mặt gấu, Thiên Chi thoáng nhìn dòng chữ kia ——

“Trong cuộc hành trình tươi đẹp này, tôi hy vọng không có sai lầm ngoài ý muốn nào xảy ra nha ~”

Từ thứ này nhìn ra được, ông chủ ở đây còn rất dụng tâm.

Thiên Chi nhìn sang cái hộp nhỏ kia, rồi lại nhìn đến dòng chữ ghi trên giấy.

Bất giác cô cảm thấy như muốn phỏng cả tay, ngay cả nội tâm cũng như thế.

Cô vội vàng đem lớp giấy mỏng ấy trả về chỗ cũ, che giấu chúng thật kỹ, thậm chí còn vuốt vuốt mấy cái.

Vừa rồi, trong lòng cô còn thầm khen bữa sáng thật phong phú, cái khách sạn này lại một lần nữa làm cô mở mang tầm mắt.

Cô không còn ôm bất kì hy vọng nào với cái khách sạn này nữa!

*

Trong lúc hai người rời khách sạn đi đến trang viên Làm Viên, suốt cả đường đi Thiên Chi đều nhíu mày.

Thực sự cô không tài nào hiểu được, ông chủ đem thứ đồ đó giấu bên dưới cái giỏ là có ý đố gì.

Còn đặt ở một chỗ bí mật như vậy, thậm chí là dùng bánh mì để ngụy trang, thực sự cái hành vi này làm cho người ta khó lòng lý giải được.

Vừa rồi khi nhìn thấy thứ đồ ấy Thiên Chi đã không nói cho Tống Kỳ Thâm biết, nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc này đã thành công khơi gợi lên sự nghi ngờ của anh.

“Buổi sáng không cho em ngủ nướng, em khó chịu lắm sao?” Anh dừng bước, cho dù bận nhìn đường nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn đến Thiên Chi.

“Không phải đâu, không phải vì chuyện này.” Thiên Chi vội vứt cái ý nghĩ kia ra sau đầu, cũng dừng bước.

“Vậy là vì chuyện gì? Còn lại nhíu mày như thế?”

Tống Kỳ Thâm vuốt ve gương mặt cô.

“Anh cứ coi như em đang tự nghiệm môn triết học đi.” Lúc này mặt mày Thiên Chi mới giãn ra, thậm chí cô còn giơ tay đặt lên chân mày vuốt nhẹ.

Khó có dịp Tống Kỳ Thâm nhìn thấy cô hành động ngớ ngẩn như thế này, tuỳ theo ý cô.

*

Thiên Chi vốn sắp xếp kế hoạch buổi chiều đi dạo phố cổ, nhưng trên thực tế, con phố này có qua nhiều lối nhỏ, khẳng định trong một buổi chiều không thể đi tham quan hết.

Trang viên Lâm Viên nằm trong một thị trấn cổ, mang phong cảnh đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam, ngói đỏ tường xanh, còn có nhà thủy tạ hình bán nguyệt, lại nằm gần chân núi, cho nên nơi đây thu hút rất nhiều du khách đến tham quan.

Mặc dù trời đã vào đông, tuy rằng ít khách nhưng vẫn thật náo nhiệt.

Hai người đi dạo đến buổi trưa, từ đi ngõ lớn đến hẻm nhỏ không bỏ qua một ngóc ngách nào, vô cùng thong thả đi một lúc sẽ dừng chân ngắm nhìn phong cảnh, thoáng một cái đã đến giữa trưa.

Thiên Chi không cảm thấy mệt nhọc, chỉ cảm thấy vô cùng thích thú, từ nhỏ đến lớn số lần cô đi ra ngoài du lịch được đếm trên đầu ngón tay, có thể nói là vô cùng ít ỏi.

Trong chuyện này cũng có một phần liên quan đến ba mẹ, cũng có một phần liên quan đến bản thân cô.

Cho dù đã lên đại học, có thể tự làm chủ thời gian của mình, nhưng cô vẫn cứ tiếp tục duy trì lối sống quanh quẩn ở một chỗ, giống như một chú rùa rụt cổ.

Lần này là vì tâm huyết dâng trào, câu nói đã thể hiệu rõ ý nghĩa, thực ra cũng không có lý do gì cả.

Có lẽ do xúc động sau khi lãnh giấy kết hôn, hoặc giả dụ Tống Kỳ Thâm cũng có một chút coi trọng cuộc hôn nhân này.

Tuy rằng hai người không phải tự do yêu đương dẫn đến kết hôn, nhưng với tình trạng sống chung hiện giờ, không đặt quá nhiều kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.

Ít nhất, cô sẽ không có cảm giác lo được lo mất. Cô rất thích cái cảm giác an toàn không thể diễn tả thành lời này, nó giống như một chiếc áo giáp bảo hộ, với vẻ ngoài cứng cáp để bảo vệ trái tim của cô.

*

Đến buổi trưa hai người tuỳ tiện chọn một quán ăn trong trấn cổ giải quyết bữa trưa.

Bởi vì tiệm ăn mang hơi hướng cổ xưa, cho nên những bàn ăn trên lầu hai đều đặt gần cửa sổ, không có khung che chắn, cánh cửa sổ mở toang, nếu hướng mắt nhìn về phía xa còn có thể nhìn thấy những con ngõ nhỏ.

Tống Kỳ Thâm ngã người tựa vào thành ghế, một tay tuỳ ý đặt trên khung cửa sổ gỗ, gương mặt cũng ẩn sau khung cửa.

Bên cạnh có một bàn toàn là nữ sinh cười nói ríu rít, thỉnh thoảng còn ngước mắt nhìn về phía bên này.

Bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, trông khá nhỏ tuổi, hẳn là bạn học hẹn nhau đi ra ngoài chơi.

Tống Kỳ Thâm nhìn thẳng về phía trước, anh cũng không ngăn cản đám nữ sinh kia thảo luận về mình. Trong nháy mắt những ánh mắt kia không ngừng hướng về phía này, Thiên Chi mới chợt nhớ đến một chuyện, thực ra bản thân Tống Kỳ Thâm rất được hoan nghênh.

Giống như trước đó tin tức anh tiếp nhận Tống thị xuất hiện trên Weibo, đã tạo nên một cơn lốc xoáy không nhỏ ở trên mạng. Chỉ cần chú ý đến đám người trong giới tài chính một chút, hẳn là không mấy lạ lẫm với anh.

“Này, anh nói xem, đám nữ sinh ngồi bàn bên cạnh có phải đã nhận ra anh rồi không?”

“Tại sao phải nhận ra anh?” Tống Kỳ Thâm nhướng mày lên.

“Bởi vì anh nổi tiếng đó.”

“Cho dù có nhận ra cũng không sao, bên phía truyền thông anh đã sớm đánh tiếng rồi.” Ý tứ trong lời nói này quá rõ ràng.

Trước đó những tấm ảnh có liên quan đến anh được đăng lên mạng, hình như đã được làm mờ. Dù sao hiện nay cũng là thời đại công nghệ thông tin, nếu như đám người ở trên mạng muốn tìm hiểu về anh, có khi nào bọn họ sẽ tìm ra được những tấm ảnh thời còn đi học của anh không nhỉ.

Nhất thời cô có chút giật mình.

“Bọn họ không có nhận ra anh.” Tống Kỳ Thâm trả lời một câu đúng trọng điểm.

“Hả?”

“Vừa rồi bọn họ đang thảo luận, rốt cuộc anh đang học trường cao trung nào.”

Chẳng lẽ cái con người này có thuận phong nhĩ hay sao.

Còn có thể nghe thấy rõ ràng như vậy.

Thiên Chi ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá Tống Kỳ Thâm một phen.

Rất giống kiểu nhân mô cẩu dạng.

Không nói đến những thứ khác, quả thực người này lớn lên rất hợp với gout thẩm mỹ của cô, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm cho người ta khó lòng quên được khuôn mặt này.

Thiên Chi nghĩ đến việc đám nữ sinh kia đang thảo luận trông anh như học sinh cao trung, cô mỉm cười.

Cho dù các cô ấy cho là như vậy, có lẽ chính anh cũng không cho là như thế đâu.

*

Sau khi ăn trưa xong, hai người tiếp tục đi dạo phố. Nhưng trên thực tế, buổi sáng đã đi dạo đủ rồi, buổi chiều chỉ cảm thấy mệt như chó.

( Editor: Cái này mình chỉ edit đúng theo bản raw thôi, trong đó nó ghi rõ là mệt như cẩu, cho nên đừng ai hỏi mình tại sao nhé.)

Thiên Chi cảm thấy quá mệt, đi dọc theo vỉa hè, cô nhìn thấy một ông lão bán kẹo đường bên lề đường, hơn nữa cô không muốn đi tiếp, dường như bàn chân như bị dán dính với mặt đường, không tài nào nhấc lên được.

Tống Kỳ Thâm cảm thấy buồn cười, không phải do anh không cho cô ăn kẹo.

“Anh xác định không muốn ăn thử một chút hả?”

“Không muốn.” Tống Kỳ Thâm là một người không thích ăn đồ ngọt, cho nên dứt khoát từ chối.

“…….”

Thiên Chi nghe thấy anh dứt khoát từ chối như vậy, một chút nể mặt cũng không có, sau đó không biết nghĩ đến việc gì, bỗng nhiên ánh mắt của cô trở nên sáng ngời.

Cô trực tiếp đi về phía ông lão bán kẹo nói, “Ông ơi, làm cho một cây kẹo hình con khổng tước.”

“Cô gái nhỏ, vì sao không chọn phượng hoàng mà lại chọn khổng tước vậy?” Đây là lần đầu tiên ông lão nghe thấy có người muốn làm hình con khổng tước.

Tống Kỳ Thâm đi đến giương mắt nhìn qua, dường như anh đang trông chờ đáp án của cô.

Thiên Chi thành thật trả lời, “Ha ha, chẳng qua là cháu cảm thấy loài chim cao ngạo như khổng tước cũng có ngày bị cháu ăn vào trong bụng, nghĩ như thế cháu đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.”

Nói xong cô suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, trực tiếp sửa lại biệt danh của Tống Kỳ Thâm trong danh bạ ——

[Tống khổng tước.]

Ba cái chữ to tướng, cực kì chói lọi.

Ở phía sau còn tiện tay thêm vào một cái emoji hình con chim xanh.

Cô đứng bên này lén lút chỉnh sửa danh bạ, cố gắng che giấu cảm giác hưng phấn đang dần dâng lên, ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy có chút vui vẻ.

Đúng lúc này, có người vỗ nhẹ lên vai của Thiên Chi.

Cô giật mình hoảng sợ lập tức ngẩng đầu lên, vốn cho rằng người đó là Tống Kỳ Thâm, nhưng không ngờ đến xuất hiện trong tầm mắt cô là ba khuôn mặt trẻ tuổi đầy lạ lẫm.

Bọn họ mặc đồng phục học sinh giống với đám nữ sinh vừa rồi, chỉ là màu sắc khác nhau, hẳn là học sơ trung.

“Chị gái nhỏ, chị học trường cao trung nào thế?” Cậu thiếu niên đi đầu này hẳn là bị bạn học giựt dây, mang khuôn mặt ửng đỏ, lấy hết can đảm mà hỏi, “Chị có thể cho em xin số điện thoại không?”

Thiên Chi còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói nam tính đã vang lên trước.

Đồng thời, trên vai có cảm giác bị siết chặt.

“Học trường cao trung nào hả?” Âm thanh của Tống Kỳ Thâm cực kì lãnh đạm, “Học chung trường cao trung với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.