Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 67: Chương 67: Nhớ kỹ phải pha sữa bò cho Bảo Bối ngốc






Edit: Tiểu Màn Thầu

Anh nói, anh cũng rất thích cô.

Thiên Chi không kiềm chế được việc tim đập nhanh liên hồi, không thể ngừng lại.

Một lần, rồi lại một lần.

Hai người kề sát vào nhau, hiện giờ cô còn có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của Tống Kỳ Thâm, cách hai lớp quần áo, liên tục không ngừng truyền đến.

Cô cảm thấy trong lúc mình thở ra, còn kèm theo một sự vui sướng như sắp nổ tung.

Nhất thời không nói chuyện.

Thiên Chi vùi đầu một lúc, rồi ngẩng đầu lên, hít thở chút không khí, rồi lại thở nhẹ một hơi.

Cô còn chưa tắm rửa, cả người dính nhớp khó chịu, cô giống như một con cá chạch đang chui vào trong lồng ngực anh, cuối cùng anh cũng chịu buông lỏng cô ra.

“Em có muốn đi tắm không?”

Lúc này cô gái nhỏ ở trong lòng mình đã có chút phản ứng, “Vâng, em có hơi khó chịu, còn anh?”

Tống Kỳ Thâm không trả lời, cánh tay thoáng dùng sức, trực tiếp bế cô lên, “Để anh bế em đến phòng tắm.”

Vừa rồi trong lòng cảm xúc dâng trào, gần như khát vọng, so với bất kì cái gì trước kia một lần rồi lại một lần càng mãnh liệt hơn, cũng chính vì điều này, cho nên anh không còn cố kỵ nữa.

Nhưng kết cục của sự không cố kỵ chính là, trên bàn làm việc trong thư phòng có hơi khó coi.

Dáng vẻ nhu nhược của Thiên Chi, càng làm cho người ta phải đau lòng.

Tống Kỳ Thâm suy nghĩ đợi một lúc nữa sẽ quay về thu dọn chúng, anh lập tức bế Thiên Chi trở về phòng ngủ chính.

Từ trước đến nay Thiên Chi là người thích sạch sẽ, Tống Kỳ Thâm đặt cô lên bệ rửa tay, rồi sau đó anh đi đến bồn tắm xả nước.

Chờ đến khi nước gần đầy, anh đưa ngón tay thon dài vào trong thử nhiệt độ của nước.

Tất các các bóng đèn nhỏ trong phòng tắm đều được bật lên, ánh sáng lan toả, trong phòng tắm to lớn như vậy, trên phần đá hoa cương cũng phát sáng.

Thiên Chi nhìn Tống Kỳ Thâm hơi cúi người, đôi chân dài khép chặt, mặt mày rũ xuống, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác đã lâu không có.

Tương tự như cảm giác mong đợi tất cả mọi thứ ở tương lai.

Cô chưa bao giờ chờ mong đến buổi sáng ngày thứ hai cả.

Chỉ cần nghĩ đến việc gối đầu vào nhau, sau đó ngủ cùng nhau, khi thức dậy vẫn có thể nhìn thấy anh, đầu quả tim chợt trở nên kích động, đâm xuyên bốn phía.

Đặc biệt là vừa rồi anh mới nói lời nói kia, càng làm cảm giác này dần dần được phóng đại.

Áo sơmi của Tống Kỳ Thâm mở được một nửa, lộ ra phân nửa phần xương quai xanh như ngọc, dưới ánh đèn lại trong như sứ, vô cùng có khuynh hướng cảm xúc.

Phần lưng quần lỏng lẻo, vạt áo sơmi không ngay ngắn, thoạt nhìn rất dục vọng.

Càng đừng đề cập đến ——

Vừa rồi dây thắt lưng của anh vẫn còn chưa cởi ra, cái khoá kim loại theo động tác đẩy mạnh lại va vào nhau.

Âm thanh kim loại chạm nhau, vang lên trong thư phòng tối tăm.

Thiên Chi chợt nghĩ đến việc đó, cô lập tức cảm thấy mình giống như một con cá nóc, thoáng phình lên thành một quả bóng nhỏ.

Tống Kỳ Thâm xả nước xong, vội vàng đứng dậy, trong lúc anh hướng mắt nhìn qua bệ rửa tay bên này, khuôn mặt nhỏ của Thiên Chi giống như ngâm trong dầu ớt.

Đỏ rực, y như con tôm luộc.

Anh cảm thấy buồn cười.

Nhưng vẫn phải cố gắng lắm mới nhịn xuống được.

“Em nóng lắm hả?” Anh nhướng mày, đi hai ba bước đã tiến đến đây.

Thiên Chi lắc đầu, nhỏ giọng ấp úng, “……..Em không có.”

Rồi sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông này.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, càng trở nên mờ mịt.

Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy tầm mắt của Tống Kỳ Thâm đang dừng ở phần váy của cô.

Nơi đó vẫn đang vén lên, mà không được che đậy lại.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh, chỉnh lại làn váy, mặc dù là như vậy, cũng không thể ngăn cản hết những cảnh đẹp đã bị anh thu vào trong đáy mắt.

Thiên Chi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, Tống Kỳ Thâm thực sự là quá xấu xa rồi!

Rõ ràng người khởi xướng…..Chính là anh mà!

“Được rồi, không cần phải xấu hổ, em và anh đã thành khẩn thẳng thắn gặp nhau bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ anh còn chưa nhìn thấy thân thể em sao?” Nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, Tống Kỳ Thâm nói xong lập tức tiến đến, nhấc chân cô lên, bế cô đặt vào trong bồn tắm.

Thiên Chi hơi nhắm mắt lại, giấu đầu lòi đuôi, nói một đằng trả lời một nẻo, “Em hình như có hơi buồn ngủ.”

Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm còn muốn trêu chọc cô, nhìn thấy cô gái nhỏ đã thành cái dạng này rồi, cho nên anh không kiên trì nữa.

Anh đẩy những bọt bóng xà phòng lên trên, che giấu đi tất cả thẹn thùng của cô, hết sức khéo hiểu lòng người, “Ừ, anh biết rồi. Nhưng mà….Buồn ngủ là một chuyện.”

Dừng một chút, Tống Kỳ Thâm bổ sung thêm.

“Nhưng những gì hai chúng ta nói vừa rồi, em không thể đổi ý.”

“……Em có thể đổi ý cái gì.”

Thiên Chi ngẫm nghĩ lại một chút, chẳng lẽ khi ấy cô có hứa hẹn hay thề non hẹn biển cái gì sao?

Bỗng dưng, cô nhớ đến.

Vừa rồi bản thân mình hình như vô thanh thắng hữu thanh*, đã chấp nhận một số việc gì đó.

(*Vô thanh thắng hữu thanh: im lặng thắng mọi âm thanh.)

Thiên Chi ngẩng đầu lên, lén liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm, ánh mắt chợt giao trong không trung.

Thăm dò, xác định, hiểu rõ.

Mọi thứ đã thể hiện rõ bên trong không cần phải nói ra.

Anh thật là.

Loại chuyện này, chẳng lẽ nói đổi ý, còn có thể đổi ý được sao.

Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết rõ ở nơi chốn nào.

“Sau khi đi đến Pháp, phải nhớ đến anh.” Tống Kỳ Thâm tạm gác lại chủ đề mà hai người đã ngầm hiểu với nhau, rồi sau đó anh mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô, chỉ hỏi, “Em muốn dùng loại muối tắm nào?”

Đối với hương thơm cho vào khi nãy, anh đã tự chủ trương, sử dụng hương hoa hồng. Giờ phút này mùi hương nhẹ nhàng lượn lờ bốc lên trên, trong mơ hồ anh lại có chút cảm giác.

Nhưng vừa rồi nghe Thiên Chi nói buồn ngủ, Tống Kỳ Thâm cũng không thể phớt lờ mong muốn của cô, mà tự mình hành động vô lý được.

Anh vẫn còn đang suy tư, nên khó tránh khỏi việc tâm viên ý mã*.

(*Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ.)

Thiên Chi nghe anh nói xong, chỉ lắc đầu, “Hôm nay không cần, mùi hương của hoa hồng đã đủ thơm rồi.”

“Vậy có muốn dùng tinh dầu không?” Tống Kỳ Thâm cố tình cúi người, tiến gần đến chỗ vành tai cô, thấp giọng nói một câu như vậy.

Thiên Chi nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, theo sau ngẩng đầu lên, thầm nghĩ quả nhiên Tống Kỳ Thâm đối với chuyện này không mấy am hiểu, cô lại nói, “Hả, cái gì, hiện giờ không thể cho thêm tinh dầu vào, chỉ sử dụng nó khi tắm xong, như vậy mới tốt cho da.”

Dứt lời, cô lại lên tiếng dò hỏi, “Anh muốn dùng sao? Đợi lúc nữa em sẽ chỉ cho anh cách dùng.”

“Không, anh trai chính là tinh dầu nè.” Giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thâm vang lên còn mang theo chút khát vọng, nó trở nên trầm thấp kéo dài, “Có muốn dùng hay không.”

Anh còn cố tình thấp giọng, tiếng nói từ từ thoát ra khỏi môi anh.

Một giây, hai giây.

Thiên Chi gần như sững sờ.

Rồi sau đó, bỗng nhiên cô hoàn toàn hiểu rõ ý của anh.

Anh…..Chính là anh….

Cái người đàn ông này! Sao có thể……Sao có thể như vậy!

“Anh…..Đi ra ngoài ngay, em muốn tắm một mình.”

Thiên Chi mím môi, đột nhiên có chút không muốn để ý đến phản ứng của anh nữa.

“Thực sự không cần à?”

“……….”

Thiên Chi không lên tiếng, vươn đầu ra, nghiêng người, lộ ra đường cong tuyệt đẹp nơi phần cổ, cứ như vậy mà giận dỗi với anh, cô muốn đuổi anh đi ra ngoài.

Dường như điều này thực sự đã có hiệu quả, Tống Kỳ Thâm hơi đứng thẳng người dậy, nhấc chân đi ra ngoài phòng ngủ, trong nháy mắt không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Thiên Chi nhìn về phía cánh cửa không thấy bóng người đâu cả, trong lúc nghi hoặc, cô cảm thấy anh thật là quá nghe lời.

Nghe lời đến mức, có chút không giống như phong cách thường ngày của Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi nhướng cổ lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Ngay tại lúc cô đang thăm dò hướng nhìn xung quanh cánh cửa, giây tiếp theo, Tống Kỳ Thâm lại một lần nữa tiến vào.

Sau khi đặt thứ gì đó trên giá treo quần áo, anh hơi nghiêng đầu qua, tầm mắt không nghiêng không lệch nhìn về phía cô.

Cứ như vậy mà trực tiếp bắt gặp được lúc Thiên Chi nhìn lén mình.

Cô gái nhỏ bị bắt ngay tại trận, quả thực vẫn lẽ thẳng khí hùng* mà.

(*Lẽ thẳng khí hùng = cây ngay không sợ chết đứng.)

“……Em vừa mới xoay cổ.”

Ý tứ chính là, anh không nên suy nghĩ quá nhiều.

Cô chỉ đang khẩu thị tâm phi mà thôi, Tống Kỳ Thâm cũng không muốn vạch trần cô.

“Quần áo của em anh treo ở đây, đợi chút nữa nhớ thay đó. Em hãy tắm rửa đi, anh ra ngoài trước.”

“Này —— Anh muốn đi đâu vậy?”

“Thư phòng.” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, cố tình nói chầm chậm, lời nói có ẩn ý, “Đã thành thế này rồi, dù sao cũng cần phải thu dọn một chút.”

“………”

Vậy cô có thể làm gì!

Thiên Chi “Vâng” một tiếng, trong lúc cánh cửa khép lại, cô liếc mắt nhìn về phía giá treo quần áo.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã giật mình.

Hả.

Cái thứ được sắp xếp gọn gàng treo ở đó, đều là đồ lót của cô, Tiểu Bàn Thứ* được anh treo lên một cách thân mật như vậy.

(*Tiểu Bàn Thứ: bên tiếng Nhật có nghĩa là quần lót.)

(Đây là meme Wechat về Tiểu Bàn Thứ.)

*

Thiên Chi mất một khoảng thời gian dài ngâm mình trong bồn tắm, tắm lâu hơn so với lúc trước.

Cũng không phải là bởi vì cô đơn thuần muốn tắm rửa lâu như thế, mà do nội tâm dần mở rộng, giống như thể nhân sinh của cô bị tuỳ ý phơi bày ra vậy.

Cảm giác này rất vi diệu.

Từ trước đến nay Thiên Chi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, sự dũng cảm lần này, nó dường như có thể in sâu vào trong cả cuộc đời cô, mạnh mẽ lại sâu sắc.

Cô cố gắng làm dịu nội tâm của mình, cho nên mới ngồi trong phòng tắm lâu như thế.

Khi cô bước ra, Tống Kỳ Thâm đã đi đến một phòng tắm khác tắm rửa xong, anh đang ngồi trên chiếc giường mềm mại, không giống như trước kia, anh không đọc báo, cũng không chơi điện thoại, chỉ đơn thuần ngồi yên ở đó.

Trong tay anh đang cầm một chú heo Bội Kỳ mà tuỳ ý chơi đùa.

Anh cầm cái đuôi heo lên.

Nhìn thấy cô đi ra, anh bất động thanh sắc ném bé heo qua một bên.

Không một chút lưu tình.

Bé heo nhỏ lăn hai vòng trên giường, rồi sau đó rơi thẳng trên mặt thảm.

Nằm hướng lên trời, thoạt nhìn dáng vẻ rất bất lực.

Thiên Chi bắt đầu hoài nghi, cái căn phòng đầy heo con Bội Kỳ này…..Có phải đều bị anh “Ác ý” tàn phá hay không.

Cô bước lên phía trước, xoay người nhặt bé heo nhỏ lên, cố tình lên tiếng trêu chọc anh.

“Đợi sau khi em rời đi…..Anh phải bảo quản thật tốt căn phòng heo con Bội Kỳ này nhé….Hãy để chúng bầu bạn cùng anh.”

Tống Kỳ Thâm nghe thế chợt xuỳ một tiếng, “Mỗi ngày để cho bọn chúng nằm trong phòng ngủ chính, đó đã xem như là phần thưởng và là món quà lớn nhất rồi.”

Thiên Chi nghe thấy giọng điệu cao cao tại thượng của anh, cô không thể nói nên lời.

Dừng một chút, Tống Kỳ Thâm tiếp tục bổ sung thêm, “Vừa khéo khi em đi sang Pháp, anh cũng sẽ không quay trở về nhà, để cho đám heo con này ở lại đây làm sứ giả bảo vệ nhà vậy.”

Thiên Chi tò mò nhìn chằm chằm Tống Kỳ Thâm, ánh mắt chăm chú kia dường như có thể làm xuất ra một đoá hoa.

Một kỹ năng khác của Tống Kỳ Thâm đã được khai mở, cô chỉ cảm thấy mới lạ không thôi.

“Anh cần gì phải so đo với một đám heo như vậy?”

Chẳng qua chúng chỉ là một đám gấu bông mà thôi.

“Anh so đo?” Tống Kỳ Thâm ngước mắt lên, tỏ vẻ như một đại gia vẫy tay về phía cô, “Vừa rồi em nói có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì thế?”

Thiên Chi đặt bé heo nhỏ về vị trí cũ, nhìn thấy anh vẫy tay, cô bước đến đó, rồi đứng trước mặt anh.

“Em vừa gửi ảnh chụp màn hình cho anh, anh…..nhớ phải xem đấy nhé.”

Nghĩ về chuyện đó, cô không nói thêm gì nữa.

Tống Kỳ Thâm luôn là một người chủ động.

Thiên Chi muốn vì anh mà dũng cảm một lần.

“Được rồi, anh chỉ cần xem sẽ biết thôi.” Thiên Chi nói xong, lập tức đưa tay lên sờ cái mũi của mình.

Không đợi Tống Kỳ Thâm cầm điện thoại trên tay, cô đã ra lệnh đuổi khách, “Anh muốn xem thì ra bên ngoài phòng khách nhỏ ngồi xem được không?”

Tống Kỳ Thâm:?

Rốt cuộc là thứ gì, mà lại tỏ vẻ thần bí như vậy?

Thiên Chi đẩy anh, “Dù sao anh cũng phải đi ra bên ngoài xem.”

Nếu Tống Kỳ Thâm ngồi tại hiện trường mà xem nó, đoán chừng cô sẽ có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Bởi vì lúc trước ghi chép lại, cô không nghĩ đến việc sẽ có một ngày nào đó đưa chúng cho anh xem.

“Được rồi, đều nghe theo em cả.”

Tống Kỳ Thâm lười biếng đứng dậy, hướng đến mông cô, vỗ một cái.

Như vậy còn chưa đủ, ngay cái bộ phận đang vểnh lên kia, nhéo một cái.

Thiên Chi không thể trốn thoát, chỉ cảm thấy hiện giờ anh đã hoàn toàn ——

Phô bày ra con người thật!

Tống Kỳ Thâm bước ra ngoài được vài bước, vừa định quay đầu hỏi cô một lần nữa, Thiên Chi đã tự mình đóng cửa lại, “Cạch” một tiếng vang lên.

Trải qua mấy giây, cánh cửa kia lại mở ra.

Thiên Chi ném một cái chăn mỏng qua, còn dặn dò, “Nếu trong lúc xem cảm thấy lạnh, hãy đắp chăn lên người.”

Ngay sau đó không đợi anh đáp lời, cửa phòng lại một lần nữa đóng chặt.

Tống Kỳ Thâm cầm cái chăn trong tay, đi về phía ghế sô pha đặt trong phòng khách nhỏ ở tầng hai.

Anh cũng không đắp chăn lên người, trực tiếp mở điện thoại.

Trong khung chat, Thiên Chi gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, đều là ảnh chụp.

Tống Kỳ Thâm ấn mở tấm thứ nhất.

Ngay lập tức ánh mắt sững sờ.

Đây dường như là ảnh chụp màn hình của một ứng dụng mạng xã hội, mỗi bài viết Thiên Chi đăng tải, đều ghi lại cuộc sống hằng ngày của cô.

Tấm thứ nhất ——

[QqaqQ: Lúc nhắc đến chuyện đó, mình cũng không mấy bài xích. Loại cảm giác này rất thần kỳ, cảm giác giống như khoai lang nướng trong mùa đông, mùi than cháy trong tuyết, hoà cùng chút cảm giác ấm áp.]

Tấm thứ hai ——

[QqaqQ: Mình và anh ấy thực sự đã lãnh giấy kết hôn rồi. Ừm, hôm nay thời tiết thật đẹp, trong lúc lái xe ngang qua bờ biển Nam Uyển, mình còn ngửi thấy được hương thơm của hoa sơn trà, kèm theo hơi thở của trúc Nam Thiên.]

(Hoa Sơn Trà.)

(Trúc Nam Thiên.)

Tấm thứ ba ——

[QqaqQ: Hơi thở trên người anh ấy vẫn mang hương vị như lúc còn trẻ, giống như một cậu thiếu niên đang chạy về nơi xa đó. Sau khi mùa đông qua đi, sông băng tan chảy, màu xanh hoa cỏ trên vùng lãnh nguyên*, mọi thứ đều có thể dùng từ tươi mát để miêu tả. A, chỉ cần ngửi thấy thôi cũng đã dễ chịu rồi.]

(*Lãnh nguyên: Trong địa lý tự nhiên, đài nguyên, nguyên đài, đai nguyền, lãnh nguyên hay đồng rêu là một quần xã sinh vật trong đó sự phát triển của cây gỗ bị cản trở do nhiệt độ thấp và mùa sinh trưởng ngắn.)

Tấm thứ tư ——

[QqaqQ: Một thùng đầy nước ép Blueberry….. uống ngon lắm! Đã thoả mãn! Nhưng gần đây quá trình điều chế nước hoa không tính là suông sẻ lắm, sau này có thời gian rảnh, mình phải xây một nhà trồng hoa mới được. Cho nên, Dear DD thực sự có ý nghĩa là gì vậy?]

Tấm thứ năm ——

[QqaqQ: Món mì không ngon lắm, nhưng mình cảm thấy nó vẫn có thể chấp nhận được, bởi vì anh ấy đã nghiêm túc làm chúng đúng không? Nhưng hình như anh ấy không thành thạo mấy.]

Tấm thứ sáu ——

[QqaqQ: Trông anh ấy có vẻ không thích thứ gì cả, nhưng thực ra rất thích màu hồng nhạt, thú vị thật.]

Tấm thứ bảy ——

[QqaqQ: Ngày hôm qua đã rơi trận tuyết đầu tiên, mình cũng có, một căn nhà với đầy đủ các thành viên trong gia đình.]

Tấm thứ tám ——

[QqaqQ: Mình có hơi nói không nên lời, nhưng thực sự mình rất vui, cả căn phòng đầy heo con, trái tim mình như sắp tan chảy mất rồi, hôm nay anh ấy hình như có vẻ cao hơn rồi. Ừh! Cao đến tận ba mét tám đó!]

Sau khi Thiên Chi gửi những tin nhắn này, không nhắn thêm gì nữa.

Chỉ có tám tấm ảnh chụp màn hình như vậy.

Tống Kỳ Thâm ngã người ra phía sau dựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt khép hờ, thật lâu anh vẫn không lên tiếng.

Cô gái của anh luôn dùng tâm tư mơ hồ nhất, để biểu đạt thế giới nội tâm mờ mịt của mình.

Cô đang dùng phương thức của riêng mình, thói quen của mình, để ghi chép lại, một anh hoàn chỉnh.

Trong khi mời gọi người ta đến làm tổn thương mình, nhưng đồng thời, cũng đâm vào lòng người ta.

*

Bên trong phòng ngủ chính, Thiên Chi chờ rất lâu vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.

Cô chơi đùa chú heo nhỏ một lúc, lại lên mạng xem tình hình gần đây của nhóm nhạc thần tượng nam ACE, trong nhóm nhạc đó cô thích nhất là thành viên nhuộm tóc màu xám khói, trông rất đẹp mắt.

Nhưng cho dù như thế nào, tâm trí của Thiên Chi đều không đặt vào đó.

Chỉ là một vài hình ảnh mà thôi, xem như…….

đã cho thấy thái độ của cô.

Bởi vì việc đi Pháp, có nghĩa là hai người phải cách xa nhau ba tháng, cô cũng muốn cho anh một viên thuốc an thần.

Nhưng mà ——

Xem có mấy tấm ảnh chụp, nó…….Mất nhiều thời gian như vậy sao!

Mang theo sự nghi hoặc, Thiên Chi dứt khoát không muốn đứng trong phòng chờ đợi nữa, trong nội tâm của cô dường như có một đống rơm đang lăn qua lăn lại, tâm trạng phức tạp xoắn thành một cục.

Nhưng không phải là phiền muộn, chỉ là sự rối loạn mà thôi.

Nghĩ như vậy, Thiên Chi lê dép, trực tiếp chui vào trong chăn, rồi sau đó cầm lấy tấm chăn mỏng phủ lên người, khó khăn lắm mới để lộ ra được một đôi mắt đen nhánh.

Cô mở to mắt, lén lút mỉm cười.

Trên chăn nệm, vẫn còn lưu lại hơi thở thanh mát của Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi hít một hơi thật sâu, theo sau lăn lộn hai vòng. Ngay khi cô đang vui vẻ muốn chết đi được, phần đầu bất tri bất giác lại nằm lên cái gối của Tống Kỳ Thâm, cũng không biết đã làm cho cái gì rơi ra, cái đầu nhỏ bỗng nhiên đụng vào một thứ.

Cô cầm nó lên xem, đó là một cuốn sổ tay.

Ôm ý nghĩ không nên chạm vào đồ của người khác, cô chỉ muốn đặt nó trở về chỗ cũ, cuốn sổ tay tự nhiên mở ra.

Có lẽ do nó đã bị mở ra quá nhiều lần, cho nên có rất nhiều dấu vết khắc sâu.

Thiên Chi cúi đầu liếc mắt nhìn qua, trong trí nhớ dường như cảm thấy nó rất quen thuộc.

Bên trong là hàng chữ viết tay mạnh mẽ đầy sức sống, nét chữ cứng cáp kia còn mang theo khí phách ——

[Nhớ kỹ phải pha sữa bò cho Bảo Bối ngốc.]

————//—-//———

* Tác giả có lời muốn nói: Hai người cùng nhau cưng chiều đối phương tvt.

Vì tình hữu nghị Thiên Chi đã không dám chụp màn hình hai bài đăng còn lại.

[Cảm thấy thực sự không ổn lắm, kỹ thuật của anh ấy không được tốt lắm.]

[Cái người đàn ông này giống y như con khổng tước vậy!]

Heo con Bội Kỳ: Cái gia đình này rất kỳ quái, lúc trước người anh em của chúng ta phải hy sinh vì bị ném xuống đất, lần này thì lại vặn đuôi của chúng ta, chúng ta không nên làm heo nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.