“Hả.”
Thiên Chi nghi ngờ khẽ thốt lên một tiếng, vội quay mặt Tống Kỳ Thâm về phía mình, “Anh trai nhà chúng ta bị làm sao vậy kìa?”
Giọng điệu Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt, né tránh bàn tay của cô gái nhỏ, “Không sao cả.”
Thiên Chi bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu, lập tức lên tiếng, lặp lại câu vừa rồi, “Không sao cả.”
Không đợi người đàn ông này trả lời, cô uyển chuyển nói tiếp, “Hình như trong không khí có mùi giấm chua thì phải.”
Tống Kỳ Thâm không lên tiếng, Thiên Chi đợi một lúc, rồi cứ tách trái tách phải, cũng không thể làm cho Tống Kỳ Thâm mở miệng.
Cô gái nhỏ cảm thấy hơi buồn ngủ, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cô lập tức quấn lấy chăn mềm, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Hành động của cô gái nhỏ còn chưa kịp bắt đầu, đã bị cắt ngang giữa đường.
“Rốt cuộc em và cái tên họ Lâm kia đã nói chuyện gì với nhau, còn trò chuyện vui vẻ như vậy?”
Thiên Chi dụi mắt, “Anh hỏi em và anh Thanh Lai nói chuyện gì với nhau hả?”
“Bí mật.”
“Hừm, vậy anh cũng giữ bí mật.”
Tống Kỳ Thâm quay mặt qua nói, “Hình như gần đây em thực sự không còn biết sợ là gì nhỉ.”
Thiên Chi không hề sợ hãi, trực tiếp đáp lời, “Này, vừa rồi anh hung dữ gọi tên em như vậy, đừng tưởng rằng em không nghe thấy đấy nhé.”
Sở dĩ cô không tính sổ với anh, chính là vì khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, cảm thấy có chút “Đìu hiu.”
Thiên Chi suy nghĩ như thế, cô gần như đã sắp nói ra điều đó.
Mặc dù chỉ là một hơi thở mỏng manh, nhưng hai người nằm gần nhau như vậy, cho nên cũng không khó để nhận ra.
Tống Kỳ Thâm híp mắt lại, dường như gằn từng chữ một, “Bóng, lưng, cô đơn? Rất, chán nản?”
Anh cảm thấy nếu hôm nay mình không chấn chỉnh lại phong độ của một người chồng, thì thể diện sau này của Tống thái tử gia biết để ở đâu đây?!
“Này, anh làm gì vậy.” Thiên Chi đã nhận ra ý đồ của anh.
“Không để cho em phải chờ lâu, bây giờ anh sẽ cho em biết tay.”
“Sao anh lại vô lý như thế?” Thiên Chi nhẹ giọng phản kháng, “Thật đáng ghét!”
“Đến lúc này mà còn muốn làm nũng à?” Đôi mắt đen nhánh của Tống Kỳ Thâm như được ngâm trong nước, sau khi hơi nước bốc lên, tích tụ thành sương mù.
Một lần nữa kết thúc việc làm bánh nhân thịt, lúc này nỗi phiền muộn trong lòng Tống Kỳ Thâm mới tiêu tan đi một chút.
“Còn chán ghét nữa không?”
Anh còn dám hỏi à.
Thiên Chi không thèm quan tâm đến vẻ mặt đắc ý của anh.
Cô gái nhỏ xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Tống Kỳ Thâm, sau đó tuỳ tiện bắt lấy một chú heo con Bội Kỳ ôm vào lòng, một cái liếc mắt cũng không hề cho anh.
“Giận hả?”
“Cần gì phải tức giận với một thùng giấm chua, em chỉ tức giận với người thôi.” Thiên Chi bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Tống Kỳ Thâm:?
“Cho nên em quanh co lòng vòng mắng anh không phải là người sao?”
Thiên Chi nghiêng đầu qua, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, còn nghênh đón ánh mắt anh, “Em không có nói như vậy, là anh tự mình thừa nhận thôi.”
Tống Kỳ Thâm đẩy chú heo trong lòng cô ra, thay thế bằng chính mình.
“Hử?”
“Đã biết ai giỏi nhất chưa?”
Trong lòng Thiên Chi thầm oán giận một phen, cảm thấy Tống Kỳ Thâm sao lại có thể thù dai như vậy.
“Chuyện này có thể đem ra so sánh à?”
Một người là nửa kia của cô, người còn lại cô xem như anh trai, tuy nói rằng từ nhỏ bọn họ đã quen biết với nhau.
Nhưng hiện giờ, cô nhất định sẽ có thiên hướng nghiêng về phía Tống Kỳ Thâm nhiều hơn.
“Em vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh ——” Thiên Chi nói được một nửa, chợt dừng lại.
Ngay lập tức, cô gái nhỏ chạm vào bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nọ, vuốt ve từng đốt ngón tay.
Đêm khuya mùa đông.
Hai người vẫn chưa chịu yên giấc, dường như ở nơi trái tim, có những suy nghĩ không thể thốt ra thành lời.
Thiên Chi nâng đầu lên hướng vào trong lòng anh, đang tìm một vị trí tương đối thoải mái nằm xuống.
“Tại sao chỉ nói một nửa?” Tống Kỳ Thâm nghe thế, lập tức nhíu mày.
Thiên Chi yên lặng véo anh một cái, “Em muốn hỏi, những món ăn hôm nay em nấu có ngon không?”
Tống Kỳ Thâm trở về muộn hơn so với thời gian đã hẹn, cô vốn muốn tạo cho anh một bất ngờ nhỏ, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thanh Lai mà phải dừng lại.
Dưới tác động của nhiều nhân tố, trong lúc ba người dùng cơm, cô còn cẩn thận quan sát sắc mặt của hai người bọn họ.
Dường như không biểu lộ ra vẻ khó ăn, thậm chí cũng không có vẻ gì là khen ngợi thật lòng.
“Đương nhiên.” Tống Kỳ Thâm trả lời rất nhanh, mang bộ dạng vân đạm phong khinh.
Thiên Chi đích thân nấu ăn cho anh, tất nhiên là trong tận đáy lòng anh rất cam tâm tình nguyện, còn có chút sướng như tiên.
Tống Kỳ Thâm đã sớm biết tin tức này từ chỗ của trợ lý Hạ, dù sao Thiên Chi cũng khá ngốc nghếch, còn cố tình hỏi trợ lý Hạ mua thức ăn ở đâu để được giao đến tận nhà.
Hôm nay Tống Kỳ Thâm bị công việc quấn thân, vẫn đang tự hỏi vì sao Thiên Chi lại thúc giục mình về nhà gấp như vậy.
Sau khi nghi vấn chợt xuất hiện, anh lập tức đi hỏi trợ lý Hạ.
Nhưng trợ lý Hạ cũng không biết Thiên Chi đang chuẩn bị bất ngờ gì.
Chỉ là việc này không phải là điểm mấu chốt, việc Lâm Thanh Lai đến Nam Uyển mà không báo trước, mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Hồi tưởng lại, có vẻ như Lâm Thanh Lai cũng rất biết nguỵ trang.
Nhìn bề ngoài anh ta không có gì khác thường, nhưng anh ta không bao giờ để lộ suy nghĩ trong lòng mình ra bên ngoài.
Giống như thể đang thưởng thức cơm nhà mình vậy.
Còn mang bộ dạng có chút hưởng thụ nữa.
“Đúng là cái đồ tâm tư không đơn thuần mà!”
Cái con muỗi đực ngày xưa này, mặc dù nhìn rất vô hại, nhưng không thể không đề phòng.
Trong nội tâm suy nghĩ như vậy, Tống Kỳ Thâm âm thầm tính toán một phen, chợt nghe thấy Thiên Chi vui vẻ lên tiếng.
“Vậy sao? Em cứ tưởng rằng anh đang dỗ dành em, em đã phải thử nghiệm ở nhà xưởng rất lâu đấy, nếu anh thích, khi nào em rảnh lại làm thêm vài món cho anh.”
Tống Kỳ Thâm rũ mắt, im lặng hai giây.
“Em vẫn còn rất nhiều món mới chưa thử đó.” Thiên Chi càng nói càng hưng phấn, “Nấu ăn thực sự rất vui, về sau việc của em là nấu ăn, việc của anh chính là ăn chúng.”
“…….”
“Tại sao anh không lên tiếng, được không anh.”
“Ừ.”
Thiên Chi chợt thở dài, “Anh biết không, hôm nay em lên tầng cao nhất quan sát, nhìn thấy hoa trong nhà kính đều đã nở rộ.”
“Vậy à.”
“Vâng, em đang nghĩ đến sang năm, không biết những cây dây leo có thể phủ kín toàn bộ nhà kính hay không, đến lúc đó, nhất định sẽ rất đẹp.”
Tống Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, “Ồh?”
“Chuyện này buồn cười lắm à?” Thiên Chi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh.
“Còn có một chuyện quan trọng nữa.” Nói xong, người đàn ông nọ kề sát vào tai cô gái nhỏ, thì thầm hai câu.
Nghe xong cơn buồn ngủ của Thiên Chi bay đi mất.
Đã bao nhiêu lâu rồi, mà anh vẫn luôn nhớ thương đến nhà kính trồng hoa kia à.
“Không được!”
Anh có nghĩ cũng đừng nghĩ đến.Tống Kỳ Thâm âm thầm thở dài trong lòng, nếu đổi lại là trước đây, cô nhất định sẽ mắc cỡ đỏ mặt đáp ứng.
Nhưng hiện giờ không còn giống như ngày xưa nữa.
Bé thỏ trắng ngây thơ nhút nhát ngày nào đã biến thành bé mèo con thông minh lanh lợi rồi.
Cho dù anh dỗ dành như thế nào, cô cũng không chịu đồng ý.
Nghiêm túc mà nói, chuyện này thực ra không vội.
Dù sao trước đây, anh đã lấy cớ để trích ra nhiều ngày phép như vậy, chỉ dùng vào việc đưa những loại nước hoa đó vào một số công dụng không thể diễn tả được.
Mỗi lần làm việc ấy, chúng có rất hữu ích trong việc trợ hứng.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em mau ngủ đi.” Tống Kỳ Thâm kéo tấm chăn nhỏ trên người cô xuống, nhét cô vào trong chăn.
“Vâng.”
Thiên Chi nhẹ giọng trả lời, sau đó nhẹ nhàng hướng về phía khuôn mặt đẹp trai của anh, đặt một nụ hôn lên đó, “Chụt” một tiếng vang lên.
Tống Kỳ Thâm quay đầu nhìn qua.
Thiên Chi vì lần đánh lén nhỏ này, vội vàng kéo chăn lên, khó khăn lắm mới che đi khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh.
Tống Kỳ Thâm thức sự đã bật cười, “Hôn trộm anh à?”
“Đây không tính là hôn trộm mà là hôn quang minh chính đại.”
Giọng cô gái nhỏ bé dần, đoán chừng đã bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
Tống Kỳ Thâm rũ mắt, nếu nói rằng cô thay đổi, nhưng thực ra cũng phải vậy.
Có nhiều lúc cô gái nhỏ vẫn giống như ngày xưa.
Anh không trêu chọc cô nữa, “Được rồi, ngủ thôi.”
Thấy Thiên Chi vẫn không có ý định đi ngủ, anh nhướng một bên chân mày lên, “Thế nào, muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe à?”
“Dạ?”
“Kể chuyện cổ tích cho trẻ con trước khi chúng đi ngủ nhé.”
“……”
Tống Kỳ Thâm thấy hiện giờ cô đã chịu yên phận đi ngủ, anh lập tức tắt đèn.
Khi căn phòng chìm vào bóng đêm tối tăm, Thiên Chi đột nhiên hô lên.
“Ông xã.”
“Hử?”
“Chiều mai em muốn phát sóng trực tiếp, đoàn đội không có ở đây, anh xem như là phụ tá của em nhé.” Trong lúc Thiên Chi mơ mơ màng màng, vẫn không quên nhắc nhở anh.
“Phát trực tiếp cái gì?”
“Chính là căn phòng trưng bày nước hoa trên tầng ba đó, fans hâm mộ yêu cầu được nhìn thấy nó.”
“Fans hâm mộ yêu cầu?” Tống Kỳ Thâm bắt được trọng điểm, “Vậy tại sao anh yêu cầu, em lại không đồng ý?”
“Anh không phải là fans hâm mộ của em.” Thiên Chi suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra được một câu công kích như vậy.
“Đương nhiên anh cũng là fans hâm mộ của em, còn là người chồng được pháp luật công nhận.”
Thiên Chi không thể nói lại anh, chỉ tức giận nói, “Không phải, từ bây giờ anh là phụ tá của em.”
“Em gọi thuận miệng quá nhỉ.” Giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ Thâm chậm rãi vang lên.
Nhưng vừa khéo ngày mai lại là cuối tuần, anh vốn có thời gian rảnh, hơn nữa anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mà thôi.
Thiên Chi nghe thấy Tống Kỳ Thâm nói như vậy, thì cô biết rõ anh đã đồng ý.
Cô gái nhỏ rầm rì một câu, “Em buồn ngủ rồi.”
“Cũng không phải anh không cho em đi ngủ đâu.”
Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo, mọi âm thanh đều dần lắng xuống.
Chỉ có tiếng gió rất nhỏ, thổi xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Sau đó hai người câu được câu không, nói liên miên một lúc lâu, lúc này âm thanh mới hoàn toàn biến mất.
*
Vì việc phát sóng trực tiếp, cho nên trên Weibo chính thức của Paper Crane và Gardenia đều đăng tin tức, còn sớm thông báo với các fans hâm mộ buổi chiều hôm nay sẽ có một buổi phát sóng trực tiếp.
Phòng phát sóng trực tiếp được mở bằng tài khoản của Thiên Chi.
Do buổi phát sóng trực tiếp này, tâm trạng của Thiên Chi cũng thay đổi, cô thức dậy từ rất sớm, còn đi chạy bộ cùng Tống Kỳ Thâm vào buổi sáng.
Việc chạy bộ sẽ giúp cho tinh thần của mình thoái mái hơn.
Lúc trước cô cũng từng phát trực tiếp một lần, nhưng thời lượng trước sau chỉ vỏn vẹn hơn mười phút.Lần này có liên quan đến việc giới thiệu căn phòng trưng bày nước hoa của mình, nói như thế nào, cô cũng phải thận trọng một chút.
Vì vậy Thiên Chi có hơi khẩn trương so với trước đây.
Tống Kỳ Thâm thấy Thiên Chi một mình chuẩn bị mọi thứ, anh không muốn tạo thêm áp lực cho cô, càng không muốn quấy rầy cô, cho nên anh trực tiếp đi vào thư phòng.
Hai người bọn họ, một người lo việc chuẩn bị phát sóng trực tiếp, người còn lại vào thư phòng giải quyết công việc, phối hợp với nhau khá ăn ý.
Sau khi dùng bữa xong, Thiên Chi mang theo hai thiết bị quay hình cỡ lớn, đều là camera.
Một loại là camera có ba chân chống thẳng đứng, được cố định tại một góc, tương đối nặng nề. Loại còn lại có kiểu dáng gọn nhẹ hơn, cầm được trên tay.
“Lúc trước tiểu trợ lý từng nói với em, dùng camera chuyên nghiệp quay hình, sẽ cho chất lượng hình ảnh tốt hơn.” Nói xong, Thiên Chi điều chỉnh camera, ánh mắt dừng lại một chút, “Có thể là như thế này, em tự mình cầm điện thoại, vừa phát sóng trực tiếp vừa có thể xem được bình luận.”
Tống Kỳ Thâm không rành việc phát sóng trực tiếp, cho nên anh chỉ khẽ gật đầu, “Nghe theo em hết.”
“Trợ lý không có ở đây, hiện giờ anh chính là trợ lý chính thức của em.”
Khoé môi Tống Kỳ Thâm hơi cong lên, ánh mắt thoáng nhìn qua khuôn mặt sáng ngời trắng nõn của cô gái nhỏ.
“Hình như sắp đến giờ rồi, còn một thiết bị ánh sáng em chưa mang vào. Anh đến phòng dụng cụ lấy nó đến đây được không?”
Tống Kỳ Thâm nhướng mày, “Trông nó như thế nào?”
“Anh vào đó sẽ nhìn thấy thôi, chính là cái to lớn nhất đó.”
“Được rồi, em chờ anh một chút.”
Tống Kỳ Thâm bị cô sai đi xuống lầu, trong khi đợi anh lên, cô kiểm tra thiết bị lại một lần nữa.
Lúc này đèn đã được bật sáng toàn bộ, ánh sáng chiếu xuống, tạo hiệu ứng rất tốt, sáng sủa một mảnh.
Như vậy xem ra, góc bắt ánh sáng không sai, dường như không còn vấn đề gì nữa.
Thiên Chi muốn gọi Tống Kỳ Thâm một tiếng, nhưng nhìn thấy bóng dáng anh đã biến mất, nên cô đành từ bỏ vậy.
Đợi một lúc, cuối cùng cũng đến thời gian phát sóng trực tiếp, Tống Kỳ Thâm vẫn chưa quay trở lại.
Thiên Chi biết anh nhất định sẽ quay lại, vì vậy cô dứt khoát làm theo sắp xếp của đoàn đội, trực tiếp đăng nhập vào Weibo, đồng thời mở phòng phát sóng trực tiếp bằng tài khoản Weibo chính thức của Gardenia.
Thời gian phát sóng trực tiếp được sắp xếp ổn thoả.
Một giây, hai giây.
Mười giây.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, hàng nghìn người hâm mộ đã vào xem.
Trên màn hình những bình luận không ngừng chạy lên, toàn bộ đều là lời tỏ tình và biểu hiện sự ái mộ.
Thiên Chi lên tiếng chào người hâm mộ, rồi mỉm cười.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là người sáng lập Paper Crane đây, Gardenia Thiên Chi.”
Một luồng đạn điên cuồng bắn lên màn hình.
[A a a đây chính là người con gái mà tôi yêu!]
[Đã đến, đã đến. Nữ thần của chúng ta phát trực tiếp, đương nhiên tôi phải đến cổ vũ rồi!]
[Woa, đây chính là căn phòng trưng bày nước hoa mà chúng tôi muốn xem đấy sao, rộng 300 m vuông, những chú chim không thể chờ đợi được nữa.]
[Hôm nay Thiên Chi thật đẹp quá đi, tôi muốn nổ tung lên đây! Woaaaaaa quả thực trang điểm lên trông vô cùng xinh đẹp!]
Thiên Chi nhìn thấy làn mưa đạn nhiệt tình này, cô bắt đầu đáp lại, “Đúng vậy, hôm nay tôi ở nhà không có việc gì làm, cho nên tôi quyết định phát sóng trực tiếp giao lưu với mọi người, đợi đến giữa buổi phát sóng tôi sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng nước hoa dành tặng cho mọi người nhé ~”
Vừa dứt lời, cô lập tức mở ống kính góc rộng, theo đường chéo của căn phòng, kéo dài ra bên ngoài.
Trong tầm mắt, mọi người chỉ cần nhìn một phát là đã thấy hết.
Kệ trưng bày nước hoa tinh xảo, đen trắng đan xen, giống như màu men gốm sứ.
Những thứ này, hoàn toàn được thu vào thiết bị phát sóng trực tuyến.
[Woa a a a a.]
[Ôi trời ơi, tôi sự thực sợ ngây người.]
[Đây chính là căn phòng trưng bày nước hoa trong truyền thuyết sao? Chính tay ông xã làm?]
[A a a, tôi ghen tị muốn xỉu, tại sao lại có một nơi tuyệt vời như vậy, đây là thiên đường mà các cô gái hằng mơ ước!!]
[Rực rỡ muôn màu, nếu cẩn thận ước lượng, với tầm này có thể mua được mấy căn biệt thự đó! Hôm nay đúng là một ngày chua chát của tôi!]
[Thiên Chi có nhiều nước hoa như thế này, làm sao quản lý hết được?]
Thiên Chi nhìn thấy bình luận mới nhất, trực tiếp trả lời, “Ban đầu trợ lý của ông xã nhà tôi đã giúp tôi sắp xếp kho nước hoa này, về sau tôi cũng nắm bắt được cách sắp xếp, cho nên tôi tự mình làm tất cả.”
“À đúng rồi, hôm nay ông xã của tôi làm trợ lý cho tôi đấy, các thành viên trong đoàn đội không có mặt ở đây, bọn họ đều giống như mọi người, đang ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp.” Thiên Chi từ từ thay đổi góc quay, để cho fans hâm mộ có thể nhìn thấy rõ căn phòng trưng bày nước hoa của mình, “Bởi vì tôi đã hứa sẽ phát sóng trực tiếp, cho nên tôi muốn làm đơn giản hơn trước kia một chút, không để qua nhiều người tham gia vào, mọi người xem cho vui là được rồi.”
Khi mọi người nghe Thiên Chi nhắc đến ông xã của mình, bọn họ đối với vị ông xã này càng thêm hiếu kì, còn không ngừng kêu gào cô cho gặp mặt vị đó.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bình luận trên màn hình cứ không ngừng chạy lên, Thiên Chi không thể xem hết những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cô phải chạm vào để nó dừng lại, mới có thể nhìn thấy rõ.
Năm phút sau khi phát sóng trực tuyến.
Phát sóng trực tiếp đang từ 500 vạn tăng lên 800 vạn người xem.
Rồi sau đó ——
Thậm chí vượt qua cả mốc hàng chục triệu.
Tất nhiên Thiên Chi biết điều này có ý nghĩa là gì rồi.
Cô vừa định nói lời cảm ơn.
Đúng lúc này.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Thiên Chi theo quán tính, quay người nhìn qua, ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp trong tay cũng quay về phía đó.
Theo sau, vô tình máy quay lướt qua người đàn ông đang đứng ở phía sau, âm thầm giúp cô mang thiết bị chiếu sáng vào.
Khuôn mặt thon gọn hoàn toàn khớp với ảnh bìa trên tạp chí kinh tế tài chính.
Cơn mưa bình luận nhất thời dừng lại.
Cái con mẹ nó cái người này nhìn rất quen mắt!!
Nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang lựa chọn, Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng nhướng mày lên.
Cơn mưa bình luận tiếp tục bất động.
Chết tiệt trông anh có vẻ như không được cao hứng lắm nhỉ?!!
Ngay khi fans hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cho rằng anh đang mất kiên nhẫn, không biết Tống Kỳ Thâm lấy ra từ chỗ nào, một lọ nước hoa đưa đến trước mặt Thiên Chi, giọng điệu cực kì lười biếng, “Sao chọn lâu vậy? Một lúc nữa dùng mùi này đi, anh thích.”
Thiên Chi vừa mới ló đầu ra nhìn, còn đi tới đi lui nghiên cứu rất lâu.
Kỳ thực Tống Kỳ Thâm đồng ý làm phụ tá cho cô, không phải là làm không công đâu, sau khi cô nghe thấy lời đề nghị của anh, đến cuối cùng cô không còn biện pháp nào, nên đành phải đồng ý.
Nhưng trước khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, cô rất vội vàng muốn tìm đèn phát sáng, chỉ là hình như trông cô hơi khác với khi nãy.
Tống Kỳ Thâm cũng không muốn tìm hiểu sâu vào chi tiết, anh buộc lòng phải làm công việc này, là vì thù lao đêm nay.
Chẳng qua là sắc mặt của Thiên Chi, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Cô cứ sững sờ nhìn anh như vậy, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tống Kỳ Thâm không bận tâm lắm, khuôn mặt đẹp trai từ từ ngẩng lên, “Sao thế? Em còn muốn lấy thứ gì nữa, để anh giúp em đi lấy nhé, chừng nào thì bắt đầu?”
Sau khi câu nói này vang lên trong lúc đang phát sóng trực tiếp, sự im lặng chỉ trong một cái chớp mắt, rồi chợt nổ tung.