Edit: Tiểu Màn Thầu
Vào đầu năm mới, Lục Uyển Đình đặc biệt trang trí căn hộ của Thiên Diêm bằng những bức tranh chúc mừng năm mới màu đỏ và miếng dán cửa sổ mang từ Trung Quốc sang đây.
Một câu đối được dán tượng trưng trước cửa nhà, đỏ chót.
Trong đêm giao thừa ấy có một chút ấm áp.
Cho nên rất nhiều năm về sau, Lục Uyển Đình vẫn còn nhớ rõ câu thơ ghi trên tấm liển kia, cô đã tự tay chọn nó ——
[Gió xuân tiễn thanh xuân đi hết, hằng năm đều yên vui.]
Trong tết âm lịch, trường học của Thiên Diêm cho học sinh Trung Quốc nghỉ lễ, hai người chỉ làm ổ trong nhà.
Khi đó Thiên Diêm mặc một cái áo len màu trắng, để lộ một nửa phần xương quai xanh tinh xảo.
Khuôn mặt đẹp trai ẩn sau làn khói cà phê đang lượn lờ bay lên, nhìn không rõ ràng.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, dường như tâm tình của Thiên Diêm rất tốt, cô cùng anh đọc sách, khi tỉnh lại cô thực sự đã tựa vào lòng anh.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ thuỷ tinh, rõ ràng đang là mùa đông giá lạnh, nhưng nó lại giống như ánh nắng nóng mùa hè, sáng chói đến mức không thể mở mắt lên nổi.
Thiên Diêm thì đọc sách, còn cô lại đọc truyện tranh. Quyển truyện tranh cô đang xem khá hay.
Không chỉ riêng nội dung cốt truyện, ngay cả nét vẽ cũng đẹp.
Lục Uyển Đình vừa mới loé lên một ý tưởng, trong lòng cô thực sự vẫn còn đang suy nghĩ, nên nói ra như thế nào.
“Nam chính này lãnh đạm quá, nhưng trông rất phong độ, mái tóc màu bạch kim dài ngang vai, quả thực chính là một hình mẫu lý tưởng nha.”
Nói xong lời này, Lục Uyển Đình như đang suy tư về điều đó, “Nếu em là nữ chính, khẳng định em sẽ không giận nam chính đâu.”
Nhưng theo một cách nói khác, Lục Uyển Đình chính là một học bá, sau khi quay trở về nước, cô sẽ không bao giờ xem đến quyển truyện tranh này.
*
Vào buổi tối, thời tiết càng lạnh hơn.
Cơn bão tuyết ập đến Manhattan, New York.
Rồi sau đó từng bông tuyết bay tán loạn trong màn đêm, bên ngoài cửa sổ ánh sáng đèn neon loé lên, làm nổi bật sắc trời đen kịt, sương mù mờ mịt một mảnh.
Ngay khi tuyết ngừng rơi, màn hình lớn ngay trung tâm quảng trường, bắt đầu phát bài hát tiếng Trung ‘Cung hỉ phát tài.’
Bầu không khí tươi vui tràn ngập khắp mọi nơi, tạo nên một khung cảnh yên bình.
Hai người nằm trên cái giường lớn gần cửa sổ, gần như điên cuồng quấn lấy nhau.
Cuối cùng cao trào đang đến gần, thời khắc sắp lên đến đỉnh, pháo hoa rực rỡ được bắn ở phía xa xa.
Lục Uyển Đình chật vật ôm lấy eo Thiên Diêm, đôi chân câu lên, vào thời điểm này cô chỉ cảm thấy mình như sắp khóc đến nơi rồi.
Dường như là sự trừng phạt, cũng là niềm hạnh phúc, có vẻ là vì cô sắp phải lìa xa Thiên Diêm.
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Kỳ nghỉ đông của Lục Uyển Đình đã kết thúc, cô phải trở về nước tiếp tục việc học của mình.
Đêm trước khi rời đi, cả hai chiến đấu đến tận ba hiệp, sau đó toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình Lục Uyển Đình nói chuyện.
“Thiên Diêm, ngày mai em sẽ quay về nước.”
Thiên Diêm khép hờ mắt, nằm ngủ bên cạnh cô.
Lục Uyển Đình biết rõ anh vẫn chưa ngủ, mỗi lần khi anh ngủ, hơi thở rất vững vàng.
Điều này chứng minh anh chưa ngủ.
“Thiên Diêm, anh nói chuyện với em một lúc được không? Em đến đây một tháng trời, anh cũng không nói lời nào với em cả.”
Lục Uyển Đình nói xong cảm thấy phần mũi hơi cay cay, cô khẽ hít mũi một cái.
Sau một lúc lâu, ngay tại lúc Lục Uyển Đình muốn bỏ cuộc.
Thiên Diêm lại chậm rãi lên tiếng.
“Hử.”
Lục Uyển Đình xoay người qua, ôm chặt lấy anh, “Ngày mai em đi rồi, anh không cần tiễn em đâu, nhưng mà ——”
Cô gái nhỏ dừng một lúc, dặn dò anh, “Nhưng anh phải nhớ em đấy.”
Thiên Diêm không trả lời, Lục Uyển Đình cứ tiếp tục nói.
“Em là vị hôn thê của anh, cho nên yêu cầu này cũng không phải là quá đáng.” Thậm chí Lục Uyển Đình còn lôi ra một số đạo lý.
“Hơn nữa, anh còn là vị hôn phu của em ——” Lục Uyển Đình nói đến đây, chợt dừng lại, “Em cũng sẽ rất nhớ anh.”
Thiên Diêm để cô tuỳ ý ôm mình, sau một lúc, bỗng nhiên anh lại thốt ra một chữ, “Ừ.”
Chỉ có như vậy thôi.
Nhưng vẫn khiến Lục Uyển Đình hạnh phúc.
Vì sao cứ cảm thấy câu nói đó, giống như đang biểu lộ tâm tình lúc này của anh vậy?
Cho dù ——
Pháo hoa vào đêm giao thừa rực rỡ như thế nào.
Chỉ có điều.
Khi Lục Uyển Đình nghe vậy, lại bắt đầu cảm thấy không vui.
“Anh nói gì đi chứ, anh chỉ biết ừ một tiếng thôi hả Thiên Diêm, tốt xấu gì cũng nên trả lời, được chứ.”
Lục Uyển Đình nhận được một món hời nhỏ, cô lại bắt đầu tính toán chi li đến tiểu tiết.
Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Nhưng Thiên Diêm không cho cô có cơ hội này.
Miệng của anh giống như bị dính keo, sống chết không chịu mở ra, cũng không nói thêm lời nào.
Lục Uyển Đình nghĩ đến việc ngày mai mình phải rời đi, anh còn thể hiện bộ dạng bức chết không nói này.
Một cảm giác tủi thân không tài nào giải thích được xuất hiện, nhưng cái cảm giác ấy bắt nguồn từ việc trong một thời gian dài không thể gặp mặt anh.
Lục Uyển Đình buông lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy anh ra, còn chưa kịp hoàn toàn rút lui, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thiên Diêm vang lên, “Được.”
Giọng nói của anh rất êm tai, tựa như dòng suối chảy qua khe đá, trong veo còn mang theo chút mát lạnh.
Sau một loạt hành động này, khoé môi Lục Uyển Đình hơi cong lên.
“A Diêm, em biết anh là người tốt nhất mà.” Mặc dù sợ Thiên Diêm cảm thấy phiền, nhưng Lục Uyển Đình vẫn nói tiếp, “Em còn muốn nói một chuyện nữa, bởi vì hiện giờ anh chính là vị hôn phu của em, tương lai sẽ trở thành ông xã của em, cho nên đối với những cô gái khác, anh hãy cứ coi bọn họ như tác phẩm khắc từ băng, cứ giả vờ như không nhìn thấy.”
Tính tình anh lạnh nhạt như vậy, anh không hề đặt ai vào trong mắt, có lẽ thế giới của anh cũng tựa như tuyết.
Chỉ cần dùng một tầng băng dày ngăn cách với những cô gái khác là đủ rồi, tốt nhất anh vẫn không nên nhìn đến bọn họ.
Lục Uyển Đình đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cho nên cô rất yên tâm về anh, bởi vì anh chưa từng để bất kì cô gái nào vào trong mắt, không gần nữ sắc —— cũng không gần nam sắc.
Thiên Diêm lên tiếng, “Vì sao đột nhiên em lại nói nhiều như vậy?”
Cô gái nằm trong lòng anh, khi nghe thấy giọng điệu của anh không có gì bất thường, cười nói, “Em vẫn luôn nói nhiều mà.”
Chẳng qua là lúc trước.
Anh không nói chuyện nhiều với em mà thôi.
“A Diêm, ngày mai em đi rồi, đêm nay anh có thể ôm em ngủ được không?”
Mặc dù cả hai người không ôm nhau ngủ vào ban đêm, nhưng vào buổi sáng hôm sau, người siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, lại chính là anh.
Mấy ngày qua trời rất lạnh, Lục Uyển Đình còn bồi thêm một câu như vậy.
Do những dấu hiệu khác lạ trong đêm nay, cô cảm thấy mình nên kịp thời bổ sung thêm thẻ đánh bạc.
Bởi vì ——
Hôm nay tâm tình của Thiên Diêm đột nhiên tốt đến lạ thường, ngay cả bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được.
Trong lúc anh vui vẻ trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì, nhưng Lục Uyển Đình vẫn có thể nhận ra.
Đợi một lúc, vẫn không có câu trả lời.
Lục Uyển Đình kéo chăn của mình lên, không giả vờ nhu nhược để lấy sự thương hại nữa, cũng không khóc lóc, hay tỏ vẻ giống như một chú thỏ trắng vô tội.
Cô quay về bản chất thật của mình, còn có chút giận dỗi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chui vào ổ chăn đi ngủ, cô quay người đưa lưng về phía anh, nghĩ đến việc ngay mai phải bay trở về nước.
Lúc này đèn ngủ trên đầu giường đã được tắt.
Lục Uyển Đình nằm trong bóng đêm thở dài một hơi, cô không nên ôm ảo tưởng nữa.
Cô vừa thở dài xong, giây tiếp theo.
Cả người cô bị kéo vào một lồng ngực lành lạnh.
Giọng nói chậm rãi của Thiên Diêm vang trên đỉnh đầu, “Ngày mai anh sẽ tiễn em.”
*
Sau khi trở về nước, Lục Uyển Đình chỉ biết cắm đầu vào việc học.
Ngoài trừ việc đó ra, cô còn giúp ba Lục quán xuyến chuyện công ty, nhân tiện cũng xử lý một số nghiệp vụ.
Nhưng thân thể của ba Lục càng ngày càng yếu đi, đợi đến lúc Lục Uyển Đình tốt nghiệp đại học, cây trụ cột kiên cường của nhà họ Lục hoàn toàn sụp đổ.
Ông ấy đã phải cố gắng chống đỡ thân thể của mình trong một khoảng thời gian, rồi sau đó ông ấy cần phải tịnh dưỡng lâu dài.
Cuối cùng ba Lục cũng giao lại công ty cho Lục Uyển Đình, ông ấy bắt đầu một cuộc sống an nhàn, cùng với vợ của mình nghiên cứu thuốc Đông y, từ đó về sau, thân thể càng ngày càng tốt hơn.
Trong bốn năm kể từ lúc Lục Uyển Đình vào đại học cho đến khi tốt nghiệp, cô và Thiên Diêm vẫn luôn duy trì mối quan hệ yêu xa.
Đa số ngày nghỉ, cô đều bay sang đó gặp anh.
Sau khi Lục Uyển Đình tốt nghiệp được hai năm, Thiên Diêm quay trở về nước, bắt tay vào việc tiếp quản tâp đoàn Thiên thị.
Mặc dù anh đã trở về nước, nhưng vì công việc quá bận rộn, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Trong gian đoạn này, cô tận mắt chứng kiến Thiên Diêm trở nên mạnh mẽ hơn, thủ đoạn càng ngày càng bất cận nhân tình*.
(*Bất cận nhân tình: tính tình quái dị, hành vi không hợp lẽ thường tình, không để ý đến quan hệ tình cảm. Nguồn GG.)
Kể từ đó, anh xây dựng một đế quốc thương nghiệp càng ngày càng lớn mạnh.
Hôn ước ban đầu với nhà họ Lục, anh hoàn toàn có thể tự tay phá bỏ nó đi, nhưng anh đã không làm như thế.
Lục thị ngày càng suy yếu, đã sớm không còn cùng đẳng cấp với Thiên thị.
Mà Thiên Diêm chưa bao giờ đề cập đến việc kết hôn.
Khi vừa mới tốt nghiệp Lục Uyển Đình vẫn còn rất mơ mộng, nhưng sau khi chứng kiến một số thủ đoạn trên thương trường, cô dần trở nên tỉnh táo hơn.
Bởi vì gánh nặng trên vai vô cùng nặng nề, cô không thể buông bỏ trách nhiệm của mình.
Cho nên, không biết từ khi nào, Lục Uyển Đình cũng đã học được cách chờ đợi.
Thật không nghĩ đến, cảm giác chờ đợi này thực sự rất giày vò.
Vào mùa xuân năm đó, vòng quay vốn của Lục thị gặp vấn đề.
Một vị cao tầng trong công ty đã mua chuộc giám đốc bộ phận tài chính, còn động tay động chân, thực hiện việc rửa tiền bằng các quỹ của công ty.
Lục Uyển Đình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng cô dựa vào thực lực của mình, giải quyết ổn thoả mọi chuyện, đưa kẻ lạm dụng quyền hạn ra đứng trước vành móng ngựa.
Nhưng kể từ đó, Lục thị lòng quân bất ổn, toàn bộ công ty lộ ra một hơi thở lụn bại.
Tốt xấu gì cũng xem như khó khăn đã qua đi.
Trong lúc khó khăn nhất, Chu Doãn Ngôn giúp đỡ cô không ít, vì muốn bày tỏ sự cảm ơn, Lục Uyển Đình đã mời anh ta dùng một bữa cơm, còn nghĩ thầm nếu về sau anh ta có chuyện gì muốn nhờ vả, cô nhất định sẽ dốc hết mình mà hỗ trợ.
Lời hứa cứ như vậy được ném ra ngoài, Lục Uyển Đình nói lời tạm biệt với Chu Doãn Ngôn xong, rồi bước ra khỏi nhà hàng.
Khi quay trở về đến nhà, cô phát hiện có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ dưới hầm gara.
Lục Uyển Đình thả chậm bước chân, cô vừa lên đến nhà đã bị một người đè lên cánh cửa.
Trong lúc đối phương hành động quyết liệt, cô hơi cúi người, “Này.”
Kỳ thực Lục Uyển Đình có chút chịu không nổi.
Hôm nay tính tình của Thiên Diêm rất kỳ lạ, giống như anh đã tích góp từng chút từng chút một cái gì đó.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Uyển Đình cảm thấy có hơi khát nước, liền mở đèn lên.
Lúc quay trở về phòng, Thiên Diêm đã mặc quần áo chỉnh tề, cứ như vậy đứng trước cửa sổ.
So với bóng lưng hồi còn trẻ, bây giờ trông càng vững chãi hơn, phong độ đầy khí thế, tinh tế tựa như một viên ngọc đã được mài giũa.
Sự lãnh khốc lúc trước dần lắng xuống, thay vào đó chính là sự trầm ổn lạnh như băng.
Không ai sánh bằng, vô cùng quyến rũ.
Đối với một người vừa trẻ tuổi lại vừa ưu tú như vậy, nhất định không thiếu người vây quanh.
Nhưng Thiên Diêm thì khác, bên người anh chỉ có mỗi mình cô.
Chỉ có điều này thôi, dường như đối với anh cô cũng không quan trọng lắm.
Lục Uyển Đình thay áo ngủ, nhớ đến việc anh đã mặc lại quấn sao chỉnh tề, cô cảm thấy có hơi bực bội.
“Sao hôm nay anh lại đến đây?”
“Không đến, rồi chỉ biết đứng trơ mắt nhìn em vui vẻ trò chuyện với người đàn ông khác sao?”
Giờ phút này, Lục Uyển Đình đã hoàn toàn hiểu rõ, Thiên Diêm chính là đang đợi cô, đợi cô lên tiếng.
Thiên Diêm bước từng bước đi về phía này, “Em thà chạy đến tìm Chu Doãn Ngôn, cũng không muốn đánh tiếng với anh?”
Sau một lúc sững sờ, Lục Uyển Đình mới hiểu được ý của anh.
“Vì anh rất bận rộn.” Lục Uyển Đình có chút tức giận, “Hơn nữa, nếu em đến tìm anh rồi lại bị anh từ chối, em phải mất bao nhiêu đêm ngủ ngon giấc nữa đây?”
“Em cứ như vậy mà khẳng định anh sẽ từ chối em?”
Lục Uyển Đình chần chừ nhìn về phía Thiên Diêm, hôm nay anh nói chuyện rất nhiều nha.
“Có gì mà không dám thừa nhận? Hơn nữa người ta cũng không giúp em quá nhiều, đều là do em tự mình giải quyết, em chỉ mời người ta đi ăn một bữa cơm thôi mà.”
Gần đây Lục Uyển Đình khá mệt mỏi, nhưng thực ra chỉ mệt một chút mà thôi.
Thiên Diêm không nhúc nhích, cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt thâm thuý không thể nhìn ra được điều gì.
Lục Uyển Đình ngã xuống giường, mí trên đè mì dưới.
Tất nhiên trong bộ dạng rất buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô hàm hồ nói, “A Diêm, dạo gần đây em rất mệt.”
Thiên Diêm vốn đang cởi quần áo ra chuẩn bị đổi quần áo ngủ, nghe thấy những lời này của cô, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Đêm khuya hôm ấy, Lục Uyển Đình đã bị đánh thức bằng phương thức nào đó.
Cái tên Thiên Diêm này! Còn là người không!!
*
Lục thị vẫn có thể trụ được qua mùa thu năm sau, chẳng qua là không còn huy hoàng như trước kia nữa, công ty vẫn hoạt động bình thường.
Ba Lục mỉm cười đối mặt với mọi chuyện, ngược lại ông ấy còn an ủi Lục Uyển Đình, tất cả hãy thuận theo tự nhiên.
“Ba, đều là lỗi của con, con đã không thể quản lý tốt công ty.”
“Chuyện đó cũng không thể trách con, lúc ấy ba già rồi nên có chút hồ đồ, còn đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, cho nên mới làm công ty lâm vào tình cảnh này.” Ba Lục nhẹ nhàng vỗ vai cô, ý bảo cô không cần để nó trong lòng.
Tuổi trẻ trôi qua mau, trong quá trình thừa kế, có xảy ra chút chuyện không may, không gượng dậy nổi cũng không sao. Nếu người thừa kế có khả năng quản lý tốt, như vậy mới không ngừng tiến bộ.
Trong thời đại phát triển này, xã hội đang dần dần đào thải những thứ đã lỗi thời.
“Gần đây con và Thiên Diêm như thế nào?”
Vừa nhắc đến Thiên Diêm, trong lòng Lục Uyển Đình có hơi rối loạn.
“Vẫn bình thường ạ.”
“Bọn con không có ý định kết hôn sao?” Ba Lục chậm rãi lên tiếng.
Lục Uyển Đình không trả lời.
“Haizzzz” Ba Lục ở bên cạnh thở dài, “Hiện tại nhà họ Thiên lớn mạnh như vậy, nếu như nó đã không muốn, mối hôn sự này không có cũng được, ba sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt hơn.”
Tìm mối hôn sự khác?
Lục Uyển Đình đã từng nghĩ qua vô số khả năng, nhưng cô chưa từng nghĩ tới loại khả năng này, cũng không muốn tiếp nhận nó.
Mẹ Lục ngồi bên cạnh nghe xong tức giận nói, “Ông Lục, ông có ý gì hả? Con bé và thằng nhóc nhà họ Thiên kia đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, bây giờ ông lại bảo với tôi là thôi đi? Những chuyện khác không nói đến, tâm tư của con gái ông như thế nào ông còn không biết sao, có phải ông muốn chọc tôi tức chết đúng không?”
“Chao ôi!! Chao ôi!!! Tôi không phải có ý này!!” Ba Lục hết đường chối cãi, “Hiện giờ thằng nhóc nhà họ Thiên có bao nhiêu lợi hại bà còn không biết à? Nó cứ chần chừ không đề cập đến việc kết hôn, ai có thể nói trước được điều gì?”
“Hôn ước được ghi bằng giấy trắng mực đen, còn có thể đổi ý hả? Lúc trước có ai ép buộc nó đâu, tôi thấy Thiên Diêm cũng rất thích Uyển Đình nhà ta, nếu không nó có thể đồng ý mối hôn sự này sao?” Mẹ Lục cấp cho ba Lục một bậc thang để đi xuống, “Cả hai đứa nó đều bận rộn công việc, ông đừng xen vào nữa, theo tôi thấy, không đề cập đến chuyện kết hôn cũng không sao cả, không ai quy định phải kết hôn sớm như vậy.”
Mẹ Lục nhìn ba Lục, “Trước đó Thiên Diêm từng đến đây hỏi thăm tôi, còn bảo công ty của nó rất nhiều việc, nó phải rút thời gian để đi đến nơi này, đây cũng không phải là nói dối.”
Ba Lục nghe xong lời nói này lập tức không vui, “Vậy tại sao nó lại không đến thăm tôi?!”
Càng trưởng thành càng giống như một tảng băng, tính khí chẳng khác gì Bắc Băng Dương.
Còn dám không đến thăm người ba vợ này à???
Ba Lục và mẹ Lục vẫn còn đang tranh luận.
Lục Uyển Đình ngồi ở một bên không lên tiếng.
Đương nhiên trong lòng cô biết rõ, Thiên Diêm đối với mình ít nhiều gì, cũng có một chút cảm tình.
Thời còn trẻ, cảm giác chính là rõ ràng nhất, mặc dù Thiên Diêm trời sinh tính tình lạnh lùng, nhưng rất nhiều sở thích của anh không tài nào che giấu được, nếu không cẩn thận che giấu nó vẫn sẽ bị lộ ra ngoài.
Bằng không một người thích sạch sẽ như Thiên Diêm, lại muốn cô hết lần này đến lần khác sao.
Còn với thời gian lâu như vậy, cái tư vị đó, chỉ có bản thân cô mới cảm nhận được.
Nhưng sự yêu thích này, đến cùng chiếm bao nhiêu phần trăm, cô không rõ lắm.
*
Vào mùa đông năm ấy, thành phố Ngân xuất hiện một tin tức chấn động.
Tập đoàn Thiên thị thu mua tập đoàn Lục thị, đang tiến thêm một bước mở rộng đế quốc kinh doanh.
Đồng thời, Thiên thị còn tập trung vào việc xây dựng chi nhánh ở nước ngoài, dẫn đầu trong việc chiếm giữ thị trường, với một tương lai đầy hứa hẹn.
Sau khi Lục Uyển Đình nhận được tin tức này, đè nén lửa giận chạy vọt đến văn phòng của Thiên Diêm.
Vành mắt cô đỏ hoe, “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Thiên Diêm im lặng nhìn cô, “Sau khi hoàn thành việc thu mua, tất cả cổ phần ban đầu của tập đoàn Lục thị vẫn sẽ nằm trong tay em, chẳng qua là thay đổi hình thức mà thôi.”
“Cái gì mà hình thức, hình thức chính là không nói tiếng nào lập tức thu mua sao.” Lục Uyển Đình đứng trước mặt anh, gần như không kìm nén được nữa, nước mắt lưng tròng.
Đúng vậy, cô đã quên mất.
Thiên Diêm là một thương nhân, mang trong mình dòng máu lạnh lẽo trời sinh, ngay cả trước khi tiến hành thu mua, anh cũng không thông báo cho cô biết một tiếng, cho dù anh chính là vị hôn phu của cô.
“Thế nào, em không cam lòng à?”
Thiên Diêm đứng lên, “Từ nay về sau Lục thị chỉ có thể thuộc về Thiên thị, còn em chỉ có thể nằm trong tay anh, thu dọn xong lập tức đến đây làm việc.”
“Đó chính là tâm huyết của ba em.”
Lục Uyển Đình nghẹn ngào nói.
“Lục Uyển Đình.” Thiên Diêm rũ mắt nhìn cô, giọng điệu khó hiểu, “Em vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến người khác.”
Theo sau anh chậm rãi nói, “Em không thể không thừa nhận, phương pháp giải quyết này đối với Lục thị, mới là điều tốt nhất.”
Lục Uyển Đình không thể nào phản bác, đúng vậy, đây chính là phương an tốt nhất.
Ở sâu trong tiềm thức của cô, vẫn còn đang đấu tranh.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần có mái tóc đen nhánh cùng đôi môi đỏ mọng, mặc dù đôi mắt ngấn lệ, nhưng sáng ngời tựa mã não.
Dáng dấp đẹp tựa như tranh, dùng câu này để miêu tả cô, không có câu nào thích hợp hơn câu đó nữa.
Người đẹp lại dịu dàng, xinh đẹp không gì sánh bằng, trong lúc sắp khóc, càng thêm động lòng người.
“Thiên Diêm, hành động hiện giờ của anh, có nghĩa là ——”
Lục Uyển Đình chậm rãi lên tiếng, theo sau bổ sung thêm.
“Anh không cần em nữa.”
“Được rồi, nếu như anh đã không cần em nữa, em nghĩ mình nên nói với anh một chuyện ——”
Nếu anh không cần em!! Em cũng sẽ không đến đây làm việc!!!
Lục Uyển Đình còn chưa nói xong, Thiên Diêm đã lấy ra một phần văn kiện, “Ký đi.”
Cô bị hành động này của Thiên Diêm khiến cho không biết phải làm sao.
“Ký cái gì?”
Những suy nghĩ trong đầu càng trở nên phóng đại.
Đoán chừng là hợp đồng bán mình gì đó, làm cho người nhà họ Lục trở thành nhân viên của nhà họ Thiên.
Có lẽ Thiên Diêm cho rằng việc thu mua Lục thị mới là điều tốt nhất cho nhà họ Lục, cảm thấy mình đã giúp được một phần nào đó, cũng nhân tiện huỷ bỏ luôn hôn ước này, rồi anh sẽ đuổi cô đi, để bản thân mình được bình yên.
Lục Uyển Đình cảm thấy mình đột nhiên trở thành hai bàn tay trắng.
Cô không thể kìm chế được nữa, những giọt nước mắt cứ như thế tuôn rơi.
Sau đó, từng tiếng nức nở không dằn xuống từ từ vang lên, chuyển từ hơi thở dồn dập sang tiếng khóc không tài nào ngăn được.
Dù như thế nào, Lục Uyển Đình vẫn là một cô gái trẻ.
Lúc này cô cảm thấy thật chật vật và mất mặt, thậm chí cô còn có suy nghĩ đến việc Thiên Diêm không muốn nhìn thấy mình trong cuộc sống của anh nữa.
Vừa nghĩ đến việc sắp chia tay, bản thân mình còn khóc lóc xấu đến mức này, Lục Uyển Đình thấy mình rất thê thảm.
“Rốt cuộc em khóc cái gì vậy?” Sắc mặt Thiên Diêm có chút khó coi, “Em có muốn ký không?”
Nghe giọng điệu càng ngày càng lạnh lùng và mất kiên nhẫn của anh, trong nội tâm Lục Uyển Đình dần bình ổn lại.
Nhưng mà —— Cái gì mà muốn ký không? Cô thậm chí còn chưa đọc kỹ nó.
Với đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, Lục Uyển Đình nhanh chóng nhìn lướt qua phần hợp đồng giống như văn kiện kia.
Kiểu chữ đen trắng rõ ràng, chính là ——
[Giấy đăng ký kết hôn.]