Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 107: Chương 107: Phiên ngoại 28: Gia đình đoàn viên




Edit: Tiểu Màn Thầu

Kể từ khi sản phẩm mới của Paper Crane được tung ra thị trường, đã qua một khoảng thời gian.

Cuối cùng Thiên Chi có thể ở lại Nam Uyển nghỉ ngơi, sau một thời gian dài bận rộn.

Lần này văn phòng thiết kế của cô cho ra mắt sản phẩm nước hoa dành cho trẻ em theo chủ đề cha và con, hương thơm dịu nhẹ, phù hợp với mọi lứa tuổi, từ già cho đến trẻ đều có thể sử dụng, không cần lo lắng về việc hương thơm quá nồng sẽ gây ảnh hưởng đến khoang mũi non nớt.

Theo tài khoản chính thức tiết lộ, nguồn cảm hứng đến từ bào thai long phượng của Thiên Chi.

Đến lúc này, cư dân mạng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hoá ra Thiên Chi đã sinh ra hai đứa bé, còn là thai long phượng, có thể nói là nhân sinh thắng người.

Cư dân mạng không ngừng la hét hâm mộ, điều đó cũng trực tiếp thúc đẩy doanh số tiêu thụ tăng lên, còn tăng điều đặn nữa. Kỳ thực trong những năm gần đây, doanh số bán hàng của Paper Crane dưới trướng Thiên Chi một đường đi lên, cộng thêm với danh hiệu nhà điều chế nước hoa cao cấp nhất, càng làm cho thương hiệu mạ thêm một lớp vàng, người tiêu thụ cũng vui vẻ sử dụng những sản phẩm sáng tạo như thế này, lại còn là sản phẩm đảm bảo an toàn như vậy.

Cùng với việc có không ít nhân vật tên tuổi tai to mặt lớn trong ngành đề cử, Paper Crane chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã đặt được một nền móng vững chắc tại giới nước hoa.

Gardenia cũng trở thành chong chóng đo chiều gió của ngành công nghiệp điều chế nước hoa trong và ngoài nước.

Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng ngập trời.

*

Hôm nay, Nam Uyển sẽ có khách đến thăm. Ba mẹ Thiên cùng ba mẹ Tống đều có mặt ở đây.

Thiên Diêm và Lục Uyển Đình còn bế theo Tiểu Ma Vương Thiên ra mắt mọi người, thuận tiện đến đây thăm hỏi một phen.

Ở tuổi trung niên sinh được con trai, Thiên Diêm nhận lấy không ít ánh mắt khinh bỉ của Lục Uyển Đình.

Ngay cả nhà họ Tiêu và nhà họ Chu cũng vội vàng gửi tin nhắn chúc mừng, phần lớn đều là lời trêu chọc.

Lục Uyển Đình đã quen nhìn cảnh đời như thế, nhưng đối với việc này, da mặt vẫn tương đối mỏng.

Tiểu Ma Vương Thiên trắng nõn đáng yêu, ngoại trừ đôi tai giống Lục Uyển Đình, thì tất cả những mặt khác đều giống ba của mình.

Nhưng tính tình của cậu bé, theo Thiên Chi thấy, cậu cực kì giống mình khi còn bé.

Yên lặng, không thích nói nhiều, lại hay thẹn thùng.

Còn có chút ỏn à ỏn ẻn, lúc nào cũng chạy phía sau Thiên Chi, gọi một tiếng chị.

Mềm mềm nhu nhu, ngay cả ba mẹ cô cũng không quản nổi.

Tống Mộ Chi lạnh lùng quan sát, khi vừa nghĩ đến việc mẹ của mình bị người khác cướp mất, cậu bé hoàn toàn không vui.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã biết cau mày, “Tại sao lúc nào cậu nhỏ cũng bám lấy mẹ của con, đó là mẹ của con mà!”

Tiểu Bảo Ngốc theo sát phụ họa, “Mẹ ~ Mẹ ơi ~ Đây là mẹ của con và anh trai~~”

Không cần đề cập đến, vẻ mặt của Tống Mộ Chi như vậy, đã hoàn toàn làm cho Tiểu Ma Vương bị dọa sợ.

Thiên Chi ôm lấy Tiểu Ma Vương, đi đến trước mặt Tiểu Khổng Tước, trêu chọc con mình, “Đây là cậu nhỏ của con, con hung dữ với cậu nhỏ làm gì?”

Tống Mộ Chi cáu kỉnh, nhìn thấy mẹ không đứng về phía mình, cậu bé uất ức chạy vào một góc đứng khoanh tay.

Trông dáng vẻ giận dỗi này, đã chọc cười một đám trưởng bối.

Ai có thể ngờ rằng Tiểu Khổng Tước, lại còn có lúc bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy.

Cố Oản Oản bế Tiểu Bảo Ngốc lên, đi đến trước mặt Tống Mộ Chi, thuận tay vuốt tóc Tiểu Khổng Tước.

“Tiểu Khổng Tước, con giận dỗi như thế, không sợ ông ngoại con buồn à.”

Tống Mộ Chi mím môi, không lên tiếng.

Nhắc đến ông ngoại, cậu bé nhịn không được, quay đầu nhìn qua ——

Thiên Diêm cúi đầu, ngồi xổm xuống, nghiêng khuôn mặt lạnh ôm lấy Tiểu Bảo Ngốc.

Tiểu Bảo Ngốc đang chơi đùa trong vòng tay ông, ông thậm chí còn không cau mày.

Bỗng nhiên, Thiên Diêm ngước mắt nhìn qua.

Cùng Tống Mộ Chi bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Khổng Tước bị bắt gặp, lúc này vành tai đỏ bừng, vội vàng nhìn sang hướng khác.

Nhưng không ngờ rằng Thiên Diêm lại trực tiếp bước đến.

Mở rộng vòng tay về phía cậu, “Có phải cháu cũng muốn ôm đúng không?”

Muốn ôm……

Những câu như vậy, Tống Mộ Chi rất bài xích.

Đây là những câu mà ba mẹ luôn nói với em gái, bình thường cậu bé không thích nghe chúng.

Nhưng một giây sau, tay chân dường như không nghe theo điều khiển, cậu cứ “Lạch bạch lạch bạch” tiến lên hai bước.

Thần sắc của Thiên Diêm vẫn như cũ, ôm Tiểu Khổng Tước vào lòng.

Bên tay trái là cháu gái, bên tay phải là cháu trai.

Thiên Diêm mặt không biểu tình, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, vẻ mặt như tắm trong gió xuân.

“Thật tốt, cả gia đình quây quần bên nhau thật vui, khi nào có thời gian rảnh chúng ta hãy họp mặt với nhau nhiều hơn.” Cố Oản Oản mỉm cười đề nghị.

Lục Uyển Đình không có ý kiến, nhẹ gật đầu.

Sau khi dùng bữa xong, Tiểu Bảo Ngốc cứ nhất quyết đòi dẫn ông ngoại đẹp lão của mình đi xem suối nước nóng.

Thiên Diêm không từ chối, ông nghiểm nhiên đã trở thành thần tượng nổi tiếng nhất trong lòng bọn trẻ, bị hai anh em này lôi kéo đi vào trong hoa viên.

Duy nhất chỉ có Tiểu Ma Vương là bị bỏ lại, vẫn không hay biết gì.

Cậu bé cứ lẽo đẽo đi theo Thiên Chi.

Lục Uyển Đình tiến đến, “Mẹ cứ cảm giác như quay trở về lúc con còn bé.”

“Lúc con còn bé?” Thiên Chi nhìn Tiểu Ma Vương, Tiểu Ma Vương nhìn chị gái xinh đẹp của mình, mặt càng ngày càng ửng đỏ.

Thiên Chi cảm thấy cậu bé thật đáng yêu, cậu bé còn thẹn thùng hơn cả cô.

Cô liền nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

“Khi mẹ vừa mới sinh con ra, thân thể suy nhược, phải nằm trên giường rất lâu, khi đó ba của con chính là người thay tả lót cho con.” Lúc còn trẻ, bà và Thiên Diêm cũng có một khoảng thời gian ngọt ngào.

May mắn là trong lúc sinh con, ông vô cùng ôn nhu, cũng không cố chấp như muốn mạng.

Bằng không Lục Uyển Đình nghi ngờ bản thân mình từng giây từng phút sẽ mắc phải hội chứng trầm cảm sau khi sinh mất.

Khi đó Thiên Diêm bận trước bận sau, thay tả hay pha sữa, đều do một tay ông làm.

Đến lúc cô trưởng thành, ông cũng không để cho Thiên Chi tiếp quản Thiên Lục.

Lúc trước Lục Uyển Đình từng nói đến việc Thiên Chi muốn học điều chế hương, Thiên Diêm không chút do dư lập tức đồng ý.

Thiên Chi không biết còn có chuyện như vậy, cô mỉm cười, “Thế sao? Thời điểm con đang học đại học, ba đã cho con một tấm thẻ không giới hạn, bảo rằng mẹ cho quá ít.”

Lục Uyển Đình nghe thế liền nhướng mày, “Còn có chuyện này à? Ông ấy đây là ghét bỏ mẹ cho ít hả?”

“Có lẽ vậy.”

Ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn về phía hoa viên, đêm nay Thiên Diêm đừng mong đến việc được ngủ trong phòng ngủ chính.

“Cuộc đời này của mẹ, những mưa gió, ngọt ngào cay đắng, đều đã nếm trải qua hết rồi.” Lục Uyển Đình nói xong, không biết nhớ đến điều gì đó, giọng điệu chợt trầm xuống, “Nhưng việc mẹ hối hận, cũng là sự thật.”

Thiên Chi nghiêng người qua, “Mẹ à, trước đắng sau ngọt, không phải là không có đạo lý. Con cảm thấy bản thân mình rất hạnh phúc, bởi vì có ba, có em trai, có mẹ, có Bảo Bảo và Bối Bối, con còn có anh Kỳ Thâm.”

Lục Uyển Đình nhìn cô, không nói thêm gì nữa, “Đêm nay mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn.”

Bà không ngừng dặn dò, bảo Thiên Chi phải biết chú ý thân thể của mình một chút, đừng nghĩ đến chuyện mang thai nữa.

Lúc trước Thiên Chi quả thực không nghĩ đến việc đó, nhưng sau khi nhìn thấy các con của mình rất đáng yêu, cô lại nảy ra ý tưởng này.

“Thân thể con giống mẹ, không được khoẻ lắm, hai đứa là đủ rồi, may là lúc ấy trong tháng được chăm sóc tốt.” Lục Uyển Đình ghé sát vào tai Thiên Chi, chỉ dạy chút kinh nghiệm phòng the.

Thiên Chi lập tức đỏ mặt, “Mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi.”

Cô cũng đã sinh con.

“Trong lòng của mẹ, Chi Chi vĩnh viễn vẫn chưa trưởng thành.”

“Chị…..ơ….ơ….Đừng trưởng thành!” Tiểu Ma Vương lại phụ hoạ theo.

Lục Uyển Đình cười rộ lên, “Thằng bé này đã được ba của con dạy, cứ mở miệng là gọi chị, những người khác đều bị bỏ qua.”

Qua một lúc, Lục Uyển Đình nói với Thiên Chi về việc của tập đoàn Thiên Lục.

Thiên Diêm có ý định giao nó cho Tống Kỳ Thâm, nhưng phải được đặt dưới danh nghĩa của Thiên Chi.

Lần này Tống Kỳ Thâm thực sự đã bị gày bẫy một phen.

Anh vất vả khổ cực công tác, tất cả số tiền kiếm được, đều nằm trong tài khoản của Thiên Chi.

Nhưng đây là tài sản chung của vợ chồng, hai người không quá so đo về phương diện này.

*

Tiểu Ma Vương bám chặt chị gái không buông, Lục Uyển Đình thoáng lạnh mặt một phát, cậu bé mới hấp tấp chạy đến bên mẹ mình.

Thiên Chi thu thập một chút, rồi chạy đến cửa sổ sát đất trong phòng khách phơi nắng.

Tống Thanh Đình không có việc gì làm, ông ấy lên thư phòng chơi cờ cùng Tống Kỳ Thâm.

Phơi nắng được một khoảng thời gian, cả thân thể cũng ấm áp hơn.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.

Thiên Chi quay đầu nhìn lại, là Thiên Diêm.

Ông đưa mắt nhìn cô một lúc, “Gần đây công việc của con có ổn không?”

“Ổn lắm ạ.”

“Thân thể có khỏe không?”

“Khỏe ạ.”

Sau khi nói đến chủ đề không đi tới đâu này một lúc, Thiên Chi dở khóc dở cười.

“Ba, gần đây ba không quay lại trụ sở chính nữa sao?”

“Không về nữa, về sau ba và mẹ sẽ cùng nhà họ Tống, đến chỗ của các con sống.”

“Ba muốn ở lại đây bao lâu, ba và mẹ đến đây ở một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề, Nam Uyển quá rộng lớn, đến bây giờ con vẫn có chút sợ hãi, khi phải ở đây một mình.”

“Chi Chi.” Thiên Diêm gọi cô một tiếng.

Thiên Chi ngẩng đầu lên, rồi sau đó cô nhìn thấy, Thiên Diêm mở rộng vòng tay hướng về phía mình.

Cô hiểu ý của ba mình, lập tức đứng lên, gần như lao thẳng vào trong vòng tay ông.

“Không sao đâu.” Thiên Diêm ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, bàn tay hơi run rẩy, “Về sau ba sẽ ở lại đây, con không cần phải sợ nữa.”

Vào đêm hôm đó, tập đoàn Thiên Lục đăng bài lên Weibo ——

[@Tập đoàn Thiên Lục: Ở nhà con gái, đại gia đình đoàn viên.]

Trên bức ảnh, Lục Uyển Đình và Thiên Chi đứng ở hai bên của Thiên Diêm, ôm lấy cánh tay ông, cười xán lạn.

Bối cảnh phía sau là biệt thự Nam Uyển.

Nếu nhì kỹ thì sẽ nhìn thấy ở sau lưng còn có ba đứa nhỏ đang đứng trong hoa viên, quay lưng về phía camera, vểnh cái mông nhỏ lên, đang loay hoay đào đất.

Phần bình luận bị cư dân mạng oanh tạc ——

[Vẻ ngoài của cả gia đình này thật xuất sắc!]

[Ba bé con? Đứa còn lại là ai? Woa, woa, tôi muốn nhìn thấy mặt, đáng yêu quá đi i i i.]

[Nhìn bộ dạng này, đúng là hào môn thế gia!]

[Thiên Diêm là kiểu người kiêu ngạo có vẻ mặt như băng sơn, gần đây những bài đăng trên Weibo giống như rất cuồng con gái, ha ha ha.]

[Đợi một chút, vì sao không có Tống lão đại của tôi!!!]

Tống Kỳ Thâm cũng rất khó hiểu, tại sao bức ảnh mọi người chụp chung, nhưng nó lại không có mặt anh.

Ở nhà họ Tống, một người luôn ôn hoà nhãn nhặn như Tống Thanh Đình lại ném điện thoại ——

“Oản Oản, bà cảm thấy việc này có hợp lý không? Tôi và Kỳ Thâm đều bị Thiên Diêm cho ra rìa!”

Thật giống một ông lão cổ hữu!

Cố tình gây sự! Không có thuốc nào cứu nổi!

Với tư cách là người chụp ảnh cho bọn họ, hiếm khi thấy Cố Oản Oản không an ủi ông chồng nhà mình, chỉ cười đến mức nước mắt sắp tuôn rơi.

*

Buổi tối, sau khi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, thời điểm chuẩn bị đi ngủ, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm đi vào phòng tắm, tắm cùng nhau.

Nước trong bồn tắm dần dần tràn ra ngoài, cô gái nhỏ bị gập người lại.

Hôm nay nhìn tâm tình Thiên Chi rất tốt, Tống Kỳ Thâm đã đoán được nguyên nhân là gì, sau đó anh không kiêng nể gì nữa.

Cô đêm nay ngoan ngoãn lại dính người, trước giờ Tống Kỳ Thâm luôn kiểm soát rất tốt, nhưng về sau anh lại là người đầu tiên tước vũ khí đầu hàng.

Tống Kỳ Thâm bóp chặt khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Bé cưng, bây giờ em giỏi lắm.”

Biết rõ làm thế nào để anh nhanh hơn, cũng biết cách làm cho anh hãm sâu vào trong đó.

Thiên Chi được khen ngợi, chỉ ậm ừ vài tiếng, theo sau mí mắt dần cụp xuống.

Thời điểm đi ra ngoài, bọn họ tình cờ bắt gặp một bánh bao nhỏ.

Tống Ngải Thiên đã sớm được ru vào giấc ngủ, lúc này chỉ có một mình Tống Mộ Chi.

Tiểu Khổng Tước lạnh mặt không nói lời nào, cũng không biết đã đứng trước giường bao lâu rồi, ôm cái gối nhỏ của mình, sống chết không muốn đi.

“Con cứ đứng như thế này à?”

“Con không đi.”

Tống Kỳ Thâm không thể đuổi được người, trực tiếp xốc chăn lên, lười biếng nói, “Tuỳ con.”

Tiểu Khổng Tước nhớ đến lúc trước, hai ba con chiến đấu hăng hái trên sô pha dưới phòng khách tầng một.

Cậu bé cảm giác mình lại bị bỏ rơi.

Thiên Chi bế con trai mặt lạnh của mình lên, đặt ở giữa giường, “Con đừng để ý ba con, con đó, khuôn mặt rất đẹp trai.”

Nói xong, cô lập tức đá Tống Kỳ Thâm xuống giường, “Anh mau bế con gái sang đây, chúng ta cùng nhau ngủ.”

Tống Kỳ Thâm lạnh nhạt nhìn về phía này, thấy trên mặt Tống Mộ Chi có chút đắc ý, anh cam chịu số phận rời khỏi phòng.

Tiểu Bảo Ngốc ngủ say như heo con, bị ba bế đến phòng ngủ chính, cũng không thức dậy.

Hai mẹ con bắt đầu tâm sự với nhau.

“Hôm nay con có vui không?”

“Vui ạ.”

“Vừa rồi sao lại bày ra bộ dạng tủi thân như vậy?”

“Con chỉ….”

Tống Mộ Chi chỉ đơn thuần muốn ở một chỗ cùng với mẹ.

Đối với con trai nhà mình, Thiên Chỉ hiểu rất rõ.

Cô hung hăng hôn hai cái lên má Tiểu Khổng Tước, rồi nói, “Bảo Bảo ngủ ngon, mẹ yêu con.”

“Vâng, mẹ ơi, con cũng yêu mẹ.”

Đúng lúc này, Tiểu Bảo Ngốc đang nằm giữa hai vợ chồng bật khóc thành tiếng.

“Mẹ ……Hu hu hu…….Vì sao mẹ không thương con, chỉ thương anh trai hu hu hu……”

Thiên Chi dở khóc dở cười, ngược lại là Tống Kỳ Thâm, từ lúc hai mẹ con bắt đầu tâm sự, luôn không nói một lời.

Anh ôm lấy con gái cưng nhà mình, giống như hờn dỗi, “Không sao đâu, còn có ba ở đây, hai mẹ con bọn họ vứt bỏ chúng ta, hai ba con chúng ta có thể sống nương tựa vào nhau.”

Thiên Chi: “……”

Tống Mộ Chi: “…….”

Lời “An ủi” này vừa ra khỏi miệng.

Tiểu Bảo Ngốc càng khóc thảm thiết hơn.

Không biết trải qua bao lâu.

Cuối cùng hai vợ chồng cũng dỗ được bọn nhóc ngủ.

Cả đêm nay hai người dường như không còn buồn ngủ nữa, bọn họ đi xuống dưới lầu, đứng trước cửa sổ.

Tống Kỳ Thâm ôm cô từ phía sau, hai người nhất thời không lên tiếng.

“Tiểu Bảo Ngốc dính người như vậy, lớn lên phải làm sao đây?”

Tống Kỳ Thâm nghe xong lời nói của cô, cười rộ lên, “Em cho rằng con trai mình không dính người à?”

“Hai đứa nó đều học theo anh đấy.”

“Thế nào? Không thể học từ em hả?”

“Không, chính là học theo anh.”

Một bàn tay của con Khổng Tước nào đó di chuyển xuống dưới.

“Bây giờ còn muốn theo không?”

“…….”

Bên ngoài cửa sổ của Nam Uyển.

Ánh trăng nhẹ nhàng như nước, nhưng dường như đã chiếu sáng cả một đời người, từ xuân, hạ, thu, đông.

Mùa xuân hoa nở rộ, mùa hạ rực rỡ, mùa thu gió thoảng qua, mùa đông tuyết vắng lặng.

Thân ái, em có biết không.

Chẳng sợ rực rỡ cùng nhau, muôn vàn tình yêu vây quanh, anh chỉ yêu mình em thôi.

————//——//————

Ngày 14/9/2020

Tạm biệt Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi! Cảm ơn tình yêu của hai người đã cứu rỗi cho con tim già nua này. Chúng ta chính thức phải chia tay nhau rồi, 107 chương đoạn đường nói dài không dài, ngắn không ngắn, nhưng đó là cả một hành trình với đầy màu sắc của tình yêu, vui buồn cay đắng đều có đủ. Hạnh phúc nhé Chi Chi, anh Thâm sẽ bảo vệ em cả đời này!! Tạm biệt!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.