Edit: Tiểu Màn Thầu
Nụ hôn này thật mãnh liệt, Thiên Chi chưa bao giờ bị người khác hôn môi như vậy, cô không thể hít thở được, nghẹn đến mức khoé mắt cũng ửng đỏ.
Hơi thở của Tống Kỳ Thâm dần trở nên nặng nề, qua một lúc mới buông cô ra, cúi người dựa đầu vào cổ cô, trải qua một khoảng thời gian dài cũng không lên tiếng.
Thiên Chi có thể cảm nhận được hàng lông mi của anh khẽ lay động. Nhẹ nhàng cọ trên cổ cô, thật là ngứa ngáy.
Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy eo anh, cứ dịu dàng như vậy, không hề dùng sức.
Qua một lúc lâu, Tống Kỳ Thâm mới đứng thẳng người, giọng nói trầm khàn vang lên, nghe không ra bất kì cảm xúc nào, “Em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây, hai ngày nay em hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”
“Cất váy vào đi, đến lúc đó nhớ mặc đấy nhé.”
Anh biết Thiên Chi rất nhớ nhà, vất vả lắm Lục Uyển Đình mới trở về một chuyến, có lẽ Thiên Chi chỉ muốn ở bên cạnh mẹ mình mà thôi.
“Vâng.” Thiên Chi chưa hoàn hồn, nghe Tống Kỳ Thâm nói như vậy, cô khẽ gật đầu.
Tống Kỳ Thâm không muốn ở lại đây quá lâu, thời điểm sắp rời đi còn dặn dò rất nhiều chuyện, nghe Thiên Chi trả lời xong, anh giơ tay vuốt đầu cô, sau đó trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.
Nói tóm lại…..
Chính là đột nhiên anh tỏ vẻ thật đứng đắn.
Bóng dáng cao gầy biến mất ở cuối hành lang, Thiên Chi đưa tầm mắt nhìn về hướng đó, sau đó cô vội chạy nhanh vào phòng tắm, mở đèn lên.
Ánh sáng chiếu lên tấm gương làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ.
Hiện giờ đôi môi anh đào nhiễm một tầng sắc đỏ. Đôi mắt long lanh mang theo sự thuần khiết.
Thiên Chi giơ tay lên, ngây ngốc sờ đôi môi mình.
“Ai nha ——”
Có hơi đau đớn.
Thiên Chi nhìn bản thân mình ở trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại còn đứng đối diện với tấm gương lớn, trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Thiên Chi cảm thấy, dường như bản thân mình vừa mới phát hiện ra một việc.
Người kia!
Người kia! Vừa rồi! Xem cô giống như một cái móng heo mà gặm đấy!!!
Cô lại sờ lên môi, cảm thấy đôi môi đã sưng lên, cô thất thần quay về phòng, ngã người lên giường, hai chân duỗi thẳng ra sau, bắt đầu bước vào trạng thái ngây ngốc.
Nửa bên mặt của Thiên Chi chôn trong tấm chăn mỏng, cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, từ góc độ này có thể nhìn thấy một góc sân vườn của Tống gia.
Phòng ngủ của cô nằm ở lầu hai, nếu đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể quan sát hết phong cảnh của toàn bộ đại viện.
Tuy rằng nhà họ Thiên cách nhà họ Tống không xa, nhưng không có bất kì vị trí nào thông với nhau, ngay cả cửa sổ đối diện cũng không có, hoàn toàn bị hai bức tường ngăn cách.
Sau khi thu hồi tầm mắt, Thiên Chi như vừa suy ngẫm được một chút đạo lý nào đó ——
Rõ ràng vừa rồi cô bị người ta đột ngột tập kích, trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô phát hiện Tống Kỳ Thâm rất thích thú nhưng lại không dám đi quá giới hạn.
Thì ra Tống Kỳ Thâm vẫn giống như bao nhiêu người bình thường khác.
Bởi vì mọi việc phát sinh quá nhanh không kịp trở tay.
Thiên Chi ngây người một lúc, đúng lúc này, WeChat lại vang lên hai tiếng “Tít tít”, cô đưa tay với lấy điện thoại, mở khoá màn hình.
Trong màn hình điện thoại, xuất hiện khung thông báo của nhóm chat [Tề thí tiểu đoạn*] trong Wechat.
( *Dịch ra là: đủ cái rắm tiểu ngắn nơi tập trung, có lẽ ý nói: nơi tập trung của những thành phần đánh rắm
, theo ý tui là thế đó!! Vì vậy quyết định để nguyên Hán Việt.)
Thiên Chi bấm vào ứng dụng, giao diện Wechat hiện lên ——
[Thu Thu thích ăn đường: A a a a! Nước mắt của tớ không ngừng tuôn rơi!! Vì sao giới tài chính lại có nam thần đẹp trai như vậy?]
[Thu Thu thích ăn đường: Hoàn mỹ quá! Tớ bị hớp hồn mất rồi!!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Trên Weibo liên tục chia sẻ —— Tập đoàn Tống Thị chính thức đổi chủ, Thái tử gia Tống….]
Trong nhóm chat không có người nào có thể ngăn cản được Đường Thu Thu, mỗi ngày cô ấy đều lên mạng ngắm trai đẹp, Thiên Chi không để ý đến nội dung, vừa định nhắn lại bằng một icon, trong lúc ngón tay sắp chạm vào phần góc phải màn hình, lúc này Đường Thu Thu lại chia sẻ một đường link.
Giao diện WeChat chuyển sang trang Weibo —— Tiêu đề vừa xuất hiện, trông vô cùng bắt mắt: [Tập đoàn Tống Thị chính thức đổi chủ, Thái tử gia Tống Kỳ Thâm rời khỏi Đông Cung.]
Cái tiêu đề này, chẳng khác nào đang nói đến việc kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Thiên Chi kéo xuống, phát hiện trong bài biết có mấy tấm ảnh, cảnh tượng trong ảnh là một cuộc họp báo.
Do góc chụp quá xa, không thể nhìn thấy rõ diện mạo của chàng trai đó.
Cho dù hình ảnh không rõ nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất cao ngạo từ trước đến giờ của anh.
Tuy Tống Kỳ Thâm không phải là người trong giới giải trí, nhưng những bình luận bên dưới không ngừng tăng lên, đều là những lời khen ngợi ——
[A a a nam thần của tôi! Đẹp!! Trai quá!!! ]
[Thật trâu bò! Cái người đàn ông chân dài của phố Wall kia đã trực tiếp bước thẳng vào lòng tôi
]
[Nếu như nam thần lấy tôi, như vậy tôi có thể chín bỏ làm mười, lấy chữ “Lão” làm tròn chữ Xuân đằng sau chữ đại lão —— đó chính là vợ ( lão po) rồi.]*
( 老婆儿: lão pó trong tiếng trung nghĩa là vợ, chữ 佬 “Lão” này chỉ là đồng âm.)
[Từ trưởng bối đến đời cháu chắt của Tống gia đều có nhiều tai tiếng như vậy, chỉ có duy nhất nam thần này không dính vào bất kì tai tiếng nào, đây chính là tổng giám đốc bước ra từ trong ngôn tình đấy sao.]
[Đúng nha lầu trên, nam thần luôn giữ mình trong sạch, nghe nói vẫn còn độc thân!]
Thiên Chi lướt qua tất cả các bình luận, không có gì bất ngờ toàn là những lời thổ lộ. Cuối cùng cũng lướt đến cuối bài viết.
Đúng lúc này WeChat lại bị điên cuồng oanh tạc ——
[Thu Thu thích ăn đường: Mọi người đâu rồi?]
[Thu Thu thích ăn đường: Có phải là siêu siêu đẹp trai! Siêu cấp đẹp trai không!!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Nếu bắt gặp loại đàn ông này ở ngoài đời thực, chỉ cần anh ta liếc mắt nhìn tớ một cái, cho dù không nói chuyện với tớ, nhất định tớ sẽ quỳ xuống bên đường vì anh ta!!!]
Lúc này Bùi Anh trả lời lại thật nhanh ——
[Tiểu Anh bất biến: Khoan hãy nói đến việc này, đây không biết là lần thứ một trăm linh mấy cậu nói như vậy rồi đó?]
Thiên Chi nhìn Đường Thu Thu không ngừng gửi tin nhắn gào thét, trong đầu cô chợt suy nghĩ một chuyện, bỗng nhiên cảm thấy có chút tò mò, trực tiếp đánh mấy chữ, trả lời lại ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Lời nói này của cậu là thật sao?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Nếu sau này có cơ hội gặp người đó ở ngoài đời thực, rất chờ mong thấy cảnh cậu quỳ xuống đất đấy.]
[Thu Thu thích ăn đường:???]
*
Thời điểm Tống Kỳ Thâm xuống lầu, vừa đẩy cửa bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mẹ Ngàn kết thúc cuộc gọi.
Lục Uyển Đình cất điện thoại vào túi nhìn đến anh, dường như bà có chút kinh ngạc, “Kỳ Thâm, nhanh như vậy đã muốn về rồi à?”
“Vâng ạ, trời cũng đã tối rồi, con muốn để Chi Chi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Uyển Đình nghe xong lời nói này chỉ gật đầu, “Ừ, như vậy cũng tốt, mẹ cũng không còn chuyện gì để dặn dò nữa, con về đi.”
Dứt lời, Lục Uyển Đình vẫy tay chào tạm biệt anh, sau đó bước vào nhà.
Tống Kỳ Thâm chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai một lúc, cuối cùng mới xoay người quay trở về Tống gia. Đêm nay anh sẽ ngủ lại đây.
Thím Lý vừa nhìn thấy anh mở cửa bước vào nhà, vội vàng chạy ra đón, một mặt giúp anh cởi áo khoác, mặt khác còn không ngừng nói, “Nếu cháu không nói với thím, có lẽ thím cũng không biết chuyện của cháu và Chi Chi nữa đấy, cứ như vậy mà quyết định sao?”
“Vâng ạ.” Không biết Tống Kỳ Thâm nghĩ đến việc gì, cười rộ lên, “Có gì không tốt ạ?”
“Đương nhiên là tốt rồi.” Thím Lý tươi cười nói, “ Thím cũng xem như là nhìn hai đứa trưởng thành, không ngờ bây giờ còn được nhìn thấy hai đứa kết hôn, không có gì tốt hơn chuyện này cả.”
Thím Lý biết rõ hai nhà đang tính toán việc gì, nhìn sơ qua cũng có thể đoán ra, hẳn là muốn liên hôn.
Nhưng cả hai người đều là trai tài gái sắc, còn biết rõ về đối phương, nếu bắt kể ra tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, quả thực không tài nào kể hết.
Một mối hôn sự hợp tình hợp lý như vậy, chẳng có điểm nào không tốt cả.
Thím Lý vừa nói vừa bước vào nhà, “Con bé ấy rất hiểu chuyện, nhớ lúc còn nhỏ thường xuyên đến đây tá túc. Thỉnh thoảng con bé không ngủ được cũng không dám nói với thím, vốn dĩ thím nghĩ con bé đã ngủ rồi muốn sửa chăn lại cho nó, nhưng lúc vén chăn lên thím phát hiện con bé vẫn chưa ngủ, đôi mắt to tròn chớp chớp, thiếu chút nữa trái tim già của thím đã rớt ra ngoài, làm thím giật cả mình.”
Tống Kỳ Thâm đi về phía cầu thang chợt dừng bước, trực tiếp xoay người lại, đứng trên bậc thang, “Buổi tối không ngủ được?”
“Đúng vậy, sau đó con bé nói với thím, con bé cảm thấy sợ hãi, hình như ngày đó có sấm sét.” Không biết thím Lý nhớ đến chuyện gì, suy nghĩ một lúc lại nói tiếp, “Nhưng con bé rất dễ dỗ ngủ, thím biết rõ con bé thích nhất là uống sữa bò, thím vội đi pha cho con bé một ly sữa, sau đó mở đèn ngủ lên, thím phải ngồi bên cạnh một lúc, con bé mới chịu ngủ.”
Chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy thím Lý vẫn còn nhớ rất rõ, có lẽ vì bị doạ sợ một trận cứ nhớ mãi nhớ mãi, cuối cùng không bao giờ quên được.
Tống Kỳ Thâm gật đầu, lúc này mới bước lên lầu.
Sau khi quay về phòng, anh thoáng nhìn về phía ghế sô pha.
Bỗng nhiên ký ức chợt ùa về, mọi đồ vật trong căn phòng này dường như đều mang dấu vết của năm tháng.
Khi Thiên Chi còn nhỏ từng sống ở đây, ở đối diện phòng anh. Lúc ấy cô vẫn còn là một cô nhóc, nhưng anh đã là một cậu thiếu niên.
Trong thời kỳ trưởng thành của con trai, thái độ của anh đối với cô nhóc này không mấy bài xích, chỉ là hai người bọn họ không có nhiều đề tài để nói chuyện với nhau.
Tuy là như thế, thỉnh thoảng vào những buổi chiều chơi đá banh cùng đám bạn trong đại viện xong, anh sẽ tiện tay đem về cho cô một chai sữa bò.
Chai thuỷ tinh trong suốt, nhỏ nhỏ xinh xinh, anh thấy mọi người đều rất thích loại sữa bò này.
Những chuyện khác Thiên Chi không mấy để tâm, cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng cô lại rất thích uống sữa.
Khi đó trên bàn ăn nhìn cô phồng má uống chai sữa, làn da trắng nõn đến mức có thể véo ra nước, chẳng khác sữa bò là bao.
Sau khi hồi thần, Tống Kỳ Thâm đi vào phòng tắm để tắm rửa một phen, lúc này anh cầm điện thoại lên, lướt vài cái không có tin nhắn nào.
Anh muốn nhắn một tin nhắn WeChat cho Thiên Chi, nhưng lại nhớ đến lời nói vừa rồi anh đã nói với cô, bảo cô đi ngủ sớm một chút, ngón tay của anh khẽ nhấc lên.
Cuối cùng xoay ngón tay vài vòng, sau đó anh nhấn vào nhóm chat, bên trong toàn là mấy anh em chơi chung với anh, anh không nhiều lời trực tiếp phát bao lì xì.
[Q: [ bao lì xì ]】
【Q: [ bao lì xì ]】
【Q: [ bao lì xì ]】
【Q: [ bao lì xì ]】
【Q: [ bao lì xì ]】
[Lâm Diễm Chi: …….? Cậu bị cái gì vậy.]
[Chu Duẫn Hành: Cậu quan tâm nhiều làm gì, lấy lì xì trước đã.]
[Lâm Diễm Chi: Này Chu Duẫn Hành, cậu có biết xấu hổ không hả, cậu là cái máy xúc à, lì xì bị cậu cướp hết rồi.]
Hai ngươi vẫn còn đang bận khẩu chiến, đột nhiên Tống Kỳ Thâm lại phát thêm năm bao lì xì nữa. Lúc này hai người bọn họ không nháo loạn nữa ——
[Lâm Diễm Chi:??]
[Chu Duẫn Hành:?]
[Lâm Diễm Chi: Không đúng, hôm nay cậu ta làm sao thế.]
[Tiêu Lập: Tớ đến trễ, vừa bỏ qua sự kiện gì à!!!]
Qua một lúc sau, Tống Kỳ Thâm tỏ vẻ như một đại gia, không nhanh không chậm trả lời một câu ——
[Q: Thích làm thế đấy, được không?]
Như vậy còn chưa đủ, một khi Tống Kỳ Thâm đã lên tiếng thì giống như một cơn đại hồng thủy cuồn cuộn kéo đến.
[Q: Này, tớ nói cho các cậu biết một chuyện.]
[Q: Tớ sắp đi đăng ký kết hôn.]
[Q: Ngày nào đó chúng ta tụ họp với nhau một buổi, tớ sẽ dẫn Chi Chi theo giới thiệu với các cậu.]
[Q: Hiện giờ cô nhóc ấy vẫn còn đang đi học, đợi lúc nào cô ấy rảnh nhé.]
Bốn tin nhắn liên tiếp được gửi đến, thực sự việc này rất bình thường, nhưng chỉ chưa bao giờ xảy ra mà thôi.
Trước kia Tống Kỳ Thâm nhắn một tin trong nhóm đã xem như tốt lắm rồi.
Lúc này, mọi người trong nhóm đều im lặng, đầu tiên là cảm thấy kinh hãi, sau là vui mừng, cuối cùng vẫn là kinh hãi.
[Lâm Diễm Chi: Con mẹ nói…..Tớ không còn biết nói gì nữa, thực sự muốn kết hôn hả?]
[Chu Duẫn Hành: Là ai? Chi Chi?]
[Tiêu Lập: Đừng nói với tớ là cô bé Chi Chi kia nha, cậu được lắm.]
Tống Kỳ Thâm thu lại sắc mặt, nhìn những tin nhắn được gửi đến, dường như mỗi tin nhắn này đều mang theo sự ghen tị còn có chút hâm mộ, sau đó anh chậm chạp trả lời lại một câu ——
[Q: Không cần phải hâm mộ.]
Ba người: …….
Câu nói nào thể hiện bọn tôi đang hâm mộ???
*
Quá trình làm thủ tục đăng ký kết hôn không mấy rườm rà, tốc độ rất nhanh.
Hai người bọn họ chọn một ngày cuối tuần trong lành, ánh mặt trời tương đối ấm áp để đi đăng ký.
Hôm nay Thiên Chi cố tình mặc bộ váy áo mà Tống Kỳ Thâm đã chuẩn bị cho mình, Tống Kỳ Thâm cũng mặc một cái áo sơmi màu trắng, kiểu áo đơn giản còn giống với màu áo của cô.
Sau đó bọn họ thực hiện các bước đăng ký, chụp ảnh, ký tên.
Mãi đến khi cầm quyển sổ đỏ rực kia trong tay, cuối cùng Thiên Chi mới có cảm giác như từ trong mộng bước ra.
Cô đã kết hôn thật rồi sao, chính thức bước vào con đường hôn nhân trong truyền thuyết.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi đến đây không có ai đi cùng. Lúc này Tống Kỳ Thâm lái xe đến, chờ Thiên Chi ngồi vào xe, anh mới lên tiếng hỏi, “Sau khi đăng ký kết hôn cảm giác của em như thế nào?”
Thiên Chi cầm hai quyển sổ trong tay, quơ qua quơ lại, tò mò nhìn ngắm chúng, nghe thấy anh hỏi như vậy, cô quay đầu hỏi ngược lại, “Cảm giác hả?”
Cô cẩn thận suy nghĩ, ăn ngay nói thật, “Nếu chỉ diễn tả trong một hai chữ, thì đó chính là mới lạ.”
Tống Kỳ Thâm lưu loát đánh tay lái, nghe câu trả lời của cô, anh nhướng mắt nhìn qua, “Chỉ vậy thôi sao?”
Thiên Chi liếc mắt nhìn anh một lúc, cảm thấy Tống Kỳ Thâm có chút kỳ quái, “Vâng, nhưng cũng có chút vui vẻ.”
Đúng lúc này, gặp đèn đỏ.
Tống Kỳ Thâm đưa tay về phía bên cạnh, nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, nâng bàn tay đặt lên má, nhẹ nhàng cọ xát.
“Thực ra so với em anh vui vẻ hơn một chút.”
Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, hai người cần phải quay về Nam Uyển một chuyến. Lái xe khoảng nửa tiếng, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Hiện giờ chưa tiến vào khu biệt thư phía Nam, Thiên Chi nhìn ra ngoài cửa xe, thấy có một cửa hàng tiện lợi.
“Sao lại đột nhiên ngừng lại?”
“Anh đi mua chút đồ.” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm cứng ngắc, sau đó lại lên tiếng giải thích ——
“Mua chút đồ ăn vặt cho em.”