Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!

Chương 30: Chương 30: Bất Ngờ Mang Thai




Trang Thiếu Tường và Tuyệt Ánh Cơ nghe cô con gái mình nói như vậy, có chút không hài lòng. Cho dù nhà họ Vũ là kẻ thù trực tiếp gây ra cái chết cho Tuyệt lão phu nhân đi chăng nữa thì Vũ Dạ Triệt vẫn là vô tội. Vậy hà cớ gì... Vì cái quá khứ mà lại làm tổn hại đến người hết mực yêu mình?

Tuyệt Ánh Cơ bà không cho phép Nhược Uyển làm điều này! Cho dù Hàng Hạo có yêu thương cô nhiều đến đâu, cũng không đảm bảo được sẽ yêu cô trọn đời. Còn Vũ Dạ Triệt, bà chỉ cần nhìn sơ qua liền đã biết, anh chính là người có thể cùng cô đi đến cuối đời. Cuộc đời của bà đã bị an bài cho Trang Thiếu Tường, may thay ông vẫn yêu thương bà. Nhưng con gái bà phải sống cùng người nó yêu, không phải vì trả thù mà lại hi sinh hạnh phúc đó

Nghĩ đến đây, Tuyệt Ánh Cơ bỗng chốc lóe lên một suy nghĩ.

[...........................]

Hai ngày sau, hôm nay Hàng Hạo cũng Nhược Uyển đến tiệm váy cưới để thử váy. Cô nói muốn đến tiệm của Vũ Mục An, Hàng Hạo cũng gật đầu

Hắn biết, Vũ Mục An luôn có tình ý với cô, đa số những mẫu váy cưới ở đây đều là đi theo sở thích và dáng vóc của cô. Tựa như là... Mở ra để cho cô vậy

Lúc Hàng Hạo nắm tay Nhược Uyển đi vào, Mục An không bất ngờ, mà ngược lại còn rất vui vẻ nhìn hai người họ

- Nhược Uyển, em cùng chồng tương lai đến thử váy cưới sao?

Nhược Uyển gật đầu có chút chậm chạp. Cô từng nghĩ, người đi cùng cô đến chỗ này phải là Vũ Dạ Triệt, chứ không phải Hàng Hạo. Nghĩ đến, nét mặt của cô bỗng nhiên tối lại...

- Nhược Uyển, vậy em chọn váy đi!

- Lấy cái nào cũng được!

Vũ Mục An không hài lòng vì câu trả lời của cô “Lấy cái nào cũng được”?? Kết hôn là chuyện của một đời, không thể qua loa được. Nhìn cô từ trên xuống, cuối cùng Mục An lấy cho một chiếc váy cười có tên là “Nhược Thần”, đây là chiếc váy cưới đẹp nhất của cửa tiệm này, chiếc váy cưới thiết kế một cách hoàn hảo... Còn có những viên đá lấp lánh, nhưng đây là đá quý thật một trăm phần trăm. Mỗi viên đều được chạm khắc tinh tế, kết hợp hài hòa. Tạo nên một chiếc váy vô cùng kiêu sa

Hàng Hạo đỡ cô và cả chiếc váy đi vào phòng thử đồ. Hắn và Mục An đứng bên ngoài chờ đợi, cả hai im lặng một lúc thì Mục An lên tiếng

- Hàng gia, vì sao lại đồng ý giúp cô ấy?

- Vì sao? Vì sao thì cậu lag người hiểu rõ nhất chứ... Tôi nói đúng không? Vũ nhị thiếu?

Mục An chột dạ, anh liền im bặt. Hàng Hạo cũng không nói gì nữa, một chốc sau, tấm màn được kéo ra... Xuất hiện phía sau tấm màn là thân ảnh xinh đẹp của một người con gái với chiếc váy cưới kiêu sa.... Hàng Hạo nhanh chân đến bên cạnh cô. Còn Mục An, anh đứng từ xa mỉm cười... Bờ môi mấp máy, nói nhỏ... Nhỏ đến mức chỉ có mỗi anh nghe thấy

- Cả đời của anh chỉ có mỗi mình em. Nhiều năm qua như vậy trái tim của anh cũng chỉ có hình bóng của em. Váy cưới này... Cũng chỉ vì em, nhưng đáng tiếc... Em... không là của anh!

Bên kia, Nhược Uyển ngắm nhìn bản thân trong gương, váy cưới thật sự hoàn hảo, cô nhìn thấy mình trong gương... Cũng thật hợp, nhưng sao lại... Nhưng cô lại không có cảm giác hạnh phúc? Vui mừng? Hân hoan? Nôn nóng? Hay là một chút vui vẻ cũng không có. Cuối cùng thì... Quyết định này của cô... Là đúng hay là sai?

- Tiểu Ái, em có thể suy nghĩ lại.

- Suy nghĩ gì chứ? Tôi đã quyết định như vậy. Anh mau đi thay đồ đi chứ!

Hàng Hạo nhìn cô rồi lắc đầu, hắn ta biết rõ trái tim của cô đang đặt ở đâu. Vậy tại sao cô bé bướng bỉnh này lại cứ cứng miệng như vậy chứ?

[...........................]

Thất Uông Lang và Tuyền Ân có chút bất ngờ khi Tuyệt gia đưa thiếp mời lễ kết hôn đến. Tuyền Ân là người ngạc nhiên nhất, rõ ràng Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt đang yêu nhau. Đùng một cái, Nhược Uyển liền kết hôn với Hàng Hạo? Điều này làm bà ta khó hiểu

- Như vậy càng tốt! Haha, Trang Nhược Uyển kết hôn với Hàng Hạo. Vũ Dạ Triệt sẽ vì như vậy mà suy sụp, chỉ cần.... Trước hôn lễ vài ngày, chúng ta thu mua Vũ thị, đến khi hôn lễ kết thúc... Cả Vũ Thị, Vũ gia và cả Tuyệt gia điều chết! Haha! Tốt! Tốt!

Nghe Thất Uông Lang nói như vậy cũng khá có lí. Nhưng mà... Tuyền Ân vẫn có chút không tin, không thể nào Tuyệt gia lại dễ dàng cho họ nhìn thấy như vậy. Nó quá lộ liễu đi?

- Ân Ân, bà đừng nghĩ nhiều. Bà cũng biết, Nhược Uyển là cháu cưng của Tuyệt gia. Chỉ cần thứ cô ta muốn,Tuyệt gia sẽ cho hết. Và đương nhiên, cô ta mãi mãi không biết... Cái chết của....

- Im lặng! Ông muốn chết à?.

Thất Uông Lang vì quá phấn khích nên chút nữa đã nói ra bí mật của họ rồi. Cũng may cho hắn, Tuyền Ân nhanh miệng nhắc nhở. Buổi tối hôm đó, Thất Uông Lang điều động tất cả nhân viên đi mua lại cổ phần của Vũ Gia

[..............................]

Và một tháng sau, như lời của Thất Uông Lang đã nói. Tập đoàn Vũ Thị đã nằm trong tay ông ta với số cổ phần là 39 phần trăm. Hiện tại ông ta đang là cổ đông lớn nhất của Vũ Thị, chỉ cần ông ta cho họp hồi đồng quản trị lại thì cái ghế Chủ Tịch Vũ Thị sẽ thuộc về ông ta!

Và cũng là ngày hôm nay, ngày mà Nhược Uyển kết hôn cùng Hàng Hạo. Mới sáng ra, Nhược Uyển đã thay bộ váy cưới lúc trước mình thử. Nhưng kì lạ thay, khăn trùm đầu của cô lại rất dày, dày đến mức không nhìn thấy bên ngoài. Cô có chút khó hiểu

Cô đứng trong phòng nhìn vào tấm gương, nhìn lại vẻ đẹp hiện tại của mình. Rồi bất giác, bàn tay cô dừng lại ở bụng... Cô xoa nhẹ... Đúng! Cô mang thai, đứa bé đã được hai tháng... Là kết tinh của cô và Vũ Dạ Triệt, lúc nghe tin cô có chút bất ngờ. Vị bác sĩ kia còn hỏi cô có muốn giữ hay không? Nhược Uyển suy nghĩ rất nhiều... Cô.... Có muốn giữ đứa bé hay không?

Rồi thì quyết định của cô vẫn là không. Đứa bé không có tội, nó không vì lí do gì mà phải bị cô giết như vậy. Không! Cô không bỏ đứa bé!

- Tiểu bảo bối, chúng ta cùng nhau cố gắng. Con nhé? Mẹ yêu con rất nhiều.!

- Tiểu Ái, cậu chuẩn bị xong chưa đấy?

Mở cửa bước vào là Khang Tố Tố, cô nàng nhìn thấy cô thì mỉm cười nhẹ nhàng, Tố Tố bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô

- Tiểu Ái, cậu suy nghĩ thế nào đi nữa, cậu làm gì đi nữa.... Tớ vẫn ủng hộ cậu. Tiểu Ái, cố lên!

Trong Tuyệt gia, chỉ có Tố Tố và Mộ Sa là biết tin cô đang mang thai. Hai người họ cũng cố gắng che giấu giúp cô về việc này. Nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ không thể giấu được

- Tố Tố, hôm nay rất có thể... Sẽ không còn nữa... Cậu có...

- Suỵt! Im nào, Tiểu Ái, cậu là động lực sống của tớ. Mạng của tớ cũng là do cậu cứu... Cho dù hôm nay Khang Tố Tố này có hi sinh cái mạng này đi nữa, cũng quyết bảo vệ cậu.

- Tố... Tố...

- Thôi, đi nào đi nào. Cô dâu không được khóc!

Nhược Uyển gật đầu, cô bước ra ngoài để Tuyệt Ánh Cơ đội khăn trùm cho mình. Khi bước lên thảm đỏ, tiếng nhạc vang lên... Cô... Phải đối mặt với sự lựa chọn của mình....!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.