Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!

Chương 39: Chương 39: Bùng Nổ Uất Ức Bấy Lâu




- Lâm Âm, cháu làm gì vậy?

Bên ngoài, giọng nói của Trang lão gia vang lên, Lâm Âm xoay người lại nhìn. Ánh mắt khó chịu thả Trang Sương Mi ra, bà ta nhìn thấy ông liền đứng dậy đứng phía sau lưng của Trang lão gia, bà ta còn vờ ủy khuất nói

- Cha, mẹ... Hai người xem nó... Nó dám bóp cổ con!

- Gì chứ? Lâm Âm... Cháu....

- Thì sao chứ? Bà ta đánh mẹ cháu... Cháu chỉ giúp mẹ đòi lại công bằng thôi. Ông nội, người đúng là bị mù quáng mới đi bênh bà ta. Ông đừng để sau này....

- A Âm. Im miệng ngay cho mẹ!

Lâm Âm hậm hực liền đi về phía mẹ mình. Ninh Tiếu khó khăn đi đến trước mặt của Trang Sương Mi, khẽ cúi đầu

- Cô út, xin lỗi cô. Là do tôi không biết dạy con.

- Mẹ! Mẹ làm gì vậy?

- Con im ngay cho mẹ! A Âm, mau xin lỗi cô của con.

Lâm Âm nhìn mẹ mình một cái, rồi trực tiếp nói.

- Con không sai, con không xin lỗi. Mẹ, mẹ hiền lành quá rồi. Mẹ như vậy chỉ khiến người khác càng dễ sỉ nhục mẹ.... Mẹ, mẹ xem đi... Bà ta trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo. Rõ ràng là khẩu phật tâm xà. Miệng mồm thì tàn ác, bên ngoài lại giả vờ thánh thiện. Còn ông nữa, ông nội... Con không biết bà ta đã cho ông uống bùa mê thuốc lú gì mà lại tin bà ta như vậy. Ai đời con gái đi gả rồi vẫn còn quay về nhà cha mẹ đẻ ăn nhờ ở đậu suốt mười mấy năm. Đã ăn không ngồi rồi còn giở thói hống hách, kẻ trên người dưới đều bạc đãi. Ông nội,nếu không vì bà ta... Thì chị Uyển đã không hận cái nhà này như vậy. Bây giờ, đừng nói chị ấy... Ngay cả con! Ở cái nhà này hai mươi năm, nhìn mặt bà ta chỉ muốn nôn ra hết! Gương mặt giả tạo... Nhân cách rác rưởi.... Bà ta còn không bằng một con chó hoang!

Dường như những uất ức trong suốt hai mươi năm qua Lâm Âm phải dồn nén rất nhiều. Hôm nay... Hôm nay những uất ức đó liền được giải phóng ra bên ngoài, tất cả... Tất cả những suy nghĩ, những uất ức còn có những sự uất hận trong lòng đều được nói ra hết.

- A Âm, con mau xin lỗi ông nội cho mẹ!

- Mẹ! Mẹ đừng có cố chấp như vậy. Từ khi mẹ bước vào cái nhà này... Mẹ có tự hỏi, có khi nào ông nội xem mẹ là con dâu không? Chưa hề! Chưa hề xem mẹ là con dâu... Ông ta, ông ta chỉ xem mẹ như là con ở! Hoàn toàn không xem mẹ là người nhà... Lúc trước, khi ông ta chưa biết thân phận của bác gái cả, thì ông ta cũng xem nhẹ bác ấy. Nhưng bây giờ, mẹ xem... Mẹ xem đi! Gia thế bác gái cả rất khủng... Cho nên... Cho nên ông ta! Trang Trấm! Mới nịnh bợ bác ấy. Mẹ không thấy sao? Bác cả và bác cả gái đều khinh thường Trang gia này. Ngay cả chị Uyển cũng khinh thường cái nhà này. Ngoại trừ bà nội ra, thì cái nhà này thực chất không bằng con kiến trong mắt họ! Mẹ! Mẹ hà cớ gì phải nhịn nhục như vậy? Vì cha? Vì cha sao? Nhưng cha có yêu mẹ không? Không! Không hề! Cha không hề yêu mẹ một chút nào! Mẹ! Mẹ tỉnh ngộ đi!

Vũ Dương nhìn thấy được, trong mắt Lâm Âm lúc này hoàn toàn là sự thống khổ. Ánh mắt rực lửa của Lâm Âm làm cho Vũ Dương kinh hãi. Cô nàng này rõ ràng rất điềm đạm... Nhưng không ngờ

Từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, cô biết... Cha cô không hề yêu thương mẹ con cô, chẳng những như vậy... Ở bên ngoài, cha cô còn có nhân tình. Cũng vì thế, từ khi còn nhỏ... Lâm Âm đã nuôi hận. Cho nên từ ba năm trước, khi cô vừa gia nhập Tuyệt Ảnh Quân thì cô đã bào chế ra thuốc, cho chính cha mình uống... Nên mới khiến ông ta đột quỵ tuy ông ta không chết... Nhưng cả đời này cũng không thể nào sống được!

- A Âm. Con nói bậy cái gì vậy... Mẹ và bác cả khác nhau.... Con...

- Mẹ, con không muốn sống một cuộc sống giả tạo nữa. Con muốn là chính mình. Nếu như hôm nay mẹ không đi cùng con, thì từ nay về sau... Mẹ cứ xem như Trang Lâm Âm này đã chết rồi đi!

- A Âm! Con bị điên sao?

- Lâm Âm, bình tĩnh lại.

Vũ Dương kéo cô sang một bên. Anh có thể hiểu được sự uất ức trong cô, chắc chắn rất lớn. Nhiều năm qua như vậy, một cô gái như Lâm Âm có thể chịu đựng được lâu như vậy. Thật sự Lâm Âm là một cô gái rất kiên cường, Vũ Dương nhìn cô một lúc. Rồi mới lên tiếng

- Xin lỗi đã chen ngang vào việc của nhà các người. Nhưng ở đây tôi chỉ muốn đến giải quyết một việc!.

Nghe Vũ Dương nói, Trang Sương Mi dường như có điểm tựa. Bà ta liền lớn tiếng nói.

- Cha, chị ta... Chị ta ngoại tình với Vũ lão gia... Với lại... Chắc gì con nhỏ Lâm Âm này là cháu ruột của Trang gia!

- Cô im ngay! Trang Sương Mi. Cô đừng quá đáng

- Tôi nói trúng tim đen của chị sao?

- Vậy chắc gì Phí Hân Hân đã là cháu ruột của Phí gia!

- Chị... Chị... Cha... Cha xem chị ta kia...

Trang lão gia nhướn nhướn mày, ông định nói gì đó... Thì Trang lão phu nhân đã lên tiếng trước. Bà bước đến bên cạnh của Lâm Âm, nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái. Sau đó, bà nhìn vào Trang Sương Mi.... Nhẹ giọng nói

- Tôi thấy Tiểu Âm nói rất đúng. Từ trước đến giờ Sương Mi chưa bao giờ tôn trọng Ninh Tiếu, vì vậy... Tiểu Âm cũng không có nghĩa lí gì phải tôn trọng lại nó.

- À quên mất, Trang Sương Mi... Chị Uyển có nhờ tôi gửi lại cho bà một câu

Trang Sương Mi hơi nhăn mày, tất cả mọi người cùng nhau nhìn theo Lâm Âm. Riêng Vũ Dương lại cười trong lòng, bây giờ... Anh lại có một ý định khách trong vòng những ngày tháng tiếp theo này

Lâm Âm nhìn Trang Sương Mi rồi nói

- Chị ấy nói... Nếu bà làm loạn ở đây... Thì con gái của bà... Sẽ được chị ấy chăm sóc... Đến “LOẠN”

Không chỉ Trang Sương Mi và Trang lão gia giật mình. Ngay cả Vũ Dương cũng giật giật khóe môi. Cái điệu bộ này cũng giống nhau quá rồi. Có thể bớt giống lại được không?

- Trang lão gia, Trang lão phu nhân. Tôi đến đây để đính chính việc giữa cha tôi và nhị thiếu phu nhân này. Nếu như theo lời của Trang... Lão bà này, mẹ của Lâm Âm và cha của tôi có tư tình... Vậy tôi muốn hỏi, bà có chứng cứ gì không?

- Bài báo đã nói lên tất cả... Cha.. Cha mau đuổi mẹ con chị ta đi đi!

- Không cần đuổi, tôi tự đi! Nhưng mà...

Lâm Âm dừng lại một chút, cô đi đến bên cạnh Trang Sương Mi... Cô tiến một bước, thì bà ta lùi lại một bước, cuối cùng...

*CHÁT*

- Cái tát này. Tôi trả lại cho bà vì bà dám sỉ nhục mẹ tôi!

*CHÁT*

- Cái tát thứ hai, tôi trả lại những cực khổ của mẹ tôi trong suốt hai mươi năm!

*CHÁT*

- Cái tát thứ ba, tôi trả lại cho bà những uất ức của mẹ con tôi!

*CHÁT*

- Cái tát thứ tư... Tôi tặng cho bà, vì bà diễn quá xuất sắc. Hay đến nổi Trang Trấm ngu muội. Không biết gì!

*CHÁT*

- Cái tát thứ năm.... Hừm... Ờ thì.. Đánh cho đủ năm cái!

Vũ Dương: “............” Ôi mẹ ơi!

[..............................còn.....................]

Ship mạnh Âm - Dương nào mọi người ơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.