Khang Tố Tố và Mộ Sa đứng bên ngoài, họ nghe rõ mồn một những gì Nhược Uyển vừa nói ra. Nhược Uyển yêu Vũ Dạ Triệt, nhưng lại nợ Hàng Hạo. Món nợ này nó lại quá lớn đi, có lẽ cả đời cũng không trả được. Nhưng, trái tim của cô lại đặt ở một vị trí khác
Khang Tố Tố mở cửa, cả hai cùng bước vào... Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, Tố Tố đau lòng ôm lấy bạn mình
- Tiểu Ái, đừng khóc. Ảnh hưởng đến đưa bé đấy....
- Đứa bé... Đúng! Chính là tại nó... Là tại nó, nếu không có nó Hàng Hạo sẽ không vì mình mà đỡ đạn... Đứa bé... Là tại nó! Là tại nó! Là tại nó
Mỗi câu “Là tại nó” Nhược Uyển đều dùng sức đánh vào bụng mình. Khang Tố Tố bất ngờ trở tay không kịp, cô chỉ nhanh chóng giữ lấy Nhược Uyển
- Tiểu Ái, đứa bé vô tội! Cậu đừng làm nó bị sao thương!
- Là tại nó... Hàng Hạo... Là Hàng Hạo muốn bảo vệ nó... Là tại nó... Mình phải giết n...
Nhược Uyển bây giờ giống như hóa điên, cô kích động vô cùng. Nên biện pháp duy nhất chính là đánh cô ngất và người ra tay chính là Mộ Sa. Cô nàng có chút kinh ngạc, từ một Nhược Uyển kiêu ngạo nhưng điềm đạm, bây giờ vì cú shock này lại trở nên kích động mất kiểm soát. Quả nhiên, tình yêu khiến con người ta thay đổi
Khang Tố Tố và Mộ Sa đỡ cô lên giường, Tố Tố đau lòng nhìn cô. Rồi sau đó, Mộ Sa xin phép về trước vì có chút việc. Nên trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Khang Tố Tố và hai người đang nằm im trên giường kia.
Bên ngoài, Bạch Hổ khuôn mặt khó coi nhìn vào bên trong, trên trán của anh ta toát đầy mồ hôi. Anh ta nhìn cô rồi khẽ thở dài “ Anh cứ nghĩ chỉ cần em hận anh ta... Thì em sẽ là của anh. Nhưng có lẽ anh sai rồi. Em là công chúa, anh là thuộc hạ... Mãi mãi, anh không với đến em... Xin lỗi, vì sự ích kỉ của anh”
- Tiểu Ái, việc trả thù của em... Anh sẽ đảm nhiệm, trái tim của em về đâu... Anh đều ở phía sau lưng em, ủng hộ em, giúp đỡ em... Chỉ cầm em hạnh phúc
Bạch Hổ nói nhỏ, nhỏ tới mức chẳng ai nghe thấy. Sau đó, Bạch Hổ một tay ôm bụng chậm chạp bước đi. Đúng, ngày hôm qua, anh ta đã bị thương... Là do tên bắn tỉa của Thất Uông Lang cài ở xa, nhằm mục tiêu là giết chết cô. Nhưng anh ta rất nhanh nhạy, đỡ lấy cho cô một viên... Loại súng mà tên kia sử dụng lại có giảm thanh, nên... Cô không biết... Bạch Hổ hi vọng, mãi mãi cô cũng không biết việc này
Khang Tố Tố có thể cảm nhận được bên ngoài có người. Không cần đoán cũng biết là ai, Khang Tố Tố khẽ thở dài. Cái tên Bạch Hổ này cũng chỉ vì si tình nên mới làm ra những chuyện trái với lương tâm, nhưng mà... Bây giờ chắc anh ta cũng đã nhận được kết quả rồi... Một kết quả mà anh ta không muốn và cũng chẳng ai mong muốn
[....................................]
Về bên Vũ Gia. Sau khi Vũ Xương biết tin Nhược Uyển mang thai thì ông rất vui mừng, nhưng rồi lại bị Tuyệt Ánh Cơ và Trang Thiếu Tường ngăn cản ông đi gặp Nhược Uyển. Rồi còn kể lại những việc đã xảy ra cho Vũ Xương nghe... Sau đó, sắc mặt của ông thay đổi liên tục. Im lặng lấy lại tinh thần một lúc thì Vũ Xương mới cất lên tiếng nói
- Đúng, năm xưa cha tôi đã làm những chuyện sai trái. Nhưng mà... Việc cha tôi lấy đôi mắt của Tuyệt lão phu nhân là sai sự thật!
- Ý ông là sao?
- Năm đó, Tuyệt lão phu nhân có đôi mắt rất đẹp. Nhưng mà cha tôi không phải kẻ máu lạnh đến như vậy, đúng, cha tôi cho người bắt cóc bà ấy. Nhưng mà người lấy đi đôi mắt kia... Là Thất Uông Lang, còn đôi mắt mà mẹ tôi được ghép... Là của vợ trước của tôi
Im lặng một lúc, Vũ Xương nói tiếp
- Trước khi kết hôn với Tuyền Ân, tôi có một đời vợ. Cô ấy bị vô sinh mà còn bị bệnh máu khó đông. Lúc cô ấy sinh con, vì máu khó đông và sinh khó nên bị băng huyết mà chết. Lúc đó, cha tôi thấy đôi mắt của cô ấy hợp với giác mạc của mẹ tôi... Thế là... Cha đã lấy nó. Còn về Tuyệt lão phu nhân, người lấy đi đôi mắt của bà ấy là Thất Uông Lang. Người chặt xác bà ấy cũng chính là Thất Uông Lang... Ngay sau đó, Thất Uông Lang đã dàn dựng một kế hoạch hết sức hoàn hảo để gài bẫy Vũ Gia... Hiện tại, Vũ Thị đang nằm trong tay ông ta... Tôi lo sợ, lo sợ rằng cơ ngơi của cha mình sẽ bại trong tay tôi.
Tuyệt Khuyết nghe Vũ Xương nói như vậy liền nhướn mày. Nếu sự thật đúng như ông ta nói, thì thù chồng chất thù đối với Thất Uông Lang. Không nghĩ nữa, Tuyệt Khuyết liền nói
- Cứ cho là Vũ gia không liên quan đến cái chết của mẹ tôi đi nữa. Cũng không sao... Hiện tại bây giờ, Tiểu Ái đang mang thai... Mà Hàng Hạo lại hi sinh bản thân để cứu con bé. Chỉ sợ... Đứa bé kia, con bé không muốn giữ
- Tuyệt đại nhân, tôi nhờ ngài chuyển lời đến con bé một câu thôi...
- Mời.
- Đứa bé không có tội, con sinh ra đi... Vũ gia sẽ nuôi nó.
Sắc mặt của Tuyệt Khuyết trầm xuống, ông không gật đầu cũng như lắc đầu. Ông chỉ lạnh lùng đi ra khỏi Uyển Cơ Bảo rồi đi đến bệnh viện
Vũ Xương thở dài... Ông biết, yêu cầu này của ông rất quá đáng. Nhưng vì nòi giống của Vũ gia, ông phải làm kẻ tiểu nhân lần này.
[....................................]
- Tố Tố, tớ muốn phá thai! Tớ muốn bỏ đứa bé! Tớ không muốn mang thai con của tên khốn đó... Tố Tố mau sắp xếp! Tớ muốn phá thai! Tớ muốn phá thai!
- Tiểu Ái! Cậu bình tĩnh lại!
- Không! Tố Tố, tớ không muốn giữ đứa bé nữa. Tớ muốn bỏ nó, tớ không muốn có bất cứ quan hệ gì với Vũ Dạ Triệt! Tố Tố, gọi bác sĩ nhanh lên! Nhanh lên!
Lúc nảy, khi vừa mới tỉnh dậy, thì tinh thần của Nhược Uyển cũng đã kích động như vậy. Miệng luôn hét lên muốn bỏ đứa bé, rồi cứ bảo Khang Tố Tố gọi bác sĩ. Nhìn thấy người bạn của mình như vậy, Khang Tố Tố cũng rất đau lòng
- con bé muốn phá thai, con cứ sắp xếp đi Tố Tố.