Sáng ngày hôm sau, từ đêm hôm qua thì Vũ Dương, Ninh Tiếu và Lâm Âm đã về đến Phong Thành. Vì không có phòng trống nên Vũ Dương và Tân Yết đành ngậm ngùi ngủ ngoài sofa. Sáng hôm nay, Ninh Tiếu dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng... Nhưng lại được Vũ Dương ngăn cản, rồi nói
- Phu nhân đừng làm nữa, cứ để người hầu làm là được.
- Không sao, ở Trang gia ta cũng làm. Khẩu vị của Tiểu Âm và Tiểu Uyển ta biết rõ hơn họ, với lại... Tiểu Uyển đang mang thai, ở đây lại không có chị dâu, nên ta phải thay mặt chị ấy chăm sóc. Yên tâm đi, ta không sao.
Vũ Dương thở dài, cuối cùng thì bản thân Vũ Dương cũng biết cái tính ngang bướng của Lâm Âm là ở đâu ra rồi. Và quyết định cuối cùng của Vũ tam thiếu chính là.... Vào bếp cùng mẹ vợ tương lai.
Đến gần bảy giờ sáng, Nhược Uyển cùng Vũ Dạ Triệt bước xuống, nhìn vào bếp thấy Vũ Dương liền có chút hoảng. Nhược Uyển kéo nhẹ tay áo của Vũ Dạ Triệt, thì thầm vào tai anh
- Anh ta... Có bị chạm dây thân kinh nào không nhỉ?
Vũ Dạ Triệt mỉm cười, dịu dàng choàng tay ôm lấy, rồi hôn nhẹ lên môi của cô. Dịu dàng nói
- Nó đang lấy lòng mẹ vợ tương lai.
- Mẹ vợ? Hơ... Anh ta muốn làm em rể của em à? Xí! Đừng mơ... Em không gả Lâm Âm cho anh ta đâu!
- Sao vậy?
- Anh nhìn cậu ta xem, trong điện thoại lưu cả trăm tên “Tiểu”, nhìn sơ cũng biết rằng một tháng đi chơi của cậu ta sẽ giành cho mấy cô em chân dài rồi. Lâm Âm nhà em đáng yêu như vậy, đừng hòng đòi em gả!
Vũ Dạ Triệt đành bó tay với vợ của mình, nhưng Nhược Uyển nói cũng có lí. Nên thôi, lời vợ là chân lý, ý vợ là ý trời. Anh nghe theo vợ tất cả vậy
- Chỉ cần khi nào cậu ta chứng minh được cậu ta yêu Tiểu Âm thật lòng, thì em mới gả! Còn anh! Anh mà dám lén phén với cô gái Diên Mỹ, Diên Miêu gì đó thì chết với em!
Vũ Dạ Triệt: “..................” Sao lại bẻ lái qua anh rồi vậy kìa?
Vũ Dạ Triệt ngoan ngoãn gật đầu, rồi cùng cô bước xuống nhà. Nhìn trên bàn một bữa sáng cũng kha khá là hoàng tráng lệ, Nhược Uyển nhìn theo, dường như đều là những món dinh dưỡng thôi
- Mợ út, mợ thật là tài giỏi
- Cũng nhờ Tiểu Dương giúp đỡ đấy thôi
- Mợ út à, mợ đừng để ai đó dễ dàng làm con rể mợ chứ.
Ninh Tiếu mỉm cười, bà biết Vũ Dương có chút phong lưu đa tình, nhưng bà tin rằng chỉ cần Vũ Dương thật sự yêu ai đó, thì trong cậu ta luôn có sự chung thủy. Và Ninh Tiếu nhìn ra được, tình cảm của Vũ Dương giành cho Lâm Âm con gái bà.
- Tiểu Uyển, vậy thì chuyện hôn nhân của tiểu Âm phải trông chờ vào con rồi.
- Mợ yên tâm, chỉ cần còn có con, muốn cướp Tiểu Âm à... Đừng có mơ!
Vũ Dương đứng một bên đổ mồ hôi nhìn sang Nhược Uyển, liền nhìn thất ánh mắt sắc nhọn của Nhược Uyển đang hướng về mình, cậu ta liền đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Tam thiếu, anh mệt lắm à?
- À... À... Một chút... Tôi đi tắm đã... Đi tắm đã...
Vũ Dương lắp ba lắp bắp rồi phóng nhanh lên phòng. Nhưng dường như cả nhà đều quên rằng, trong phòng còn có Lâm Âm.
Bước lên phòng, Vũ Dương khóa trái cửa, một mình định hình lại tinh thần, một lúc sau... Lâm Âm bước từ nhà vệ sinh bước ra, trên người chỉ vừa vặn một cái khăn quấn quanh người. Lâm Âm định hét lên liền bị Vũ Dương bịp miệng lại
- Em im lặng một chút!
Lâm Âm gật gật đầu, dường như yên tâm Vũ Dương mới thả cô ra. Nhìn cô một hồi, thật sự quá mê người đi. Vũ Dương khẽ nuốt một ngụm khí lạnh
- Sao anh lại ở đây?
Vũ Dương im lặng, Lâm Âm có chút không kiên nhẫn liền lay lay người anh vài cái
- Này... Này... Anh sao... Ưm
Chưa để Lâm Âm hỏi hết câu thì Vũ Dương đã nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, một tay ôm lấy eo của cô, một tay đặt ở sau gáy, đưa gương mặt của cô và sát mặt của mình
Lâm Âm có chút bất ngờ liền theo phản xạ giãy giụa trong lòng anh, nhưng Vũ Dương nhất quyết không định thả cô ra. Lâm Âm không hiểu tên nam nhân này đang bị cái gì, nhưng một hồi lâu, cô cũng hiểu ra. Có chút thương, cũng có chút xót. Lâm Âm liền đưa tay choàng qua cổ của anh, dịu dàng đáp trả sự cuồng nhiệt kia.
Hiện tại trên người của Lâm Âm chỉ vỏn vẹn một tấm khăn trắng, còn Vũ Dương là người đàn ông vô cùng đàng hoàng nên không tránh khỏi sự ham muốn. Tuy nhiên, anh không làm gì cả, anh chỉ hôn... Và Lâm Âm cũng đáp trả lại nụ hôn đó
Một lúc sau, Vũ Dương buông tha cho cô... Nhìn gương mặt thở gấp anh liền phì cười, rồi hôn nhẹ lên trán của cô, dặn dò
- Em vẫn không thở sao? Hửm?
- Anh... Anh bất ngờ như vậy.... Ai... Ai mà chuẩn bị... Tinh thần được.
- Được rồi, không trêu em nữa. Nhanh đi thay đồ, để anh đi tắm đã!
Vũ Dương véo nhẹ má của cô rồi đi vào trong. Lâm Âm vừa thấy tội, vừa thấy vui... Cô vui thì Vũ Dương không lợi dụng cơ hội này để làm chuyện gì đó với mình, cô lại thấy tội khi Vũ Dương vì mình mà nhịn lại ham muốn của nam nhân
Khi cô đã thay xong cho mình một bộ đồ thoải mái, thì Vũ Dương cũng đã tắm xong, anh vẫn chung thành với chiếc áo sơmi trắng và quần tây đen, vì một chốc nữa anh vẫn phải đến công ti làm việc. Nhìn thấy Lâm Âm vẫn chưa xuống nhà, Vũ Dương vui vẻ ôm lấy cô
- Vũ Dương.... Vì sao anh không.... Ừm...
- Vì anh không muốn ép buộc em, với lại... Anh tôn trọng quyết định của em.
- Nhưng mà....
Lâm Âm có chút bất mãn nhìn anh, cô nhìn thẳng vào gương mặt của anh. Rồi bĩu môi nói
- Anh vẫn chưa tỏ tình với em.!
- Tiểu yêu tinh, em xem... Anh hai của anh còn chưa cầu hôn Tiểu Uyển mà đã có baby rồi. Với em.... Hay là cũng...
- Anh im đi! Hứ!
- Vậy nếu anh không tỏ tình, em sẽ bỏ anh sao?
- Anh....
Vũ Dương mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn nhẹ. Lâm Âm không nói gì nữa, vì cô biết... Nếu cô còn nói nữa thì cái tên điên này sẽ không tỏ tình mà lại đi xin cưới
Bước xuống nhà, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt không bằng lòng nhìn đôi nam nữ đang cùng nhau bước xuống. Người lên tiếng đầu tiên chính là Nhược Uyển
- Tam thiếu này, anh đã làm gì Tiểu Âm nhà tôi rồi?
[.................................còn........................]
Cưng Âm Dương quá nạaaaaa