Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!

Chương 12: Chương 12: Người Ta Bắt Nạt Em ~




Nghe được câu nói khẳng định phát ra từ miệng của anh thì Nhược Uyển đã yên tâm hơn hẳn. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, đôi mắt nhìn lướt qua trên bàn làm việc, tuy có chút bừa bộn nhưng dường như công việc của anh rất nhiều

- Triệt, anh nhiều việc như vậy... Em có phiền anh không?

- Đồ ngốc, em không phiền

Anh cưng chiều xoa nhẹ đầu của cô. Nhược Uyển nép người vào ngực anh, cả căn phòng trở nên im lặng... Có còn có thể nghe được nhịp tim của anh đang đập

- Triệt, Mục An về rồi... Anh không sợ anh ấy sẽ vì em mà hợp tác với bà ta sao?

Vũ Dạ Triệt dừng lại vài giây, rồi nghiêm túc lắc đầu

- Anh tin nó sẽ không phản bội lại chúng ta!

Nhược Uyển gật gật đầu. Trong lòng cô bây giờ hơi rối, cô không biết sẽ có việc gì sắp xảy ra với mình, cô vừa không muốn liên lụy đến Vũ gia, vừa không dứt ra được Vũ Dạ Triệt. Tâm trí rối bời của cô đã hiện rõ trên gương mặt, điều làm cho anh cảm thấy đau lòng

Vũ Dạ Triệt dừng tay đang làm việc lại, nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt lấy cô. Hôn nhẹ lên trán của cô

- Đừng lo, anh sẽ không để em phải nguy hiểm

Dừng một chút, anh lại nói tiếp

- Uyển, tin anh!

Nhược Uyển ngoan ngoãn gật đầu, Vũ Dạ Triệt dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nó chính xác là một nụ hôn nhẹ, không hề mang theo dục vọng hay ham muốn... Nó chỉ đơn giản là nụ hôn của một người đàn ông giành cho người phụ nữ người đó yêu.... Chỉ đơn giản như vậy

[...........................]

Đến buổi chiều, chiều nay Nhược Uyển lại có cảnh quay. Cảnh quay này lại là cùng với Hạ Linh Lam và dường như còn có một diên viên nam phụ khác

Bối cảnh của cảnh quay này là sau khi Hoàng Hậu mất đứa bé. Hoàng Hậu ngày không ăn đêm không ngủ, nên thân thể không khỏe... Thái Hậu liền nhanh chóng đem Lục cung giao lại cho Chiêu Hoàng Quý Phi

Hiện tại, người nắm giữ lục cung chính là Chiêu Cảnh Vi nàng ta

Trong Chung Túy cung, hôm nay Chiêu Cảnh Vi được Hoàng Thượng thị tẩm, trên giường kia, thân hình xinh đẹp quyến rũ của Chiêu Cảnh Vi cùng hòa với thân ảnh cường tráng của Hoàng Đế, tên Phượng Kiễm

Một nam một nữ ái muội nằm cùng nhau, bàn tay nhỏ nhắn của Chiêu Cảnh Vi tinh nghịch vẽ vời trên ngực của người kia, giọng nói ma mị nhìn y

- Hoàng Thượng, hôm nay người không đến thăm Hoàng Hậu tỷ tỷ hay sao?

- Vi Nhi, nàng biết trong hậu cung này... Người ta yêu... Là nàng!

Phượng Kiễm cưng chiều véo nhẹ lên má của Chiêu Cảnh Vi, làm cho Chiêu Cảnh Vi đỏ mặt.

Cả hai đang chàng chàng thiếp thiếp bên trong, bỗng nhiên bên ngoài tiếng của Mộ Dung Ngân Yên và thái giám Viêm Trần hét lên một tiếng

- Hoàng Thượng, Hoàng Hậu không xong rồi.... Thích khách! Có thích khách ám sát Hoàng Hậu!

Phượng Kiễm nghe như vậy liền tức tốc mặc lại xiêm y của mình rồi chạy ra xem, còn Chiêu Cảnh Vi nàng đây chẳng thèm để ý đến

Bên ngoài Chung Túy cung hỗn loạn, Mộ Dung Ngân Yên vì cứu một mạng của Hoàng Hậu mà bị trọng thương.

Hoàng Thượng muốn ban thưởng nhưng Mộ Dung Ngân Yên lại khéo léo từ chối. Cũng vì thế mà Phượng Kiễm mới bắt đầu để ý đến Mộ Dung Ngân Yên

Sáng hôm sau....

Tất cả các phi tần trong hậu cung đều đồn ầm lên rằng “Chiêu Hoàng Quý Phi muốn ám sát Hoàng Hậu”, nhưng tin tức này sớm đã bị Phượng Kiễm biết và lên tiếng giúp nàng.

Chiêu Cảnh Vi đang dùng bữa sáng tại Chung Túy Cung, còn Mộ Dung Ngân Yên thì đang đứng một bên cầm quạt cho nàng

- Ngân Yên, nhà ngươi có ý với Hoàng Thượng sao?

Chiêu Cảnh Vi nhàn nhạt nói. Mộ Dung Ngân Yên nghe như vậy liền sửng sốt một chút rồi vội vàng quỳ xuống, kịch liệt lắc đầu

- Không... Không có.... Nương nương, xin người đừng nghĩ như vậy... Nô tì là phận cung nữ... Không dám có ý với Hoàng Thượng... Nương nương, người đừng nói như vậy....

Chiêu Cảnh Vi cười lạnh, sớm đã có ý với Phượng Kiễm, bây giờ hỏi còn lập tức chối bỏ? Điều này càng khiến Chiêu Cảnh Vi cảm thấy khinh bỉ Mộ Dung Ngân Yên

Bỗng nhiên, Chiêu Cảnh Vi nâng mặt Mộ Dung Ngân Yên lên, mỉm cười nhẹ nhàng

- Ngân Yên, nhà ngươi nên nhớ rõ thân phận của ngươi là gì. Ngân Yên, tuy ngươi lương thiện, nhưng ta lại không thích cái sự lương thiện này của ngươi!

- Nuo... Nương nương....

Đôi mắt của Mộ Dung Ngân Yên rưng rưng nước mắt, nàng ta ngước mắt lên nhìn Chiêu Cảnh Vi với vẻ mặt bi thương

Bên ngoài truyền đến tiếng của Viêm Trần, Chiêu Cảnh Vi cười lạnh một tiếng rồi từ tốn hất ly trà nóng lên tay mình. Rồi hét lên một tiếng!

Phượng Kiễm đang suy nghĩ về Hoàng Hậu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Chiêu Cảnh Vi, y liền nhanh chân chạy vào trong xem sao. Chỉ thấy Mộ Dung Ngân Yên mặt mày ngơ ngác, còn bàn tay trắng hồng ngày nào của Chiêu Cảnh Vi thì đỏ lên

Phượng Kiễm đau lòng cầm tay của Chiêu Cảnh Vi lên, đau lòng hỏi

- Vi nhi, nàng bị làm sao vậy?

Chiêu Cảnh Vi bỗng dưng bật khóc, không chỉ Phượng Kiễm ngạc nhiên mà cả Mộ Dung Ngân Yên cũng ngạc nhiên không kém

Nàng liếc nhìn vẻ mặt của Phượng Kiễm đang đau lòng vì Chiêu Cảnh Vi mà tâm can khẽ nhói lên.

- Vi nhi, sao nàng lại khóc? Có ta đây, đừng sợ!

- Hoàng Thượng.... Chàng có tin thiếp không? Thiếp... Thiếp... Thiếp thật sự không có sai người ám sát Hoàng Hậu... Vì sao... Vì sao... Vì sao ai cũng đỗ lỗi lên đầu thiếp?

Dừng một chút rồi Chiêu Cảnh Vi nói tiếp

- Chẳng lẽ là vì cái vị Hoàng Quý Phi này... Nếu vì nó mà không ai tin thiếp... Thì... Thì... Hoàng Thượng... Người phế ta đi... Ta... Ta.... Ta không chịu được... Hức...

Giọt nước mắt của Chiêu Cảnh Vi làm Phượng Kiễm đau lòng... Nhưng đúng hơn là đang làm Tinh Ân đau lòng

Phượng Kiễm xót xa ôm lấy nữ nhân mình yêu thương, nhẹ nhàng an ủi y

- Vi nhi, nàng đừng nói bậy. Ta tin nàng, Vi nhi của ta rất lương thiện, nàng cũng rất thương người. Nàng sẽ không bao giờ làm hại Hoàng Hậu. Ta tin! Ta tin nàng!

Chiêu Cảnh Vi thút thít trong lòng của Phượng Kiễm, rồi âm thầm nở một nụ cười tàn nhẫn. Sự ân cần, dịu dàng, nhẹ nhàng của Phượng Kiễm đối đãi với Chiêu Cảnh Vi đều lọt vào ánh mắt của Mộ Dung Ngân Yên, nàng ta cảm thấy đau lòng....

Không dừng lại ở đó, Phượng Kiễm còn đích thân băng bó cho Chiêu Cảnh Vi, cảnh tượng chàng chàng thiếp thiếp của hai người khiến không ít người ở trường quay ghen tị

Đợi đến khi Phượng Kiễm rời đi, thì Chiêu Cảnh Vi mới nhìn đến Mộ Dung Ngân Yên, nàng khẽ nhếch môi

- Thế nào? Đau lòng chứ?

- Nương... Nương nương... Người... Cố ý?

- Đúng, ta chính là cố ý.... Bổn cung muốn cho ngươi biết! Thân phận của người là gì... Và... Ai mới là lớn nhất!

Chiêu Cảnh Vi khinh bỉ nhếch mép. Câu tiếp theo của Mộ Dang Ngân Yên là “Nương nương, người thật nham hiểm”, nhưng bây giờ

Hạ Linh Lam lại cứng cả họng... Câu thoại này của Nhược Uyển dường như đang nhắc nhở Hạ Linh Lam về thân phận của cô ta

Đáng chết! Ngay cả trong phim thân phận của cô ta vẫn không thể sánh bằng Nhược Uyển. Từ bên ngoài đến trong phim, đều không bằng... Cô ta ganh tị, cô ta tức giận.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của Hạ Linh Lam mà đạo diễn tức giận hô NG. Tiếp theo đó, Hạ Linh Lam vẫn NG thêm 4 lần mới qua

Trước khi rời khỏi trường quay, Hạ Linh Lam đã nhắn một tin cho ai đó. Cô ta còn mỉm cười đầy gian xảo

[.................................]

Tân Yết lái xe đưa Nhược Uyển cùng Mộ Sa về Vũ Trạch. Hôm nay Lạc Minh bệnh nên không thể đi cùng được

Ngồi trên xe, Nhược Uyển cảm thấy lo lắng. Cô có thể tự bảo vệ mình, ngoài ra cô còn có Tân Yết bảo vệ. Nhưng Mộ Sa thì không.... Cô lo sợ Mộ Sa sẽ xảy ra chuyện, nghĩ vậy cô liền thì thầm vào tai Tân Yết

- Một chút nữa bảo vệ Mộ Sa. Cô bé không biết võ

Tân Yết chừng chờ một lúc rồi cũng gật đầu. Đối với Tân Yết mà nói, bảo vệ nhiều người hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ Nhược Uyển bị thương thì chắc chắn Tuyệt Khuyết sẽ không tha cho cậu ta mất

Như dự cảm của Nhược Uyển, xe của cô đi đến một đoạn đường vắng liền có người bám đuôi. Nhược Uyển thay đổi gương mặt thành một tượng đài lạnh giá, cô lạnh giọng nói

- Chạy nhanh qua khu này!

Tân Yết vâng lệnh liền đạp chân ga chạy nhanh, nhưng những tên kia cũng không tha. Nhược Uyển nhìn sắc mặt của Mộ Sa đang tái mét, liền thầm than thở một tiếng.

*Đoàng* một tiếng, chiếc xe kia nổ súng. Cũng may là xe cô dùng là xe chống đạn, nên cũng không ảnh hưởng gì

Nhược Uyển nhíu mày rồi ra lệnh cho Tân Yết dừng xe. Tân Yết hơi do dự một chút, rồi cũng dừng xe

- Bảo vệ Mộ Sa!

Nhược Uyển đặt chân bước xuống, xung quanh cả ba có hơn 20 tên nam nhân. Dường như đều là người của tổ chức Xà, vì quần áo hộ mặc có hình con rắn

- Ai phái các ngươi đến đây?

Nhược Uyển lạnh giọng. Bọn kia nhìn thấy cô liền sắp bị mê mẩn, nhưng lại cười rộ lên

- Là ai không quan trọng, quan trọng là người đó cho tôi tiền để lấy mạng của cô. Thưa tiểu thư xinh đẹp

- Lấy mạng? Nực cười!

Nhược Uyển cười lạnh một tiếng, vỗ tay hai cái. Xung quanh 20 tên kia lại có 20 người khác. Hiện tại, những tên đó đều bị 20 tinh anh của Tuyệt Ảnh Quân chĩa súng vào đầu

- Bỏ vũ khí xuống! Nếu không....

Tất cả tinh anh của Tuyệt Ảnh Quân lên nồng. Nhược Uyển khinh bỉ nhìn những người của tổ chức Xà, 10 năm trước hay 10 năm sau đều vô dụng như vậy!

Nhược Uyển mỉm cười, đi đến tên lúc nảy nói chuyện. Cô nhìn hắn rồi cười lạnh

- Nói! Ai sai các người đến ám sát tôi?

- Tôi... Không nói!

- Tốt lắm!

Nhược Uyển lại lôi ra con dao từ vòng tay. Con dao lạnh lẽo đặt lên mặt của tên đó, làm tên đó rợn tóc gáy

- Nói... Hay không nói?

- Đại tỷ... Thật sự không nói được mà!

- Ồ! Vậy thì....

Nhược Uyển đem con dao để lại, lấy trong túi ra một viên gì đó màu xanh. Rồi nhét vào miệng của 20 tên kia, tay cầm điện thoại

- Nếu đã không nói thì chết nhé. Giết từng người rất mệt, nên tôi đây từ bi hẳn lên... Cho mọi người mỗi người một viên thuốc nổ, bây giờ chỉ cầm bấm một cái....

Dừng một chút, Nhược Uyển cười tinh nghịch nói tiếp

- Bùm... Một tiếng, liền nổ banh người, đến xác cũng không còn để thờ cúng.. Chắc sẽ rất đẹp nha. Pháo hoa trước giao thừa

Những người kia nghe đều không hề dám cho là cô đang nói đùa. Cô là ai chứ? Là tiểu thư của Trang gia! Là cháu gái được Tuyệt Khuyết đích thân dạy dỗ, luận về văn võ đều là văn thông võ thạo. Muốn giết ai đi nữa đều có Tuyệt Khuyết chống lưng...

20 tên tinh anh cùng Tân Yết lắc đầu. Tiểu thư nhà họ vừa tàn nhẫn, vừa nham hiểm lại còn thích đùa giỡn với sinh mạng của người khác. Quả nhiên người ta thường nói “Cháu gái giống cậu” là không sai

Còn 20 tên của tổ chức Xà nghe như vậy liền xanh mặt.

- Bây giờ tôi đếm đến 3... Không nói ra ai sai khiến các người, liền có pháo hoa máu người để xem nha ~

Nhược Uyển bắt đầu đếm. Nhưng chưa đến 3 thì chiếc xe của Vũ Dạ Triệt đã đến

- Uyển... Em có sao không?

Nhược Uyển nghe thấy liền nũng nịu ôm lấy anh

- Triệt, bọn họ bắt nạt em ~ làm người ta sợ muốn chết ~

Mọi người: “..................”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.