Và thế là, với sự dịu dàng đằm thắm của Lâm Âm, thì Vũ Dương đành “vui vẻ” chấp nhận đi chợ cùng cô. Chưa dừng lại ở đó, Vũ Dương cứ nghĩ chắc chắn sẽ nhiều có cô em trong chợ nhòm ngó anh... Nhưng mà... Anh đã sai, không có ai để ý đến anh cả. Còn Lâm Âm, lại một phen làm cho Vũ Dương ngạc nhiên về khả năng mặc cả của mình. Cô có thể mua đồ... Nửa giá! Là nửa giá đó! Còn có quà tặng kèm... Khả năng này thật sự khiến người ta nể phục
Khi trên đường về, Vũ Dương vẫn còn ngơ ngác khi lúc nảy. Có một cô bán hàng hỏi nhỏ với Lâm Âm rằng
- Chồng em sao? Thật là hạnh phúc nha. Được chồng hộ tống đi chợ, hiếm khi có ai đưa vợ đi chợ lắm đó. Nè chàng trai trẻ, cậu cũng tốt số lắm mới cưới được người vợ hiền còn xinh đẹp nữa
Lâm Âm chỉ cười cười không nói gì, cô cũng không giải thích nhiều. Điều này làm tia hi vọng trong lòng Vũ Dương càng ngày càng cao, anh đang hi vọng... Có thể như lời cô bán hàng đó nói.
- Anh nghĩ gì đấy?
- Không... Không có gì.
Lâm Âm nhún vai, tên đàn ông này cũng thật khó hiểu quá đi!
Còn ở Phong Thành, cả ngày nay cô cũng chưa có cảnh quay. Chủ yếu là đến phim trường để làm quen với các diễn viên khác. Trong đó Nhiếp Vưu Chính luôn để ý nhất cử nhất động của Nhược Uyển, từ nét cô uống nước, đến nét cô cầm kịch bản để đọc đều được Nhiếp Vưu Chính lưu lại toàn bộ. Trong bộ phim này, dường như chỉ có Nhược Uyển và Nhiếp Vưu Chính là có kinh nghiệm nhiều năm. Còn những người còn lại đều là diễn viên mới ra trường, trong đó... Hạ Linh Lam cũng được xếp vào diễn viên mới. Bên cạnh đó còn có Kỳ Tú, Chung Quý Đình và Du Cảnh. Ba người này đều là diễn viên mới ra trường, chưa hề có kinh nghiệm nào.... Lần này chính là một sự liều lĩnh của đạo diễn Hà
Ngồi một lúc, đạo diễn Hà tập hợp mọi người lại để nói chuyện. Ông ta nói
- Chắc đây không cần giới thiệu nhiều. Cô gái xinh đẹp này chính là Ảnh Hậu của giải Kim Tông năm vừa rồi... Ảnh Hậu Trang, Trang Nhược Uyển
Nhược Uyển cúi đầu xem như chào hỏi. Tiếp theo đó, đạo diễn Hà nói tiếp
- Con đây là Nhiếp Vưu Chính, là nam diễn viên đang nổi hiện nay. Còn bên đây là Kỳ Tú, Linh Lam, Chung Quý Đình, Du Cảnh... Bốn người họ là diễn viên mới... Nên là Nhược Uyển, Vưu Chính... Nương tay một chút.
Nhược Uyển không nói gì cô nhìn sơ thì cô có cảm giác thích cô gái tên Kỳ Tú kia. Dáng vóc thanh mảnh, nụ cười ngây ngô, cũng rất xinh đẹp. Nhưng ngoặt nổi, cô gái này đã sớm đầu quân cho công ti giả trí Mạn Đà. Nếu không, cô đã đào Kỳ Tú về Thống Nhất rồi.
- Chị Nhược Uyển, nhìn chị còn xinh hơn cả poster bên ngoài. Chị Uyển, vai diễn Chiêu Cảnh Vi trong Tiên Linh Khí của chị làm em rất thích. Vừa xinh đẹp, ma mị, tàn nhẫn lại vô cùng quyền lực... Aaaa... Chị Uyển, em là fan não tàn của chịiii!
Đợi đạo diễn Hà đi được một đoạn xa, lúc đó Kỳ Tú nhanh chóng hớt hở nói, cô nàng nhìn Nhược Uyển rồi cười một cách phấn khích. Bên cạnh Kỳ Tú, Chung Quý Đình và Du Cảnh lắc đầu ngáo ngán. Nhưng trái lại với sự ngao ngán của họ, vì họ tưởng Nhược Uyển chỉ mỉm cười rồi bỏ qua... Nhưng không... Cô bước đến cạnh Kỳ Tú, dịu dàng xoa đầu cô nàng... Cất lên giọng nói êm dịu
- Cảm ơn em.!
Chỉ ba từ! Chỉ ba từ ngắn ngủi này đã đánh một đòn vào trái tim của ai đó. Kỳ Tú hai tay ôm ngực trái của mình, làm giống như cô nàng bị trúng đạn. Nhìn gương mặt đáng yêu của Kỳ Tú, Nhược Uyển không nhịn được liền cười một cái, rồi véo nhẹ lên má của Kỳ Tú
- Chị thích em rồi đấy!
- Aaa.. Chị Uyển, em muốn chết!! Muốn chết!!! Giọng chị tuyệt quá... Chị Uyển, chị có nhận thú cưng không?
Kỳ Tú suy nghĩ bắt đầu lộn xộn. Aaaaa... Cô nàng sắp bị bẻ cong mất rồi, ôi mẹ ơi... Làm sao lại có người bên ngoài đã xinh đẹp diễm lệ, giọng nói còn đầy ma mị như vậy... Aaaaa... Kỳ Tú sắp... Sắp bị bẻ cong thật rồi... Sắp rồi... Sắp rồi....
- Em tên Kỳ Tú đúng không? Chị không nhận thú cưng... Nhưng.... Em gái thì được, Tiểu Tú Tú...
Nhược Uyển nhìn cô nàng nói nháy mắt một cái. Kỳ Tú há hốc, cô nàng vẫy vẫy tay nhờ Chung Quý Đình đỡ lấy mình. Nhìn cô bạn bị mất liêm sỉ đang cầu cứu mình, Chung Quý Đình cũng mở rộng lòng từ bi mà đón lấy Kỳ Tú.
- Chị Uyển, ngại quá... Cô bạn này có chút phấn khích khi gặp thần tượng.
Du Cảnh lắc đầu rồi nói. Thật sự... Mất mặt hộ Kỳ Tú
- Không sao. Tiểu Tú Tú rất đáng yêu. À, đúng rồi... Đến tuần sau mới bắt đầu khai máy, trong thời gian này đều được nghỉ ngơi. Nên Tú Tú, nếu em muốn... Có thể đến Thống Nhất tìm chị. Bây giờ chị có việc, nên chị đi trước. Tạm biệt. Hẹn gặp lại!
Nhược Uyển nói xong không quên mỉm cười một cái rồi mới tao nhã bước đi. Nụ cười của Nhược Uyển, không chỉ làm Kỳ Tú ngất lên ngất xuống... Mà còn làm cho Nhiếp Vưu Chính có chút xao động.
- Aaaaaaaa.... Chị ấy... Chị ấy... Chị ấy... Mới mời tớ đến Thống Nhất! Là Thống Nhất đó.... Aaaa. Chị ấy còn gọi tớ là Tiểu Tú Tú... Tiểu Tú Tú... Tớ phải đổi tên Weibo thành Tiểu Tú Tú mới được!!!!
Nhìn cô bạn đang mất kiểm soát kia mà Chung Quý Đình và Du Cảnh đành phải bó tay. Chỉ mới gặp nhau được hai lần mà Kỳ Tú đã như vậy... Thời gian quay phim còn rất dài, liệu Kỳ Tú có bị điên vì quá phấn khích không nhỉ? Cả hai người nhìn về tương lai của Kỳ Tú... Thật sự... Chỉ còn lại ba từ. Đó là.... “CẦU LIÊM SỈ”
[..............................]
Nhược Uyển đi ra khỏi phim trường và đi đến Vũ Thị, hôm nay cô muốn tạo cho Vũ Dạ Triệt một bất ngờ. Lúc đi lên phòng của anh, thì cô đã chặn Mộ Sa và Tân Yết lại, cô chỉ muốn bản thân đi lến đó.
Nhược Uyển đứng bên ngoài cửa, thì nghe tiếng của bốn người. Một là Vũ Dạ Triệt, hai là Vũ Mục An... Còn hai người kia dường như là hai người nữ. Nhược Uyển không suy nghĩ nhiều, liền đẩy cửa bước vào
Lúc cô vừa đẩy cửa bước vào thì cũng đúng lúc, một người nữ ôm lấy eo của Vũ Dạ Triệt. Sắc mặt cô ta dường như rất vui, còn Vũ Dạ Triệt bị tấn công bất ngờ nên có chút lúng túng. Anh nhìn thấy cô, cứ tưởng cô sẽ nổi trận lôi đình... Nhưng không... Cô vô cùng điềm đạm, từ từ bước vào. Khí thế bức người của cô làm cho hai người nữ nhân kia có chút run sợ.
- Xin chào, tôi có làm phiền trò chơi của bốn vị không? Đang chơi gì thế? “Xếp hình” à?
[.....................còn........................]
Chị Uyển đã trở lại và nham hiểm hơn xưa