- Anh sẽ xem đây là lời tỏ tình.
Vũ Dạ Triệt nói xong, tất cả khách mời liền cười ồ lên. Nhược Uyển nhìn anh bằng ánh mắt kiêu ngạo, bỗng chốc, Vũ Dạ Triệt lại hiên ngang đi lên sân khấu cùng cô, dịu dàng choàng tay ôm lấy eo của cô. Nói vào micro
- Trang Nhược Uyển, anh yêu em.
Nói xong, Vũ Dạ Triệt liền giữ chặt Nhược Uyển rồi nhẹ nhàng hôn lấy cô
Tất cả mọi ở dưới đều hò hét dữ dội, nhất là Vũ Dương... Cậu ta với Lâm Âm chỉ vừa mới chính thức hẹn hò, thì Vũ Dạ Triệt đã ném một cái bom kết hôn to đùng cho cậu ta rồi. Vũ Dương bỗng nhiên nũng nịu bám lấy tay của Lâm Âm, cậu bĩu môi nhìn cô
- Âm Âm, anh cũng muốn.
- Vậy thì anh tự mà làm. Em không có rảnh!
Nói xong, Lâm Âm lạnh lùng gạt Vũ Dương ra một bên, để đi đến chỗ của Nhược Uyển cùng mọi người chúc mừng cô. Nhược Uyển tuy hiện tại đang rất vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn còn một vướng mắt khó có thể giải bày
[...............]
Sáng hôm sau
Nhược Uyển vẫn đi quay phim như thường ngày, nhưng mà trong thời gian gần đây dường như không có một nam diễn viên nào dám bén mảng đến gần cô. Vì ai ai cũng biết, Trang Ảnh Hậu đã sớm trở thành bà chủ của Thống Nhất lẫn Vũ Thị, ngoài ra... Còn có những người mà trước kia hay đi nói xấu cô, cũng biết thân biết phận mà im lặng.
Còn vai diễn của coi thì nó thật sự quá đơn giản, dường như là Nhược Uyển chỉ cần quay một lần là qua. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn, chính là Kỳ Tú... Dường như là những cảnh quay với Nhược Uyển, cô bé này đều thông qua rất nhanh, vì cô bé không muốn Nhược Uyển Nữ Vương phải mệt. Nhưng còn hễ mà đóng với người khác, thì lại ngưng đến 20 lần. Làm đạo diễn phải nhức đầu
Nên đạo diễn đã ra điều kiện có chút quá đáng với Nhược Uyển, là cô hằng ngày hãy đến phin trường, để cô nhóc Kỳ Tú kia quay cho xong phân cảnh của cô ấy, chứ chỉ cần không có Nhược Uyển, tên nhóc đó dường như lập tức mất đi mục đích. Nghe đạo diễn nói như vậy, Nhược Uyển cũng đồng ý. Vì thật ra, từ hôm đó trở đi cô cũng không có việc gì để làm
Còn trợ lý của cô thì cũng đã sớm xin nghỉ việc để chăm sóc chồng con, bây giờ bên cạnh cô chỉ còn mỗi Mộ Sa là kiêm thêm cái đuôi là Tân Yết thôi. Thôi thì sau khi kết thúc bộ phim, cô sẽ cho hai người họ một ít không gian riêng, xem như bù đắp vậy.
[.....................]
Cuối cùng thì hai tháng sau, bộ phim của Nhược Uyển cuối cùng cũng đã đóng máy. Nhưng dường như dạo gần đây Nhược Uyển có chút không thoải mái, cô định bụng sau khi đóng máy cũng mới đi khám xem có việc gì hay không
Khi vừa về đến Vũ Trạch, Nhược Uyển nhìn thấy một bàn thật thịnh soạn, do ba anh em nhà họ Vũ cùng với Ninh Tiếu và Tuyệt Ánh Cơ làm, Nhược Uyển vừa về đến, ngửi thấy một mùi tanh rất khó chịu, cô liền nhanh chân ném túi xách sang một bên, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh. Để lại những gương mặt đầy ngơ ngác, bỗng chốc... Vũ Dương lại nói
- Ơ... Không phải lại có chứ?
- Không đúng, rõ ràng bác sĩ nói chị ấy khó có mà...
- Nhưng mà cái triệu chứng này...
Tất cả ánh mắt dồn về Vũ Dạ Triệt, anh cũng chỉ nhún vai. Ừ thì... Dạo này đúng là anh và cô thân mật có hơi nhiều, mỗi ngày anh đều đè cô ra hai lần một sáng một tối. Vì đối với anh, bao nhiêu cũng không đủ. Khi nhìn thấy Nhược Uyển đi ra ngoài, thì mọi người tập trung vào cô
- Tiểu Ái... Dạo này con.... Rất hay khó chịu?
Tuyệt Ánh Cơ dò xét... Nhược Uyển nghĩ một chút, liền gật đầu
- Tiểu Ái, con hay nóng nảy và cục tính?
Lần này là Ninh Tiếu... Nhược Uyển lại gật đầu
- Chị Uyển, chị hay buồn nôn khi ngửi thấy mùi tanh?
Lâm Âm gương mặt cực kì hóng hớt nhìn cô, Nhược Uyển ngẫm lại... Liền gật mạnh
- Chị Uyển... “Bà dì” của chị... Không đến?
Dường như tất mọi người đều chăm chú nhìn hành động của cô, chỉ cần Nhược Uyển gật đầu với câu hỏi này của Diên Ngư... Thì họ có thể đang đoán đúng
Nhược Uyển nghĩ ngợi, rồi đưa tay ra đếm.... Đúng là cô trễ hơi lâu rồi, gương mặt đang ngây ngơ con nai tơ của Nhược Uyển lập tức biến sắc... Chẳng lẽ...
Nhược Uyển khẽ đưa tay lên bụng rồi ngước mặt nhìn mọi người....
Chưa để Vũ Dạ Triệt lên tiếng gì cả, thì Tuyệt Ánh Cơ và Ninh Tiếu đã nhanh tay kéo Vũ Dạ Triệt và Nhược Uyển ra xe. Còn lôi cả họ lên xe, sẵn tay đóng cửa xe giúp họ, lớn tiếng nói
- ĐẾN BỆNH VIỆN KIỂM TRA!!!
Vũ Dạ Triệt cuống cuồng lên, động tác của anh làm cho Nhược Uyển rất là muốn cười. Vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Vũ Dạ Triệt biết tin mình có con, nên tay chân anh vô cùng luống cuống. Nhìn anh như vậy, Nhược Uyển có chút thỏa mãn
Hiện tại, ngay bây giờ... Cô cũng chẳng cần vinh hoa hay phú quý gì cả, cô chỉ cần anh... Người đàn ông cô yêu, nếu như... Thật sự cô đang mang thai thì quá tốt rồi. Một nhà ba người, vậy là vui vẻ rồi
[........................]
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ báo tin Nhược Uyển mang thai. Vũ Dạ Triệt dường như là sắp phát khóc đến nơi, anh dịu dàng đỡ lấy Nhược Uyển giống như là đỡ Hoàng Hậu, anh còn căng thẳng đến nổi bàn tay đổ đầy mồ hôi, Nhược Uyển vừa xót vừa tức cười, nhìn anh như vậy... Đến lúc sinh đứa bé, chẳng phải anh sẽ căng thẳng đến ngất hay sao
Khi về đến Vũ Trạch, Vũ Dạ Triệt còn không cho cô bước xuống xe, bản thân anh lấy tay bế cô lên phòng. Rồi còn bảo mẹ vợ và mợ chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho Nhược Uyển
Đừng nói là Lâm Âm hay Diên Ngư ganh tỵ. Ngay bây giờ, có lẽ... Vũ Dương và Vũ Mục An cũng đang ganh ty. Họ ganh tỵ vì anh hai của họ chưa gì đã lại có con
Nhưng mà Lâm Âm có chút thắc mắc, rõ ràng thân thể của Nhược Uyển thật sự rất khó mang thai, chẳng những như vậy... Còn một lần sảy thai, khả năng này thật sự rất hiếm đấy. Nhìn sắc mặt của Lâm Âm đầy thắc mắc, thì Vũ Dương đã tốt bụng nói nhỏ vào tai cô
- Là Hàng Hạo đã điều chế dược thảo cho Chị dâu. Bây giờ thân thể chị dâu giống như người phụ nữ bình thường.
- Anh liên lạc được với Hàng Hạo?
Vũ Dương lắc đầu, rồi nói
- Là anh ta tự liên lạc với anh, chứ anh không gọi được.
- Vậy anh ta đang ở đâu?
Câu hỏi này của Lâm Âm thật sự làm Vũ Dương khó trả lời. Thật ra bản thân Vũ Dương cũng không biết, đáp trả câu hỏi của Lâm Âm. Vũ Dương chỉ nhún vai
Nhưng mà mặc kệ, hiện tại đối với Nhược Uyển thì đã là một kết thúc đẹp rồi
Không còn kẻ thù, không còn thù hận, chỉ còn lại tình yêu
Chưa để Lâm Âm nghĩ lâu, Vũ Dương đã kéo Lâm Âm đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, và sự ngơ ngác của Ninh Tiếu
- Ơ... Tam thiếu đưa con gái tôi đi đâu đấy nhỉ?
[...............còn..................]