Hai người Đinh Phương vẫn đợi bên ngoài một lúc mới thấy Tam Vô.
“Động đất vừa rồi có thể là dấu hiệu của thi triều.” Đinh Phương nhìn tang thi nhà Tam Vô, “Tôi đã nói vậy mà sao tang thi nhà cô lại vui thế?”
Tật xấu gì ko biết nữa?
Tam Vô đương nhiên biết tại sao tang thi nhà mình lại vui như vậy, đợi đến khi chúng biết thi triều là gì, có lẽ sẽ không vui nữa đâu.
“Chị Tam Vô, chị nghĩ thế nào?” Đinh Viên lo lắng hỏi: “Thi triều là một tai họa nghiêm trọng, chúng ta....”
“Tôi biết.” Tam Vô ngắt lời cậu, “Chuyện này đương nhiên phải hợp tác, tôi cũng phải bảo vệ gia đình của tôi, tôi nhất định sẽ đóng góp.”
Hai anh em Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, thành lũy của bọn em đã xin quân từ những thành lũy khác, sau đó chúng ta sẽ đến hướng đông nam đóng quân ở đó, nếu thi triều thật sự tới thì phải phân tán thi triều ra hoặc chuyển qua hướng khác.”
Là một trận đánh đầy khó khăn đây.
Tam Vô thở dài trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng chuyện đã nói xong, Đinh Phương và Đinh Viên vẫn không muốn rời đi.
Sắc mặt Tam Vô suy sụp, còn chuyện gì nữa à?
Muốn ăn chùa nhà cô sao?
Cũng may bọn đàn em không thích người của thành lũy 2 nên sau khi kỳ kèo một lúc liền bị chúng đuổi đi, Tam Vô cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Vì cân nhắc đến chuyện thi triều nên Tam Vô đã dành thời gian lọc sạch phần đất cạnh tường chắn, rải hạt giống lên, để Giang Thiên cẩn thận tưới nước.
Như vậy thì cây có gai sẽ mọc nhanh hơn, nhưng vì số lượng quá nhiều nên cô có chút mệt.
Ăn thêm mấy viên tinh thể để hồi phục lại vậy.
Như Tam Vô đã hứa trước đó, tất cả tang thi đều được tăng gấp đôi phần ăn, Tang Phi đã khá hơn trước rất nhiều, đã có thể xuống dưới nhìn Tang Lĩnh dạy dỗ đàn em mới.
Những tang thi mới đều là những con còn sống trong trận đánh hội đồng đó.
Hầu hết đều là tang thi cấp trung.
Khẩu phần ăn càng ngày càng tăng, cũng may tôm cá đều có thể sinh sản được.
Tam Vô đi kiểm tra ruộng thức ăn vừa mới xây xong, “Phải trồng thật nhiều khoai tây, có thể trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu.”
“Củ cải và rau xanh cũng vậy, hai loại rau củ này nhanh chín.”
Trần Nhất Tí đi theo sau cô đã nhớ kỹ những lời cô nói, một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ tường chắn đã làm xong, chúng ta có cần tuyển thêm vài người không?”
“Dù sao thì có một số việc tang thi có thể giúp nhưng có một số việc nếu chúng không hiểu thì không thể làm được.”
Nhiều tang thi như vậy, thức ăn và quần áo đều phải chi tiêu, không thể đến thành lũy 2 đổi mãi được, bên đó cũng không có nhiều đồ đến vậy.
Nhìn nhịp sống nơi đây của Tam Vô, số lượng tang thi sau này có khi còn tăng lên nữa, còn thêm những thực vật biến dị có thể chiến đấu.
“Chờ thi triều kết thúc, tôi sẽ tìm.” Tam Vô gật đầu.
Cô cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, chẳng hạn như không đủ người nấu cơm, đàn em lại không nấu được nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc.
Tam Vô thậm chí còn muốn xây một nhà ăn trong thôn, vậy thì tang thi sẽ ăn uống thuận tiện hơn.
Nhưng cô sẽ không chọn quá nhiều vào, phải cẩn thận lựa chọn người.
Hai ngày sau, Tang Phi đã hoàn toàn bình phục, tâm trạng của các tang thi trong thành lũy đều rất tốt vì được ăn ngon.
Tam Vô đang chọn ra những tang thi ra ngoài cùng cô lần này, Tang Lĩnh và Tang Nhất là chắc chắn, và cả Đại Hắc nữa, có Đại Hắc thì cô ít nhất cũng có thể tự vệ được.
Tang Phi và Tiểu Tang thì ở lại trấn áp tang thi cấp thấp trong thôn, sức khỏe của Tang Phi còn chưa khỏe hẳn, nếu ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Bằng không, nếu các cô ra ngoài quá lâu thì những tang thi cấp thấp thích làm việc theo bản năng sẽ coi đây là thiên đường mất.
Đương nhiên, tổn thương người khác thì có thể không có, nhưng Tam Vô lo vườn rau của mình sẽ bị đám tang thi đói khát cạo sạch cả.
Ngoài đám Tang Lĩnh ra thì Tam Vô còn mang thêm 150 con tang thi cấp trung.
Ngay khi cô đang kiểm kê số lượng tang thi thì những người từ các thành lũy lớn cũng tập trung ở thành lũy 2.
Thành lũy 2 vốn là một nơi có diện tích lớn bỗng chốc trở nên chật chội.
Một số thành lũy còn mang theo những chiến lực mạnh mẽ nhất.
Nhưng! Hạ Chí Thanh nhìn người đang dương dương tự đắc* ngồi tại chỗ - Quý Lăng Bạch, lại quay đầu nhìn người được phái tới từ thành lũy 3
*Tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.
Vương Hải.
Sắc mặt Hạ Chí Thanh đầy vẻ khó coi, Lý Ngọc Sơn ở thành lũy 3 đã phái Vương Hải ra chính là đang công khai thừa nhận ông ta đã thu nhận người từng là chủ thành lũy 18? Đồng thời cũng nói cho mọi người biết, Vương Hải bây giờ đã được thành lũy 3 bảo vệ sao?
Nếu đây là một tình huống thông thường thì không sao.
Nhưng hôm nay Quý Lăng Bạch cũng ở đây, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Vương Hải là biết không thể sống chung hòa hợp rồi.
“Quý Lăng Bạch!” Vương Hải gần như không thể kiểm soát được sát khí của mình, “Mày còn dám xuất hiện ở đây à?”
Người tới từ những thành lũy khác cũng nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn tim, im lặng không lên tiếng chờ xem kịch vui.
Quý Lăng Bạch dựa vào chiếc ghế sô pha duy nhất trong thành lũy, hai chân dài chồng lên nhau, phong thái điềm đạm, anh không nói chuyện với Vương Hải, chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Chí Thanh, “Hạ Chí Thanh, đây chính là đồng minh anh tìm tới sao?”
Anh hoàn toàn không để ý đến Vương Hải, “Người như vậy, anh yên tâm giao những việc sau lưng cho ông ta sao? Đó chính là người bước ra từ thành lũy 18.”
Anh lại quay đầu nhìn những người khác, “Các người cũng yên tâm à?”
Những người khác liếc nhìn nhau.
Hình như không thấy yên tâm lắm thì phải?
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Vương Hải mang theo hàm ý không rõ lắm, trước kia thành lũy 18 đều không hề để tâm đến chuyện này, bọn họ cũng chưa từng gọi người từ nơi đó tới.
Vương Hải thấy vậy, vẻ mặt liền thay đổi, vội nói: “Vũ khí nóng của tôi là một lựa chọn tốt để chống lại thi triều, có vũ khí nóng của tôi bảo vệ, mọi người sẽ giảm số lượng tử vong hơn.”
Một cô gái có khuôn mặt tròn đứng sau lưng Vương Hải nghe thấy vậy, đôi mắt sáng lên.
Chủ nhân nói quả không sai, Vương Hải vẫn còn giấu rất nhiều vũ khí nóng.
À, lúc ở thành lũy chủ nhân có dò hỏi chuyện vũ khí nóng nhưng ông ta nào nguyện ý nói, quả nhiên giống hệt như những gì chủ nhân nói.
Mang ra một lần, để người khác biết ông ta có giá trị thế nào, chó nhà tang* cũng biết mình đã không còn là chủ thành lũy 18 nữa.
*Thường là một phép ẩn dụ cho những người không có nơi nào để đi, chạy xung quanh và trở thành người vô gia cư.
Nếu muốn dựa thế người sống, vậy thì phải chuẩn bị cống hiến những thứ tốt nhất.
Vẻ mặt của mọi người đều dao động theo.
Vũ khí nóng quả thật rất dễ dùng, dù sao cũng đối mặt với thi triều, dùng hết dị năng sẽ giống như hổ bị nhổ răng vậy, có thêm năng lực tự vệ sẽ tốt hơn.
Nhưng Quý Lăng Bạch vừa nghe thấy đã bật cười.
“Hóa ra là Vương Hải ông định chuẩn bị cho mọi người có mặt ở đây một vũ khí thuận tay à, thật hào phòng.”
Vẻ mặt Vương Hải liền thay đổi, “Mày ảo tưởng đấy à!”
“Vậy ông có vũ khí nóng hay không, liên quan gì tới những người khác?” Quý Lăng Bạch cười lạnh, “Chính ông có thể sử dụng vũ khí của mình, nếu đổi lại là người khác tôi sẽ không quá lo lắng, nhưng ông..... nhất định sẽ bỏ mọi người lại, tự mình trốn thoát.”
Dù sao anh cũng sẽ không bao giờ hành động chung với Vương Hải, so với tang thi trước mặt thì con dao sau lưng anh càng phải kiêng kỵ hơn.
Chỉ tiếc là, làm sao Vương Hải lại nhờ cậy được thành lũy 3?
Lý Ngọc Sơn cũng là một con cáo già, thế lực của thủ hạ ông ta không nhỏ, thực lực cũng mạnh, nhưng trợ thủ không tốt lắm.
Trong lòng Quý Lăng Bạch đã có những ý nghĩ xẹt qua, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm như cũ.
Anh nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy quả quyết, “Hạ Chí Thanh, nếu anh giữ lại ông ta, vậy thì lần chống lại thi triều này, thành lũy 1 của chúng tôi sẽ không tham gia.”
“Vậy không được!”
“Quý đội, nếu anh rời thì chúng tôi phải làm sao?”
“Thành lũy 1 phải đi cùng chúng ta chứ.”
Hạ Chí Thanh còn chưa nói gì, người ở những thành lũy khác đã bắt đầu lo lắng.
Quý Lăng Bạch là ai chứ?
Là một người có thể một chọi hai với đại lãnh thi mà vẫn còn nguyên vẹn.
Thật ra thì tin tức đó họ có được nhưng chưa kịp cập nhật, khoảng thời gian trước, Quý Lăng Bạch đã từng đối đầu với ba con vương thi tương đương với đại lãnh thi.
Cũng chính là lần anh được Tam Vô nhặt về.
Hơn nữa, chiến đội trong tay anh đều là người có sức chiến đấu cao, mặc dù tính tình của Quý Lăng Bạch có chút xấu nhưng khoảnh khắc sinh tử lại là người đáng tin nhất.
Bản chất của anh sinh ra đã kiêu ngạo, chuyện bỉ ổi như vứt bỏ đồng đội là chuyện anh tuyệt đối không thể làm được.
Bàn tay đặt trên bàn của Vương Hải bỗng siết chặt lại.
Ông ta nhìn những ánh mắt cấp bách xung quanh mình, còn cả sự thù địch không hề che giấu khi nhìn ông ta, cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ mình không được yêu thích như thế nào.
Vẻ mặt của Hạ Chí Thanh rất bình tĩnh, anh ta có thể trở thành chủ thành lũy 2 dĩ nhiên sẽ không ngốc.
“Nếu là vậy thì lần này Vương Hải đừng tham gia nữa.”
Câu nói đầu tiên của anh ta chính là một lời quyết định.
Vẻ mặt Vương Hải méo mó, dựa vào cái gì chứ!
Ông ta đang định cãi lại thì cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn đi theo phía sau đã túm lấy ông ta, “Vương Hải, nếu Hạ chủ đã nói vậy, vậy thì ông tự mình về trước đi, bọn tôi ở lại hành động cùng Hạ chủ.”
Cô ta cười, tay nắm Vương Hải càng dùng sức hơn.
Cô ta là thân tín của Lý Ngọc Sơn, địa vị trong thành lũy không thấp, Vương Hải không dám trở mặt với cô ta, nhưng không cách nào kiềm nén cảm xúc của mình.
“Dựa vào cái gì chứ?”
Dựa vào cái gì à? Cô gái mặt tròn chế giễu trong lòng, nếu không phải để cho Vương Hải nhận rõ tình cảnh hiện tại của mình, cô ta cũng sẽ không mang Vương Hải theo.
Đương nhiên là vì uy tín và sức thuyết phục của Quý Lăng Bạch đều được xây nên nhờ thực lực của anh.
Cô ta không phải là người kiên nhẫn lắm, thật ra thì chủ nhân chỉ coi trọng những vũ khí nóng mà Vương Hải cất giấu trong không gian mà thôi.
Một khi những thứ đó không còn nữa thì người này cũng đã hết giá trị lợi dụng.
Vương Hải đang định làm ầm lên thì nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài.
Còn cả tiếng gào của tang thi nữa.
Mọi người nhìn nhau rồi cùng men theo âm thanh bước ra ngoài.
“Đó là gì thế?”
“Phụ nữ sao? Cô ấy đến từ thành lũy nào thế?”
Mọi người đều nhìn thấy Tam Vô đang dẫn đầu một đám tang thi tiến vào cổng thành lũy 2.
Cô cưỡi báo đen cấp cao đi giữa bầy tang thi, bị từng nhóm bao lại, chiếm một vị trí an toàn và thoải mái nhất.
Hai bên người cô đều có một tang thi cấp cao.
“Bên cạnh cô ấy, một con là bán vương thi, một con là vương thi.” Mọi người đều là cao thủ trong thành lũy, đương nhiên có thể cảm nhận được cấp bậc của tang thi.
“Con vương thi kia chắc hẳn là lãnh thi rồi, nếu không một mình cô ấy sẽ không thể điều khiển nhiều tang thi như vậy.” Có người đưa ra phán đoán.
“Nhưng một mình cô ấy nuôi hai con tang thi cấp cao mà sắc mặt vẫn hồng hào như vậy, cũng thật hiếm thấy.”
Mặc dù hai con tang thi đều khiến mọi người thán phục, nhưng cũng không phải là chưa từng có người nuôi.
Những người từ bỏ việc lên cấp sẽ nuôi hai con cùng lúc.
“Cô ta tới từ thành lũy nào thế?” Vương Hải nhìn chằm chằm Tam Vô, nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi.
Ông ta không hề biết Tam Vô, dù sao khoảng thời gian này ông ta cũng chẳng buồn tìm hiểu xem con trai mình chết thế nào.
Bản thân ông ta đã khó khăn rồi, lại là một người không tim không phổi, con trai không còn nữa đương nhiên sẽ không dễ chịu nhưng ông ta vẫn muốn trở lại như ngày xưa.
“Là tán hộ.” Lão Hoa đi tới, nói với mọi người: “Là viện trợ bên ngoài chúng tôi mời tới, bạn của của thành lũy 2.”
Quý Lăng Bạch vô cảm ngồi bên cạnh nghe vậy liền nhìn Lão Hoa một cái.
A!
Suy đoán của anh quả không sai, Tam Vô không đồng ý với anh là vì thành lũy 2 đã giành trước.
Mặt Quý Lăng Bạch trầm xuống, không để ý tới đám người này nữa, đi thẳng xuống lầu.
Tam Vô ở lầu dưới là lần đầu tiên tiến vào một thành lũy khác.
Thành lũy 2 hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Không giống với thành lũy 18 trước đây, người có dị năng và người bình thường được phân chia rõ ràng.
Những đứa trẻ đều rất khỏe mạnh, vây quanh người lớn chơi mà họ không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, còn có hai ông lão ngồi chơi cờ rất vui vẻ.
Nhà và đường sá ở đây cũng đẹp hơn thành lũy 18 rất nhiều.
Tam Vô nhìn thấy một nhà ăn lớn, cửa hàng bán quần áo, nơi giao dịch, còn có đủ loại quầy ăn vặt như canh thịt, thịt rán, thịt sống, đương nhiên, còn có cả trứng và cá nữa, đây quả thật giống như một thành phố sầm uất ở mạt thế vậy.
“Thảo nào.” Tam Vô không khỏi cảm thán một câu.
Lúc Lão Hoa bắt cô lại đã nói rất chắc chắn, “Cô chắc chắn sẽ thích thành lũy của chúng tôi.”
Câu nói đó cũng không phải nói suông.
Đây là một thành lũy mà liếc mắt một cái là có thể khiến người ta cảm thấy an toàn và thư thái.
Khác hoàn toàn với thành lũy 18.
Đây mới là thành lũy, bảo vệ sự sống, hy vọng trường tồn.
Chỉ là cô mang một đống tang thi như vậy, khó trách sẽ khiến cư dân trong thành lũy cảm thấy lo lắng, đám trẻ núp sau lưng người lớn, người có dị năng đều đứng ở phía trước, bảo vệ người già, trẻ nhỏ và phụ nữ sau lưng.
Chỉ một hành động như vậy thôi cũng khiến Tam Vô có chút cảm động.
Thành lũy 2 là người mạnh bảo vệ kẻ yếu.
Tang Lĩnh đi dò xét một vòng xung quanh, phát hiện có rất nhiều tang thi được cư dân nuôi trong thành lũy.
Một hai con lớn lên đều rất nhạt nhẽo, còn không cường tráng bằng đàn em của hắn.
Tang Lĩnh vỗ thân hình đầy thịt của hắn, tự đắc ngẩng cao đầu.
Mặc dù đó không phải là thịt mà là năng lượng phồng lên mà thành.
Lãnh thi như thế nào, dĩ nhiên đàn em cũng có đức hạnh như vậy.
Bọn chúng nhìn những tang thi giá đỗ người khác nuôi, nhìn lại mình, vô cùng kiêu ngạo.
Một đám tang thi hận không thể ngước cả mắt lên tới bầu trời.
“Tam Vô.” Một giọng nói từ xa truyền đến.
Tam Vô quay đầu lại, nhìn thấy Quý Lăng Bạch đang đi về phía này.
Ban đầu cô định cười một cái nhưng sau đó lại nghĩ đến câu nói kia của Tiểu Tang, nét mặt đột nhiên trầm xuống.
“Cô gặp Hạ Chí Thanh rồi à?” Quý Lăng Bạch hỏi.
Tam Vô gật đầu, “Đúng vậy, gặp rồi.”
Cô nhướng mày, “Người ta lễ phép hơn anh nhiều.”
Quý Lăng Bạch càng chắc chắn chuyện hợp tác của Tam Vô và thành lũy 2, “Hạ Chí Thanh chỉ ra vẻ đạo mạo mà thôi.”
“Vậy cũng tốt hơn một số người trở mặt một cái liền không quen.” Gót chân của Tam Vô cọ vào bụng Đại Hắc, đầy ẩn ý nói.
Cô đã hỏi hai người Giang Thiên về Quý Lăng Bạch, những người bên ngoài đều chỉ biết Quý Lăng Bạch là song hệ lửa và sấm, cánh của anh có thể là tiến hóa đơn thể nhưng họ không hề biết chuyện anh có thể hóa thú.
Nói như vậy, cô cũng coi như đang nắm giữ một bí mật của anh, hai người triệt tiêu lẫn nhau, Tam Vô cũng không lo anh sẽ nói chuyện của cô ra.
Hai người họ nói chuyện ở bên dưới.
Một đám người trong phòng khác đều mang những biểu hiện khác nhau.
“Quý đội biết cô gái tán hộ đó sao?'
Mọi người đều kinh ngạc.
Phải biết ngoài việc đối xử không tệ với những đồng đội thân thiết của mình ra thì Quý Lăng Bạch không hề muốn phản ứng lại những người khác.
Nhìn Hạ Thịnh bị bơ hoài thì biết.
Hạ Chí Thanh và Lão Hoa nhìn nhau, trong lòng hai người đều đã chắc chắn.
“Quả nhiên! Tam Vô không đồng ý hợp tác với thành lũy 2 là vì Quý Lăng Bạch, nhìn hai người họ đi, quan hệ thật tốt!”
Cô gái mặt tròn trong thành lũy 3 cũng ngạc nhiên nhìn Tam Vô.
Một người phụ nữ có quan hệ không rõ với Quý Lăng Bạch, lại là bạn của thành lũy 2?
Cô ta không vui lắm, quả nhiên là vậy! Đúng như chủ nhân đã đoán, thành lũy 1 và thành lũy 2 sẽ hợp tác với nhau? Người phụ nữ này chính là người môi giới hai phe với nhau sao?
“Thành lũy 2 kém hơn thành lũy 1 của tôi về mọi mặt.” Cách đó không xa, Quý Lăng Bạch nói thẳng: “Tôi không hiểu tại sao cô lại chọn hợp tác với thành lũy 2.”
Đầu Tam Vô đầy hỏi chấm.
Lần này hợp tác là vì cái gì?
Không phải là vì thành lũy 2 xui xẻo bị thi triều chọn trúng sao?
Chẳng lẽ cô lại bất chấp xui xẻo lựa chọn định cư ở chỗ này?
Quý Lăng Bạch kiên định nhìn cô, “Chuyện hợp tác như này, cô phải tìm thành lũy 1 của tôi mới đúng chứ.”
Tam Vô cạn lời.
Lạy trúa! Còn có chuyện nguyền rủa thành lũy của chính mình bị thi triều chọn trúng sao?
Cô cẩn thận nhìn Quý Lăng Bạch, cuối cùng vuốt cằm lắc đầu.
“Quý Lăng Bạch, tôi đã thật sự nhìn lầm anh rồi.”
Quý Lăng Bạch ngước mắt lên, hỏi với vẻ không thể tin được: “Cô thích hợp tác với Hạ Chí Thanh sao?”
Không đợi Tam Vô trả lời, anh siết chặt nắm đấy rồi buông ra, “Quên đi, cô vui là được.”
Anh đã tranh thủ hai lần rồi, Tam Vô thực sự không muốn cũng không còn cách nào khác.
Mọi người đều tò mò đi qua, muốn nghe hai người nói chuyện gì nhưng họ chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Quý Lăng Bạch rời đi, có vẻ cuộc trò chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Hạ Chí Thanh nhìn về phía Tam Vô, ánh mắt dò hỏi.
Tam Vô có thể làm gì? Chỉ có thể buông tay thôi.
“Không có gì đâu, đừng hoảng.” Tam Vô rất quen thuộc với Quý Lăng Bạch, cô bình tĩnh đè bàn tay xuống, “Đến tối lại tốt lên ấy mà.”
Buổi tối mọi người đều cùng nhau ăn cơm, vậy thì chẳng sao cả.
Nhưng ánh mắt mỗi người đều khác nhau, tại sao phải chờ đến tối? Đến tối thì hai người làm gì mới khiến anh ta hết giận?
Tam Vô cưỡi Đại Hắc đi lên trước một đoạn, nhìn thấy Vương Hải trong đám đông.
Cô lập tức ngăn Đại Hắc lại, cẩn thận xác nhận lại lần nữa.
Thật sự là Vương Hải sao?
Tam Vô nhìn về phía Hạ Chí Thanh, “Người kia cũng đi cùng chúng ta à?”
Hạ Chí Thanh nhướng mày.
Nụ cười của Tam Vô chợt tắt, “Nếu đi cùng ông ta, vậy thì tôi không tham gia nữa.”
Cô không thể đảm bảo Vương Hải có biết chuyện sống chết của Vương Hạo Sinh hay không, lỡ như lúc cô đang xông trận thì người phía sau lại đâm một dao thì sao?
Tam Vô trân trọng mạng sống bảo bối của mình, cô không muốn đánh cược.
“Yên tâm đi, ông ta không đi cùng.” Hạ Chí Thanh ngạc nhiên trong lòng khi thấy Tam Vô và Quý Lăng Bạch đều nói như vậy, quả nhiên.... quan hệ không bình thường mà.
Vương Hải không được mọi người chấp nhận, khuôn mặt u ám quay về thành lũy 3.
Tam Vô nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, xoay người nói với Tang Lĩnh: “Nhớ kỹ mặt người này, cả thành lũy 3 nữa, là đối tượng quan sát trọng yếu của thôn chúng ta.”
“Người của thành lũy 3, và những người có liên quan đến người này, bất cứ ai cũng không được vào trong thôn.”
Tang Lĩnh vội vàng gật đầu.
Hiểu.
Lần sau gặp lại, nếu rảnh thì giết đúng không?
Hắn hiểu rồi!
“Chị Tam Vô!” Đinh Phương và Đinh Viên cũng mang theo vũ khí của mình, hưng phấn nói: “Chị Tam Vô, sao tang thi của chị đều đeo một túi vải vậy?”
Trong túi vải đương nhiên là thịt khô và trứng rồi.
Tam Vô đã chuẩn bị sẵn cho đám đàn em ăn để bổ sung năng lượng, đến khi không có ai xung quanh thì ăn là được.
Ngay cả khi có người vô tình phát hiện ra đồ trong túi vải thì Tam Vô cũng không thể nói là mình đã tự chuẩn bị.
“Đừng nói nữa, chúng ta lên đường thôi.” Đinh Viên kéo Đinh Phương, đoàn người cùng xuất phát về hướng đông nam.
Hạ Chí Thanh tìm một nơi có thể đến hướng đông nam thông qua đường phải đi qua thành lũy 2, muốn đổi đường thì phải ngăn bầy tang thi ở con đường này trước.
Mọi người đi bộ gần nửa ngày, cuối cùng cũng tới được nơi mà Hạ Chí Thanh đã nhìn trúng.
“Xây một căn cứ tạm thời ở đây đi.” Hạ Chí Thanh vẫy tay với mọi người.
Tam Vô bắt đầu dựng lều, đám đàn em cũng dùng những chiếc lều lớn dựng thành từng nhóm, lúc trước Tang Lĩnh đã dạy chúng nhiều lần mới miễn cưỡng dựng đứng được.
Nhưng trí nhớ của tang thi không tốt lắm, rất nhanh đã quên phải làm thế nào, Tam Vô đành phải đến từng chỗ hướng dẫn chúng.
Đến nửa đêm mọi người mới dựng xong một căn cứ tạm thời.
“Chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, tang thi quanh đây lại xông tới không nhiều lắm?” Sắc mặt Lão Hoa nghiêm trọng, “Chẳng lẽ tang thi xung quanh đây đã bị con đại lãnh thi hệ tinh thần kia hút tới rồi sao?”
Thi triều giống như một quả cầu tuyết vậy.
Chúng nghiền nát và phá hủy mọi con đường, tang thi nghe lời thì tham gia cùng chúng, không nghe lời thì chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng trong thi triều.
Vì vậy hầu hết các tang thi đều sẽ nghe theo, dù sao đi theo một đoàn đội lớn săn bắt cũng không tổn thất gì.
Hơn nữa, bản chất của chúng là kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh.
Tối nay Tam Vô ăn thức ăn do thành lũy 2 chuẩn bị còn đàn em thì trốn trong lều lặng lẽ ăn.
“Ồ, có đồ gì hiếm à?” Cô đang nhai thịt khô thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của một ông chú thuộc thành lũy 5 cách đó không xa, “Thực vật biến dị của cô có thể nhả nước trái cây sao? Uống được không?”
“Uống được chứ, nhưng uống ít thì vị mới nồng.” Người có dị năng hệ thực vật xấu hổ nói.
Tam Vô đi theo, nhìn sang.
Phát hiện đó là một thực vật biến dị dạng hồ lô lớn, nước được rót từ miệng của hồ lô, thoạt nhìn giống như nước táo.
“Muốn uống thì tới nếm thử đi.” Chủ nhân của hồ lô hào phóng nói.
Tam Vô chưa từng nếm thử mùi vị do thực vật tạo ra, cô muốn dùng thịt khô đổi lấy một ít nhưng nghĩ đến nguồn năng lượng dồi dào trong thịt khô sẽ khiến mình bại lộ liền dừng ngay suy nghĩ đó lại, đổi thành hai miếng thịt khô thông thường trong thành lũy 2.
Người nọ đưa cho cô, còn dặn dò nói: “Uống chậm một chút, đừng nhanh quá.”
Hai miếng thịt lớn đổi lấy một ly nước trái cây nhỏ, Tam Vô hít một hơi, thấy những người khác sau khi uống xong cũng không phản ứng gì, Tam Vô thấy nước trái cây cũng không nhiều lắm nên dứt khoát uống một nửa, nửa còn lại đưa cho Tang Nhất đang rất hứng thú với cái này.
Nước trái cây vừa tràn vào miệng, Tam Vô lập tức nhíu mày.
Không chua, cũng không ngọt, vào tới cổ họng thì rất rát, sau một lúc lâu mới có vị ngọt dịu.
“Thứ này....” Tam Vô chép miệng, “Không ngon lắm.”
Tang Nhất cũng lè cả lưỡi ra, thật khó uống, mắc ói quá đi.
Nhưng những người đàn ông khác đều có vẻ rất thích nó.
Uống một ngụm nhỏ cũng không khỏi say mê.
Chủ yếu là lúc mạt thế tới, Tam Vô không lớn lắm, cô chưa từng nếm qua rượu, nếu không thì ngay từ ngụm đầu tiên cô đã đoán được đây không phải là nước trái cây.
Đây chính là rượu nặng đấy!
Thực vật biến dị được triệu hồi tới đều làm ra những thứ thật kỳ lạ.
Tam Vô uống xong thì mặt đỏ bừng, đầu óc choáng váng, cô chào Tang Lĩnh một tiếng rồi chui vào lều.
Ông chú bên cạnh thấy cô vậy thì không nhịn được cười một cái, “Chắc chắn cô bé này là lần đầu uống rượu rồi.”
“Những thứ như rượu trong mạt thế hiếm quá mà.” Có người cười đáp lại.
Đám Đại Hắc ngồi canh lều để Tam Vô yên tâm ngủ.
Quý Lăng Bạch ngồi bên ngoài, Hạ Chí Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, “Quý đội, đã lâu không gặp.”
“Kể từ lần chúng ta chiến đấu với lãnh thi thì chưa từng gặp lai đúng không?”
Quý Lăng Bạch nhìn anh ta, nhắm mắt tựa vào mặt đất.
“Anh và Tam Vô là?”
“Tôi và Tam Vô không có quan hệ gì hết.” Nếu Tam Vô đã chọn thành lũy 2, cũng tức là chọn Hạ Chí Thanh, Quý Lăng Bạch khó chịu cười nhạt nói: “Chỉ là quan hệ quen biết bình thường thôi.”
Hạ Chí Thanh kinh ngạc nhướng mày.
Đang định nói tiếp thì nghe tiếng gào từ lều bên cạnh Tam Vô.
Tam Vô mặt đỏ bừng chui ra từ bên trong, Đại Hắc nghiêng đầu nhìn cô.
Chủ nhân bị sao vậy?
Bò y chang như tang thi.
Đầu của Tam Vô đập trên đất, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đã không còn đỏ bình thường nữa, mà là đỏ bất thường, đôi mắt của cô khóa chặt trên người Quý Lăng Bạch.
Quý Lăng Bạch từ từ ngồi dậy, bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
“A! Tiểu Bạch!”
Ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy thì Tam Vô lập tức nhào lên người anh, phía dưới là một con dốc, cô nhào tới mạnh đến mức sắp đâm cả đầu xuống, Quý Lăng Bạch chỉ có thể đưa tay lên đỡ.
“Cả người toàn là mùi rượu.” Quý Lăng Bạch nhíu mày, kiên nhẫn nói: “Đứng dậy.”
Tam Vô nằm trên người anh, không mở mắt ra được, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là con mèo lắm lông của cô sao?
Cô nắm lấy cổ áo của Quý Lăng Bạch, một tay đưa lên, “bụp” một tiếng, áp lên mặt anh.
Những người xung quanh đang sưởi ấm đều sợ hãi, người đang nửa mê nửa tỉnh cũng bị tiếng tát của Tam Vô làm cho tỉnh giấc.
Cơ thể Quý Lăng Bạch cứng đờ, bàn tay của Tam Vô vẫn lướt trên gương mặt anh, từ từ vuốt xuống vai rồi tới vị trí xương bả vai, đánh sâu một vòng.
Cánh tay của Quý Lăng Bạch cũng tê dại theo.
Cô duỗi thẳng phần thân trên, co chân lại ngồi lên đùi Quý Lăng Bạch.
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt của cô, giọng của cô đặc biệt to và rõ hoàn toàn phá vỡ sự im lặng xung quanh.
“Tiểu Bạch, mày nói chuyện với chủ nhân được không?” Tam Vô cong khóe môi, say đến điên rồi.
Gân xanh của Quý Lăng Bạch giật giật.
Bàn tay của cô vẫn đang xoa xương bả vai mẫn cảm của anh.
“Cánh của mày đâu rồi?”
Giọng điệu của cô đầy kiên định, hai tay xé toạc cúc áo của anh ra, nói rõ ràng từng chữ.
“Cởi quần áo ra! Cánh, lấy ra đây!”
“Bà đây! Muốn! Sờ!”