Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 1: Chương 1: Cuối cùng cũng tới rồi




“Con nhỏ xin cơm, mau cút khỏi thành lũy 18 của bọn tao.”

Tam Vô bị hai người đàn ông đẩy ra khỏi cổng pháo đài.

Cô té xuống đất, co người lại cố gắng không để người mình cọ xát ra máu.

Vì mùi máu tỏa ra bên ngoài thành lũy có thể gây chết người.

Người đàn ông nhổ nước miếng xuống đất, khinh thường nói: “Đồ vô dụng, đã thức tỉnh hai lần rồi mà vẫn là một pháo lép*, cũng chẳng tra ra được gì cả, cút! Đừng lãng phí lương thực trong thành lũy của bọn tao.”

*Mang ý châm biếm

Tam Vô chống tay đứng dậy, tóc tai bù xù được buộc lên, quần áo rách rưới, rõ ràng đã là người trưởng thành nhưng lại gầy như cột gai.

Nhưng đôi mắt ẩn dưới mái tóc rối lại rất sáng.

Mái tóc rối bù của cô được buộc lên, toàn thân phát run.

Mười năm trước, một cuộc bùng phát chưa từng có đã nổ ra tại nơi các cô sinh sống.

Động vật biến dị, độc của tang thi, đất đai màu mỡ trở nên hoang phế.

Không tìm thấy thức ăn, ngay cả động vật cũng biến dị, còn phải đề phòng tang thi đang hoành hành.

Sau khi thấy con người ngay cả sống cũng khó khăn, từng người từ những nơi khác nhau bắt đầu hợp lực, chính là nguyên nhân tồn tại thành lũy như hiện tại.

Lúc ấy có hàng chục thành lũy, nhưng theo thời gian, những thành lũy yếu hơn đã bị thi triều phá hủy.

Hoặc không có thức ăn nước uống nên sụp đổ.

Đến khi chỉ còn lại thành lũy 18 mạnh nhất, tang thi lại tiến hóa lần nữa, một số tang thi cấp cao bắt đầu có năng lực suy nghĩ độc lập.

Nhưng may là những người may mắn sống sót bắt đầu thức tỉnh dị năng.

60% những người sống sót có thể thức tỉnh dị năng, có mạnh có yếu, nhưng những người thức tỉnh đều có lợi.

Đó chính là những tang thi cấp cao rất thích máu của người thức tỉnh, đám tang thi khổng lồ so với số lượng người đang giảm mạnh, con người bắt đầu lập giao ước với tang thi, ăn máu theo định kỳ, tự mình nuôi tang thi để được giúp đỡ.

Tầm mắt của Tam Vô rơi xuống sau lưng hai người đàn ông, có hai con tang thi vô cảm đang đứng.

Ví dụ như hai người đàn ông này là người thức tỉnh, mỗi người đều nuôi một con tang thi cấp cao.

“Nhìn cái gì!” Một tên có vết sẹo trên mặt nhận ra ánh mắt của Tam Vô, tức khắc khó chịu đạp một cái vào bả vai Tam Vô.

“Loại phế vật như mày nên chết ở ngoài đi, đúng lúc sạch sẽ hơn chút.”

“Lần đầu tiên thức tỉnh không phát hiện ra yếu tố gì cũng coi như bỏ qua, mày là người đầu tiên thức tỉnh lần hai mà vẫn thất bại đấy.”

Mặt hắn đầy vẻ châm chọc, tất cả những người có thể thức tỉnh hai lần đều là những người có sức chiến đấu vượt trội trong thành lũy, nhưng con nhỏ xin cơm này thì tốt rồi, hai lần thức tỉnh đều là pháo lép.

Thậm chí phí ở qua đêm trong thành lũy cũng không thể trả.

Không trả được thì chết đi!

Ở thành lũy 18, những người không có dị năng tương đương với gia súc, có thể bị vứt bỏ hoặc giết chết.

Thành lũy 18 còn được gọi là thành lũy cặn bã.

Vì thành lũy này hội tụ một số tên cặn bã bị đuổi ra từ các thành lũy khác, những tên đó đã tập trung lại thành lũy cuối cùng này làm mưa làm gió.

Dần dà, tiếng xấu của thành lũy càng thổi xa hơn.

Vì thế đã có không ít những tên thối nát tụ tập về nơi này.

Không có quy tắc, không có trật tự, một nơi chỉ có máu và bạo lực.

Tất nhiên Tam Vô không phải tự nguyện đến nơi này, chẳng qua là trước mạt thế, cô đã đi theo một lão ăn xin để kiếm sống.

Sau khi thành lũy 18 được thành lập, lão ăn xin đã đưa cô vào đó sống.

Nghĩ đến lão ăn xin..... Bàn tay rũ bên cạnh từ từ siết chặt, nhưng mắt cô cũng không nhìn người đàn ông nữa.

Hiện tại cô không thể trêu vào bọn họ.

Tam Vô lê cơ thể không chút sức lực của mình đi ra ngoài.

Mặt đất dưới chân cô không một ngọn cỏ, đất đã không còn màu trước mạt thế, sau khi biến dị lớp đất bị ô nhiễm hiện lên một màu tím đậm đẹp lạ thường.

Tiếc rằng dù có đẹp đi chăng nữa cũng chẳng thể trồng được cây.

Tam Vô sờ mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Hy vọng không đụng phải dị thú.”

Đối với người có dị năng, dị thú là nguồn tài nguyên tuyệt vời để đổi lấy thức ăn.

Nhưng đối với người bình thường không có lực tấn công mà nói, con chuột to bằng một con chó trong mạt thế có thể cắn bất ngờ vào cổ họ..

Đi được khoảng hai tiếng đồng hồ, môi Tam Vô đã nổi lên một lớp da trắng khô, bước đi của cô như đang giẫm lên bông vậy.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy một thôn nhỏ bị bỏ hoang từ lâu.

Nóc nhà của các tòa nhà nhỏ đã sụp đổ, đống đổ nát hợp lại thành một bức tranh hoang tàn.

Tam Vô ngẩng đầu dò xét một lượt, không thấy bất cứ dấu vết tán hộ sinh sống trong thôn bỏ hoang này.

Người sống trong thành lũy được gọi là cư dân.

Những người không thể trả phí qua đêm hoặc không muốn sống trong thành lũy, tự mình tìm nơi ở gọi là tán hộ.

Chẳng qua là tỉ lệ tử vong của tán hộ rất cao, nếu có quyền lựa chọn, hầu hết mọi người đều muốn trở thành cư dân thành lũy.

Tam Vô dựa vào tường từ từ bước vào thôn.

Cô thấy bên trong có vài con tang thi cấp thấp đang lang thang, tang thi được chia thành cấp thấp, cấp trung và cấp cao.

Tang thi cấp thấp không có ý thức, chẳng qua là bị cơn đói thúc đẩy ăn thịt người.

Tam Vô đi vòng qua mấy con tang thi cấp thấp, chọn một căn biệt thự có tường xung quanh ở khu vực ngoài rìa thôn.

Chủ trước đây của căn biệt thự này hẳn là một người giàu có biết hưởng thụ.

Tam Vô cẩn thận đẩy cửa vào, may là cửa mở.

Tường chắn của căn biệt thự này không được chắc lắm, nhưng độ cao không tệ, có thể cản tầm nhìn của người khác.

Nhưng cô cũng không thể đảm bảo bên trong an toàn.

Cô cầm một cây gậy dài bên cạnh cẩn thận bước vào nhà.

Nếu như có tang thi, cô chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Số lượng ít, cấp bậc thấp, cô chắc chắn sẽ có đường lui.

Nếu như số lượng nhiều..... Tam Vô nhắm mắt lại.

Từ lúc bị đuổi khỏi thành lũy, cô cũng đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất.

Đánh cược một lần vậy!

Cũng may là may mắn chưa từng đến với cô, lần này cuối cùng cũng đứng cạnh cô rồi.

Trong căn biệt thự có sân rộng này, không có bất kỳ con tang thi nào.

Tam Vô lập tức khóa tất cả cửa ra vào từ bên trong, thả lỏng người quỳ xuống đất.

Cô thở hổn hển, bình tĩnh lại một chút.

Dừng lại một lúc, Tam Vô lấy một viên tinh thể trong suốt có kích thước bằng móng tay ra.

Đây là tinh thể năng lượng của tang thi cấp thấp.

Một viên tinh thể năng lượng có thể giữ chân một người ở thành lũy cả tháng.

Tam Vô bị đuổi ra ngoài là vì không đủ tiền mua tinh thể năng lượng.

Nhưng bây giờ cô lại có thể lấy một viên tinh thể năng lượng đặt trước mặt mình.

Người tang thi vô cùng hôi thối, nhưng tinh thể năng lượng này lại có hương thơm riêng.

Tam Vô cắn ra rồi nuốt trọn viên tinh thể năng lượng, một khắc sau, một ánh sáng trắng sáng lên trong lòng bàn tay cô.

Vô cùng sáng.

Đó là dấu hiệu của người thức tỉnh dị năng thành công.

Tam Vô nhìn lòng bàn tay của mình, khuôn mặt từ từ xuất hiện nụ cười.

“Cuối cùng thì!” Người cô run lên, nhưng không còn là run rẩy và đáng thương khi bị đuổi ra ngoài, mà là kích động cùng hưng phấn đến phát run.

Cô cuối cùng cũng có thể kêu lên đầy phấn khích: “Cuối cùng thì tôi cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái đó rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.