Mắt thấy tia sét màu trắng kia sắp bay về phía đầu của mình.
Tam Vô liền tóm lấy con tang thi bên cạnh chạy ra ngoài.
Tang thi chạy theo sau cô được hai bước mới ngơ ngác phản ứng lại, đưa tay ra bảo vệ đầu của Tam Vô.
Người nấu cơm cho nó không thể bị sét đánh chết được.
Ánh sáng từ tia sét giống như một con rắn quấn quanh bầu trời.
Tam Vô mang theo con tang thi né rất xa, mấy con ve sầu biến dị bên cạnh cô hoảng sợ co rúc thành một đống trong góc run rẩy.
Rất lâu sau tiếng sấm mới dừng lại, trong không khí nồng nặc mùi khó chịu.
Tam Vô thấy đằng kia không có động tĩnh gì, nhân lúc mấy con ve sầu biến dị không chú ý, liền dùng gậy sắt đập chết rồi để vào tay tang thi.
Cô từ từ đi về phía cửa nhà bên kia.
Không thấy tang thi, nhưng lại có một cái hố sâu trong sân.
Đáy hố vẫn còn khói đen dày đặc bốc lên.
Tam Vô nhìn thấy bên trong có một khối trắng, toàn thân dính đầy máu cuộn tròn dưới đáy hố, cô dùng gậy chọt vào trong.
“Meo!”
Bên trong có tiếng gào giận dữ của động vật, nhưng nghe không có nhiều lực lắm.
“Nhóc con thật đáng thương.” Tam Vô lại chọc vào tay nó, “Đây là....” Đau vậy sao?
Tang thi bên cạnh đột nhiên kéo tay áo Tam Vô rồi chỉ vào đống rau cô trồng.
Tam Vô quay đầu nhìn, nhất thời máu dồn lên não.
“Thức ăn của tôi!”
Một nửa số rau mềm của cô đã bị sét đánh hỏng rồi!
Nhóc con, mày!” Tam Vô đau lòng đến không thở nổi.
Hai tay cầm gậy cũng run lên.
“Phải nhổ sạch lông luộc chín cắt thành từng miếng thịt đút cho tang thi mới được! Thức ăn của tôi!”
“Meo!” Không ngờ tên nhóc cả người bê bết máu kia vẫn quay đầu lại ngậm cây gậy của Tam Vô.
Tứ chi của nó run rẩy đứng dậy, cơ thể vẫn còn tia sét yếu ớt đang tỏa ra.
“Dị thú à?” Tam Vô nheo mắt lại, “Không biết có đáng tiền không, hình như là dị thú hệ chiến đấu.”
Dị thú cũng có mạnh có yếu.
Giống như loài ve sầu biến dị, là dị thú yếu nhất trong đó.
Còn con mèo này.... Tam Vô cảm thấy nó không yếu lắm.
Mèo trắng có tứ chi thon dài, có một đôi cánh lớn hơn cơ thể trên lưng.
Có lẽ là do ánh mắt Tam Vô quan sát nó khiến cho nó cảm thấy bị xúc phạm, Tam Vô thấy một đốm lửa xanh nhạt đang cháy trên đôi cánh của nó.
“Mình còn nghĩ là hệ sấm sét, không ngờ lại là song hệ à?”
“Nghe nói dị thú cấp cao có thể hiểu được tiếng người.” Tam Vô nhìn con tang thi bên cạnh, lại liếc nhìn con mèo đang cào đất bằng móng vuốt, nhìn chằm chằm cô.
Với tình trạng bây giờ của con mèo này, tang thi của cô hoàn toàn có thể giải quyết nó.
Không chờ Tam Vô kết luận, con mèo đang phô trương thanh thế kia đột nhiên dừng lại, gục đầu xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
....
Thời điểm Quý Lăng Bạch tỉnh lại, anh cảm giác có một bàn tay đang sờ cánh của mình.
Phần gốc cánh bị cô sờ đến run rẩy.
Quý Lăng Bạch vừa sốc vừa tức giận, từ sau khi anh có dị năng song hệ là hóa thú và lôi hỏa, chưa một ai dám lớn gan táy máy tay chân trên người anh như vậy.
Sau lần thức tỉnh thứ hai, năng lực tăng lên không ít, chưa kể đến việc danh tiếng của thành lũy 1 được truyền xa.
Vậy mà người này lại dám.....
Bàn tay đó không chỉ vuốt ve phần gốc của anh, còn mò xuống eo, như muốn bẻ gãy chân anh!
Thật sự là muốn tìm chết!
Quý Lăng Bạch vùng vẫy tỉnh dậy, muốn đập chết kẻ cả gan dám càn rỡ trên người anh.
“Meo!”
Vừa mở miệng đã biến thành tiếng kêu nũng nịu.
Quý Lăng Bạch: “.....”
Quả nhiên!
Mới đánh nhau với vương thi một trận, dị năng trong cơ thể cũng đã dùng hết rồi?
Hiếm khi Quý Lăng Bạch yếu đuối như bây giờ.
Lúc ở thành lũy 1, những người đó đều dâng hết mọi thứ cho anh, cho dù sử dụng hết dị năng thì cũng phải mất mấy ngày để phục hồi, nhưng sẽ có một vài đồng đội đáng tin trông nom anh không để cho người khác đến gần.
Anh chưa từng nghĩ tới con tướng thi đó lại biến thành vương thi, hơn nữa lại có những ba con vương thi.
Anh vừa nhận được tin nhầm lẫn thì đã bị ba con vương thi bao vậy, dùng hết toàn lực mới thoát được, cuối cùng lại nằm trong tay người phụ nữ này.
Chưa kể là trên người không còn chút dị năng nào, vì lúc chiến đấu anh đã trực tiếp hóa thú, bây giờ anh không phải người, mà là hình dạng thú.
Sau này đây sẽ là lịch sử đen tối nhất của anh!
“Ồ, nhóc thật cáu kỉnh.” Tam Vô cười híp mắt, sờ người nhóc con. “Không biết là đực hay cái ha.”
Tam Vô vừa nghĩ vừa sờ, con dị thú này không biết ăn gì để lớn mà bộ lông mượt đến nghiện.
Thấy vẻ mặt hung dữ của nhóc con, Tam Vô ngồi dậy nhìn chằm chằm anh nói: “Mày làm hư thức ăn của tao, không biết bộ lông mềm mượt của mày có đủ làm đồ ăn cho tao không đấy.”
Thức ăn?
Quý Lăng Bạch chợt ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ gầy nhom nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Bây giờ thì thức ăn ở đâu ra?
Cho dù là người dị năng hệ thực vật thì chỉ có thể thức tỉnh thực vật hệ chiến đấu, thức ăn ở đâu chứ? Nói nhảm gì thế không biết.
Sau khi Tam Vô xác định con dị thú này không có sức chiến đấu, liền tạm thời gác nó sang một bên.
“Tang...” Cô muốn tang thi trông coi con dị thú này, nhưng mở miệng nói tang thi thì không tốt lắm.
“Nếu em ở lại chỗ này với chị, vậy thì đặt một cái tên đi.”
Tam Vô suy nghĩ một chút, “Gọi là Tang Nhất đi.”
Tang Nhất không có bất kỳ ý kiến nào với chuyện này.
“Em coi chừng nó đi, nếu thật sự không được thì sau này để làm thức ăn dự phòng đi!” Tam Vô vỗ vỗ tay.
Cô nói xong thì thấy con mèo biến dị kia vẫn chưa phục hẳn, nhưng cũng không gầm gừ như trước nữa, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Đôi mắt màu bạc được bao phủ bởi màn sương lạnh.
Như thể cô chỉ là một cục đá chắn đường.
Đôi mắt nhìn cô bằng nửa con mắt kia không giống một con dị thú bình thường.
Bị nó nhìn chằm chằm như vậy, Tam Vô bắt đầu do dự.
Con dị thú này.... Chẳng lẽ là dị thú cấp cao? Chờ đến lúc nó hồi phục, Tang Nhất nhà cô sẽ đối phó được chứ?
Cảm giác thần trí của nó quả thật cao bất thường.
Mấy con ve sầu biến dị lúc nãy đã chất thành đống trong góc, cánh của chúng bị cắt bỏ, băm nhuyễn rồi nghiền thành bột cất sang một bên.
Quý Lăng Bạch cũng ngửi thấy mùi thuốc bột.
Là cầm máu.
Anh liếc nhìn Tam Vô.
Không ngờ người phụ nữ này bên ngoài thì độc miệng nhưng thực tế lại là một người mềm lòng.
Cũng đúng, nếu là loại người tàn nhẫn đó thì đã giết anh từ lâu rồi, khi nãy anh ngất xỉu thì lẽ ra đã cắt đầu anh rồi.
Quý Lăng Bạch quan sát xung quanh, là một cái sân nhỏ có diện tích rất lớn.
Người phụ nữ này có lẽ là một tán hộ, ở một nơi như này hẳn là rất thoải mái.
Vậy cũng tốt, nếu bây giờ anh ra ngoài, một con động vật biến dị cũng có thể giết chết anh, ở chỗ của người phụ nữ này ít ra vẫn được an toàn.
Quý Lăng Bạch nghĩ thông rồi.
Không vùng vẫy nữa.
Tam Vô bên kia cũng đã nghĩ thông rồi!
“Tang Nhất, đi nghỉ ngơi đi.” Tam Vô đặt chén thuốc bột trong tay xuống, quay đầu nhìn một cái, lấy một con dao phay từ trong phòng bếp.
Cô túm lấy Quý Lăng Bạch đang thả lỏng toàn thân, kề dao vào cổ anh.
“Chị cảm thấy con dị thú này có thể là cấp cao, chờ đến khi nó hồi phục không chừng sẽ giết chết chúng ta để báo thù.”
“Nên tao quyết định sẽ giết chết mày ngay bây giờ!”
Quý Lăng Bạch đang chờ được bôi thuốc: “....?”
=====
*Chú ý: Tang Nhất đã chính thức trở thành người một nhà với Tam Vô nên mình edit xưng chị - em luôn nhé