Báo đen dẫn đầu mười con tang thi, mở đường một cách tiêu sái*.
*thảnh thơi không vướng bận sự đời
Chiếc xe thú kia chợt dừng lại.
“Dẫn đầu là một con báo đen cấp cao, thú kéo xe của chúng ta đều là cấp trung hoặc cấp thấp nên không dám đi tiếp.” Bà lão nhìn người đàn ông, hỏi: “Lúc trước chủ nhân bảo cậu đi huấn luyện một con thú biến dị cấp cao, chuyện tăng thêm sức chiến đấu này thiếu gia phải nhanh chóng hoàn thành.”
Người đàn ông không vui lắm, “Chẳng phải tôi vừa mới lên cấp cao sao? Huấn luyện thú biến dị cũng phải cần thời gian chứ.”
Trong thành lũy anh ta không hề bán mặt mũi*, muốn tỏ vẻ thế nào thì tỏ vẻ, anh trai có năng lực là thứ nhất, quan trọng là chính anh ta cũng rất mạnh, là dị năng hệ thổ hiếm, ngay cả đá cũng không thể soi ra được dị năng.
*không cho người khác thể diện
“Thiếu gia Hạ Thịnh, cậu không thể dương dương tự đắc khi lên tới cấp cao được, đá không thể soi ra dị năng cũng không phải chỉ có một mình cậu, trong các thành lũy lớn có rất nhiều người có thực lực, chẳng hạn như vị Quý Lăng Bạch cùng tuổi với cậu.”
“Dừng, dừng, dừng, tôi ghét nhất là nghe thấy tên anh ta, các người luôn nói tôi không bằng anh ta, bây giờ tôi cũng lên tới cấp cao rồi, dù anh ta có là dị năng song hệ thì tôi cũng có dị năng hiếm mà.”
“Đến lúc đó còn chưa biết ai chết trong tay ai đâu.”
“Tiện thể đi theo con báo đen kia đi, để xem có chuyện gì đang xảy ra.” Hạ Thịnh rất có hứng thú, “Mà thôi, xe thú di chuyển rất ồn, hay để tôi tự theo sau vậy.”
Nói xong anh ta liền trực tiếp nhảy ra khỏi cửa kính xe, đi chầm chậm theo sau.
Những người đi theo anh ta không kéo được, chỉ có thể đi theo anh ta, dù sao bọn họ cũng không thể đắc tội được.
“Thiếu gia muốn đi, chúng ta cũng không cản được, cậu ta cũng rất mạnh, chúng ta tới thành lũy 18 trước đi.” Sau khi Hạ Thịnh rời đi, chỉ còn lại một mình bà lão ngồi trên xe, mọi người cũng vội vàng đuổi tới thành lũy.
Báo đen biết có người đi ngang qua nhưng nó không nhận ra có người đang đuổi theo.
Dị năng hệ thổ của Hạ Thịnh khiến anh ta có thể giẫm trên mặt đất mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa mùi hương cũng không truyền ra xa, khó trách báo đen nhạy bén không phát hiện được.
Báo đen vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thịt, thực lực của cô hiện tại đã khá hơn nhiều, Tam Vô không giống như trước nữa, ngay cả ăn thịt cũng không dám tỏa hương ra.
“Grào grào!”
Đoàn tàu nhỏ phía sau báo đen ngửi thấy mùi thơm bắt đầu kêu gào loạn lên.
Càng không phải tang thi cấp cao thì lại càng không thể khống chế bản năng của mình, còn chưa kịp trưng ra vẻ mặt kêu gào thì cánh cửa phía trước “cạch” một tiếng mở ra.
Là lão đại của chúng mang vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa.
Đám đàn em rụt cổ lại, im lặng hết thảy.
Những con mà báo đen chọn đều là cấp trung, sẽ nghe lời lão đại hơn, cũng sẽ không quá thông minh đoạt đi danh tiếng của nó và lão đại.
Dù sao trong nhà của chủ nhân đã có quá nhiều tiểu yêu tinh rồi.
“Không được kêu!” Tang Lĩnh đang chống nạnh dạy dỗ đàn em, chợt nhận thấy một ánh mắt đang nhìn mình.
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Thịnh thật sự không ngờ quanh đây lại có lãnh thi! Lại còn nhạy bén như vậy!
Khó trách!
Thôn này là địa bàn của lãnh thi sao?
Anh ta không muốn bị tang thi trong thôn bao vây, lập tức chuồn đi.
Tang Lĩnh đang tập trung nghĩ về món tôm và sò điệp trong nhà đã làm xong, thấy bóng đen cũng lười đuổi theo.
Dẫn đám đàn em vào trong sân rồi đóng cửa lại.
Mà sau khi Hạ Thịnh chạy đi, anh ta lại khịt khịt mũi.
Ngoài dị năng hệ thổ ra, anh ta còn có một năng lực khiến người ta hâm mộ muốn chết đó là tiến hóa đơn thể.
Loại tiến hóa này rất hiếm, trong thành lũy 11 có một người tiến hóa đôi mắt, có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phạm vi 500 mét.
Còn anh ta là tiến hóa mũi, những mùi hương đã ngửi thấy trước đó anh ta có thể nhớ ngay lập tức, cách thật xa cũng ngửi được.
Vừa rồi hình như là một mùi thịt nướng thơm nồng mà anh ta vô cùng quen thuộc.
Chắc chắn không sai!
Hạ Thịnh tối sầm mặt, đó là mùi của Quý Lăng Bạch.
Người đang ngắm cảnh ở tầng hai - Quý Lăng Bạch cũng đang có khuôn mặt khó coi.
Tại sao Hạ Thịnh lại xuất hiện ở đây?
Mũi chó nổi danh nhạy bén, mỗi lần đụng phải khiến anh gặp rất nhiều phiền phức.
Chỉ cần Hạ Thịnh còn ở đó, anh sẽ không tiện hóa thú, nếu anh ta ngửi ra mùi thì năng lực hóa thú sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Quý Lăng Bạch nhìn người đang phủ một lớp lá tỏi lên thịt tôm trong sân.
Sau đó lại đổ sốt cay lên sau khi chiên trong dầu.
Âm thanh xì xào cùng với tiếng vỗ tay của đám đàn em đang ngu ngơ đứng quanh vòng tròn cùng vang lên.
Nhìn thôi cũng khiến người ta phải bật cười.
Anh có thể cảm nhận được sự hạnh phúc thuần túy thực sự trong khung cảnh này, có lẽ là vì trong số mười mấy người trong vòng tròn, chỉ có một người là người thật.
Nhưng Quý Lăng Bạch chỉ cười hai giây, sau đó dừng lại, tiếc là....
“Tiểu Bạch, mày đứng đó làm gì?”
Phía dưới truyền đến giọng nói của Tam Vô, cô đang ôm củ cải trong tay, còn hoa hướng dương thì dựa vào người cô.
“Xuống dùng cơm đi.”
Bữa ăn này coi như là bữa ăn thịnh soạn nhất trong mấy ngày qua.
Tam Vô đã dán số thứ tự cho mười tên đàn em mới tới, từ số một đến mười một cách hoàn hảo.
Cho mỗi con một chén canh.
“Thấy ngôi nhà bên kia không? Sau này bọn mày sẽ sống ở đó, giúp tao trông đồ, nếu đụng trúng người không đánh lại được thì phải gọi, hiểu chưa?”
Tất nhiên bọn chúng không hiểu Tam Vô nói gì.
Nhưng lãnh thi có thể biểu đạt ý cho chúng là được rồi.
Tam Vô lột vỏ tôm ra, thịt tôm mềm và đàn hồi, ăn cùng lá tỏi lại càng đậm đà hương vị.
“Tiểu Bạch? Sao không ăn đi?” Cô cảm thấy hôm nay Quý Lăng Bạch là lạ.
Quý Lăng Bạch không trả lời cô, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tam Vô, anh vẫn ăn theo cách từ tốn như cũ.
“Hôm nay đến lượt ai rửa chén nhỉ? Nhớ rửa chén nhé, chị qua nhà đối diện dọn dẹp một chút, trồng thêm rau nữa.” Rau xanh và củ cải đã giữ lại hạt giống từ trước, có thể trồng ngay được rồi.
Tam Vô dẫn đám đàn em đến nhận chỗ.
Quý Lăng Bạch đứng dậy nhìn đám Tang Nhất một cái.
Tang Nhất ngốc nghếch không cảm thấy gì, nhưng Quỳ Quỳ nhìn thấy Quý Lăng Bạch như thế lại khó chịu đâm rễ xuống đất.
Nhìn gì mà nhìn!
Hôm nay đến lượt con mèo nhà ngươi rửa chén nhé!
Hoa hướng dương tao có khả năng nhưng sẽ giúp mày đâu.
Hai cánh của Quý Lăng Bạch run lên, nhảy bật lên tường.
Nó nhìn Tam Vô đang gieo hạt giống trước mặt.
Tiếc thật đấy.....
Nó không định rời đi sớm như vậy.
Nhưng Hạ Thịnh có thể sẽ đến lần nữa, anh không thể để Hạ Thịnh nhìn thấy dáng vẻ hóa thú của mình được.
Còn chuyện đưa Tam Vô về thành lũy 1..... Để anh suy nghĩ thật kỹ đã.
Lúc Tam Vô quay về, chén đũa trong sân vẫn còn nguyên.
Cô nhíu mày, “Không phải nói hôm nay đến lượt ai rửa chén rồi sao? Có chuyện gì vậy?”
Hoa hướng dương vui vẻ vặn eo, “Chủ nhân! Con mèo kia không muốn rửa chén, nó chạy ra ngoài rồi.”
Con mèo nhà ngươi chắc chắn bị mắng.
“Chỉ vì không thích rửa chén thôi à?” Tam Vô kinh ngạc, nhìn ra ngoài hàng rào, “Đợi tới khi nó về chị sẽ bảo lại.”
Nhưng đến tối, Quý Lăng Bạch vẫn chưa về.
Lúc nằm trên giường, Tam Vô đã suy nghĩ, có phải vì mèo sợ nước không?
Nhưng đến ngày hôm sau nó cũng vẫn không trở về.
Lúc này ngay cả Quỳ Quỳ cũng không nhịn được mà hỏi.
“Con mèo kia không về nữa ạ?” Tốt nhất là đi luôn đừng về nữa, lần nào chủ nhân cũng chỉ gỡ xương cá cho nó thôi.
Tam Vô cũng nói, “Nếu như đã ra đi không từ biệt, vậy thì đừng quan tâm nữa.”
Tiểu Tang và Tang Lĩnh nhìn Tam Vô, cô vẫn rất ổn, sắc mặt bình tĩnh, vẫn nấu cơm như bình thường, xem ra không hề giận chuyện của Tiểu Bạch.
Mọi người tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Chiều hôm đó, Giang Thiên và Trần Nhất Tí lại đúng giờ đến khử độc, còn mang theo cả đống đồ dùng hàng ngày tới, Tam Vô thích nhất là cái nồi lớn mà họ mang đến.
Cái nồi lớn sau này được dùng để nấu cơm cho đám đàn em ăn.
“Mới, mới ba ngày không gặp, đại nhân, cô lại có thêm nhiều khuôn mặt mới nha.” Giang Thiên nhìn Tang Lĩnh và báo đen, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người có dị năng cấp cao rất nhạy bén, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương.
Tang Lĩnh thử nhe răng về phía hai người họ tỏ vẻ thân thiết, nhưng Giang Thiên và Trần Nhất Tí chỉ cảm thấy khuôn mặt của con tang thi trước mặt rất hung dữ và đáng sợ.
Đây rõ ràng là đang đe dọa họ!
“Các anh có biết đào hầm không?” Tam Vô đúng lúc hỏi một câu.
“Biết!” Giang Thiên kích động đến mức âm thanh trong cổ họng cũng đứt quãng, “Hai người chúng tôi biết rất nhiều việc, vô cùng có ích!” Vậy nên đừng dâng bọn họ cho tang thi đấy!
Tam Vô: “.... Biết là được, tôi để tang thi của tôi đào cùng các anh, không cần lớn quá, một cái đơn giản là được rồi.”
“Hôm nay chắc không đào được đâu.” Giang Thiên nói trước.
“Không sao, nhà tôi rất nhiều người.”
Giang Thiên lau mồ hôi trên trán, “Chúng tôi có hai người, tính thêm hai tang thi của cô, tang thi nhỏ cũng mới có năm người, hầm đơn giản cũng phải lớn một chút, điều kiện đất trong nhà tốt, rất thích hợp để đào.”
“Cần người chứ gì?” Tam Vô mở cửa, nói với Tang Lĩnh: “Gọi từ số 1 đến số 8 tới, để lại hai người trông coi.”
Hai người Giang Thiên khó hiểu, số 1 đến số 8 là gì?
Rất nhanh thôi, anh ta đã thấy một đàn tang thi mừng rỡ chạy vào như đứa trẻ hồ lô đi tìm ông nội.
Giang Thiên: “.....?”
“Được rồi chứ, mau đào đi.” Tam Vô thúc giục.
“Hả? À à, được.” Giang Thiên chết lặng, khuôn mặt đờ đẫn xoay người làm việc.
Còn có thể nói gì nữa?
Ba ngày không gặp, cô không chỉ có thêm một con tang thi, một con báo mà còn có thể kéo thêm một đội bóng theo số thứ tự?
Nuôi nhiều tang thi như vậy không sợ bị hút khô luôn à?
Hai người Giang Thiên đến giờ vẫn tưởng Tam Vô dùng máu nuôi chúng.
Vì là hầm đơn giản và tang thi cũng không biết mệt nên hiệu quả tăng gấp đôi, sau khi thử nhiều nơi liên tiếp, cuối cùng họ mới đào được một cái hầm nhỏ.
Tam Vô không có nhiều lương thực dự trữ, cái hầm vậy là đủ dùng rồi, nếu không đủ thì lại tìm cách xây thêm một cái hầm lớn hơn.
Một số vật liệu được dùng trong đó do Giang Thiên lấy từ trong thành lũy.
Tam Vô vô cùng hài lòng, liền khử độc kéo dài thời gian lên bốn ngày, để họ có nhiều thời gian tự do hơn.
“Phải rồi đại nhân, lần này thiếu gia chọn nơi mở rộng lãnh thổ không xa lắm, chính là rừng cây có gai gần thành lũy đấy.” Trần Nhất Tí lấy lòng nói: “Tin trực tiếp này, bên đó có một lãnh thi, đại nhân nếu cô đi theo thì nhất định phải chú ý an toàn nhé.”
“Rừng cây có gai?” Tam Vô nhướng mày, “Anh mang đến tin tức tốt đấy.”
Tam Vô lặng lẽ kéo Tang Lĩnh qua một bên, nói: “Anh qua bên rừng cây có gai chào hỏi đàn em một chút, nếu gặp phải điều tra viên đến trước thời hạn thì nhất định phải để bọn họ nghĩ lãnh thi không có ở đây, trong rừng rất an toàn, hiểu không?”
Tang Lĩnh gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
Thấy Tam Vô vui vẻ, Giang Thiên lập tức đánh rắn bằng gậy*.
*Có nghĩa là nhìn thấy cơ hội, đi theo xu hướng và phấn đấu để đạt được lợi ích hoặc lợi ích lớn hơn.
“Đại nhân, không thể khử độc sạch sẽ một lần luôn sao?”
Tam Vô vô cảm tưới nước cho Quỳ Quỳ, “Có thể chứ.”
Hai người còn chưa kịp vui mừng, liền nghe thấy Tam Vô nói tiếp: “Kêu Vương Hạo Sinh đến gặp tôi, một mạng đổi hai mạng, cứu một tặng một, thấy thế nào?”
Giang Thiên: “....” Bọn họ làm gì có năng lực lớn đến vậy?
Hai người chỉ có thể buồn bực rời đi.
Con gà mái và vịt cái mà Tam Vô nuôi đã bắt đầu ấp trứng.
Tam Vô đã chiên hai mươi cái cánh gà mà hai người Giang Thiên đem tới, bên ngoài giòn bên trong mềm, chấm với tương ớt mà Tam Vô làm, mắt của đám đàn em bắt đầu mãnh liệt nhìn Tam Vô.
Nhưng bọn chúng chỉ mới ăn một cái đã bị Tang Lĩnh đuổi ra ngoài.
“Bọn chúng, ăn ít, không sao.” Tang Lĩnh vỗ ngực nói.
Nếu lão đại đã nói không sao thì chắc là không sao.
Sau khi Tam Vô ăn xong rồi lên lầu, Quỳ Quỳ mới nói với củ cải: “Xem ra chủ nhân cũng không quan tâm cái con mèo kia lắm, nó chạy đi cũng không quản.”
Củ cải lắc lư cái râu, Quỳ Quỳ nói đúng.
Hoa tường vi bên cạnh đột nhiên mở miệng hát: “Ôi xx bạn ơi xx con đường tốt đẹp nha.”
Quỳ Quỳ vỗ lá cây vào đầu nó, “Im đi, khó nghe muốn chết.”
Tam Vô bình tĩnh nằm trên giường một lúc, nửa tiếng sau, cô bỗng nhiên ngồi bật dậy, tức giận đấm ngực.
“Con mèo kiêu ngạo! Ăn cho đã rồi chạy, lãng phí nhiều lương thực của tao như vậy!”
Tam Vô thật sự không ngờ.
Không phải chỉ là rửa chén thôi sao?
Vậy mà chạy đi mất?
Khi ở dưới nhà cô muốn thể hiện khí chất của chủ nhà nên đã kìm nén sự tức giận.
Nhưng càng nghĩ cô lại càng giận, nhất là nghĩ đến việc mình hầu hạ ăn uống đàng hoàng lâu như vậy.... Không nói một lời mà bỏ đi?
“Quên đi, sau này có đồ ăn ngon sẽ cho Đại Hắc, Đại Hắc béo lên cảm giác sờ không tệ.”
“Chờ đó, nếu để tao gặp lại mày, tao chắc chắn sẽ lột sạch cái cánh của mày.”
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy dưới bọng mắt của cô đen thui, nhìn là biết cô ngủ không ngon.
Cô định đi qua bên nhà đối diện xem rau mình trồng thế nào, bên kia cũng có một căn biệt thự nhỏ có tường rào, nhưng diện tích rất nhỏ, cô định xem có thể nuôi thêm mấy con cá trong bồn tắm bên kia không, cá dễ nuôi, có thể sinh sản.
Vừa đóng cửa ra ngoài, Tam Vô đã dừng lại.
Bởi vì ngay trước cửa căn nhà cách đó 20 mét có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông mặc một cái áo đen, dính sát ngực lộ ra cơ bắp bên trong.
“Hi, hàng xóm.” Anh ta như không xương dựa vào cánh cửa, chào hỏi Tam Vô.
Làn da khỏe mạnh màu lúa mạch.
Ngũ quan đẹp và dễ nhìn, đôi chân dài miên man đầy thu hút.
Nhưng cái này không phải cái thu hút ánh mắt của Tam Vô, điều thu hút cô đó là người đàn ông đang cầm một củ khoai tây ăn.
Anh ta có khoai tây sao?
“Mùi trong nhà em rất hỗn tạp, nhưng kỳ lạ là em chỉ sống có một mình, đều là tang thi à?” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng khiến trái tim Tam Vô liền chùng xuống.
Anh ta ngửi thấy? Người tiến hóa đơn thể sao?
“Đừng căng thẳng chứ, tiểu mỹ nhân.” Hạ Thịnh cười, “Anh cũng không ăn em, chỉ là tò mò hỏi thôi, quan hệ của em với Quý Lăng Bạch là thế nào vậy, sao hôm qua trong nhà em lại có mùi của Quý Lăng Bạch?”
“Anh là người của thành lũy 1?”
Tam Vô nhìn vào trong sân, Tang Lĩnh đang ở ngay cạnh cửa, chỉ một bước chân là có thể xông ra ngoài.
“Anh không biết là khi hỏi thăm thông tin cần phải trả thù lao sao?” Thấy người đàn ông bước vào, Tam Vô ra hiệu cho đám Tang Lĩnh đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Ồ? Em gái muốn gì nào?” Người đàn ông đá văng viên đá vụn, cà lơ phất phơ hỏi: “Muốn anh lấy thân báo đáp sao?”
“Tôi muốn một củ khoai tây.”
Tam Vô cong môi, “Nếu anh trả nổi, tôi sẽ nói cho anh biết mối quan hệ của tôi và Quý Lăng Bạch.”
Tất nhiên là không có quan hệ gì rồi, Quý Lăng Bạch là ai chứ?
Nhưng bây giờ cô muốn khoai tây hơn.
Không có quan hệ cũng là một loại quan hệ, không sao, không thiệt chút nào.
“Ồ?” Hạ Thịnh nheo mắt lại, “Xem ra quan hệ của hai người rất phức tạp.”
Tam Vô không đáp lại, nhìn chằm chằm anh ta cười với vẻ bí hiểm, chị đây không nói đâu, em trai thối tự đoán nhé.
Hạ Thịnh cũng không giận, anh ta thích nói chuyện với những em gái xinh đẹp.
Tam Vô được nuôi rất tốt, khuôn mặt hồng hào, tóc búi cao gọn gàng, ngũ quan vốn đã xinh đẹp nay lại càng rức rỡ hơn.
Nhà của em gái này có mùi hơi lạ..... Hôm nay anh ta vốn không định quấy rầy Tam Vô, nhưng lúc bước vào hình như anh ta đã ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ.
Mùi thơm này chắc chắn không thể xuất hiện ở đây, cho anh ta biết nơi này có lãnh thi, nhưng anh ta vẫn quyết định tới chào hỏi Tam Vô.
“Em....” Hạ Thịnh đang tính nói, nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Anh ta nhíu mày nhìn ra con đường giao lộ phía sau Tam Vô.
Cơn gió từ giao lộ thổi vào, mang theo mùi hương mà của người mà anh ta không thích nhất, hơn nữa anh ta cảm nhận được mùi hương đó càng ngày càng rõ.
Anh ta nhanh chóng tiến đến gần.
“Xem ra em thật sự có quan hệ kiểu như vậy với Quý Lăng Bạch.” Anh ta cố gắng bình tĩnh nói.
Tam Vô: “.....” Tên ngốc này đang nói gì vậy?
Anh ta nhìn về phía giao lộ, theo bản năng lùi về sau, “Quý Lăng Bạch đang ở đây.”
Cũng trong lúc đó.
Trong rừng gai, một số điều tra viên của thành lũy 18 đang thăm dò đường ra, vẻ mặt mừng rỡ.
“Quá tốt rồi, hình như lãnh thi không có ở đây, kế hoạch lần này của thiếu gia nhất định sẽ thành công.”
Trên mặt họ nở một nụ cười. Truyện Cổ Đại
“Tang thi ở đây có vẻ rất hiền lành, chúng ta dễ ẩn náu hơn bên ngoài nhiều.”
“Ở trong rừng lâu quá e là đầu óc cũng sắp thối rữa rồi, ha ha ha.”
Hai người vui vẻ đi về phía trước mà không ai quay đầu nhìn lại.
Họ không biết rằng ngay lúc họ rời đi, rất nhiều tang thi đang lang thang trong rừng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm sau gáy họ một cách chăm chú và hung ác.
Cảnh tượng tang thi trên bốn ngọn đồi liên tiếp cùng nghiêng đầu vô cùng kỳ lạ, có loại hưng phấn bị đè nén, vừa mâu thuẫn lại vừa quỷ dị.