Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 29: Chương 29: Tấn công đi, Tiểu La




“Lão đại, cô không sao chứ?” Râu quai nón đột nhiên đứng trước mặt cô, chắn mất tầm nhìn, “Sắc mặt của cô rất xấu đấy.”

Lão Nhị và Lão Tam bên cạnh nhìn nhau rồi lập tức xúm lại.

“Tôi có nước này, cô uống không lão đại?”

“Cô có muốn ăn gì không?”

“Lão đại, hay là chúng ta hành động chung với nhau đi? Cô nhìn sắc mặt của mình đi, tang thi và thú biến dị không hiểu nhu cầu của con người đâu, có đúng không?” Râu quai nón ra sức thuyết phục, “Chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau nữa.”

“Nếu cô lo về vấn đề bố trí, chúng ta có thể tự kiếm của mình.”

Ba anh em họ rất muốn cô đồng ý, mặc dù lần này là hành động tập thể, nhưng ngay cả đội ngũ được huấn luyện tốt nhất trong thành lũy, cũng không hề nói là chắc chắn sẽ được rút lui.

Huống hồ là những tán hộ đã đấu đá với nhau từ lâu rồi?

Nếu như ba người họ có thể kéo theo Tam Vô, vậy thì khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.

Có khi đi theo Tam Vô còn nhặt được một số lợi lộc cũng nên.

Tam Vô bị gián đoạn cuối cùng cũng đè được nỗi hận thù đang dâng trào mạnh mẽ vừa rồi.

Cô quay đầu nhìn ba anh em đang đầy nhiệt tình, “Tôi đã nói rồi, không lập đội.”

Thứ nhất, Tam Vô không tin họ.

Thứ hai, lần này cô tới đây với mục đích khác.

“Không sao, không sao.” Râu quai nón bị từ chối cũng không hề tức giận, vẫn giữ thái độ hòa hoãn, “Nếu lão đại đổi ý thì có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Ba anh em bọn tôi là thật sự thành tâm, nếu hợp tác chắc chắn sẽ không hại người.”

Râu quai nón nghiêm túc nói.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Tam Vô đột nhiên cảm thấy xung quanh dường như yên tĩnh hơn hẳn.

Vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện Vương Hạo Sinh đang nhìn về phía mình, cô mím chặt môi, hạ mắt xuống không đối mắt với hắn.

Nhưng cũng không giúp được gì.

Vì con báo đen mà cô dẫn theo thực sự quá bắt mắt.

Ngay cả Vương Hạo Sinh cũng động tâm khi nhìn thấy nó.

Hắn xoay người hỏi những người bên cạnh: “Con báo đen đó là của người phụ nữ kia à?”

Thật đúng là không khéo, lần này một trong những người có dị năng theo hắn ra ngoài thành lũy có Giang Thiên.

Giang Thiên liếc nhìn Tam Vô, “Chắc thế?”

Hai mắt Vương Hạo Sinh lóe lên, “Mày gọi người phụ nữ kia qua đây, tao có chuyện muốn hỏi.”

Giang Thiên nuốt nước miếng, đi tới bên cạnh Tam Vô nhỏ giọng nói: “Thiếu gia của chúng tôi mời cô qua đó.”

Tại sao phải dùng chữ mời?

Còn không phải anh ta sợ bà cô này sẽ làm loạn sao?

Tam Vô có thù với với tên ngốc Vương Hạo Sinh, còn về mục đích của Vương Hạo Sinh, khi hắn đi theo đã được thủ lĩnh nói cho, Vương Hạo Sinh quả nhiên là một tên điên! Hắn ta lại dám giết nhiều người như vậy? Đúng là không sợ chết.

Giang Thiên vốn không muốn tới đây, nhưng lại bị người ở trên đẩy ra! Anh ta chỉ có thể hy vọng chuyện Tam Vô làm sẽ không ảnh hưởng đến anh ta.

Ba người râu quai nón tò mò nhìn Giang Thiên, người này.... chẳng phải là người đã gọi Tam Vô là bà cô đấy sao?

Tam Vô liếc nhìn Giang Thiên, dẫn Tang Lĩnh và Đại Hắc tới trước mặt Vương Hạo Sinh.

“Cô đã thuần hóa con báo đen này à?” Vương Hạo Sinh nhìn tứ chi cường tráng của Đại Hắc, thêm cả lông trên người đen bóng, nhìn thôi đã biết con thú biến dị cấp cao này được chăm sóc rất tốt.

Tam Vô gật đầu, cô vẫn cúi đầu, im lặng tới quái lạ.

Nhưng Vương Hạo Sinh cảm thấy rất bình thường.

Người khốn khổ.... Không dám ngẩng đầu nhìn hắn cũng đúng thôi.

Thật ra thì hắn cảm thấy, cũng may là mạt thế tới, khi hắn còn nhỏ, ba hắn cũng chỉ một quản đốc trên công trường, sau này nắm bắt cơ hội, mang các anh em giết ra một con đường máu, đúng lúc loài người đang dần phân chia địa bàn, cứ thế chiếm được thành lũy 18.

Chỉ có như thế hắn mới có thể sống một cuộc sống giống như hoàng đế vậy.

“Bán con báo đen này của cô cho tôi.” Hắn cười một cái, rất tự giác cho người ta mặt mũi, “Đưa cả cách thuần hóa nó nữa, đến lúc đó tôi sẽ thêm cho cô một nắm giá đỗ.”

Nếu không phải lúc này tán hộ quá nhiều, hắn đã cướp luôn rồi.

Cho mặt mũi như vậy, người phụ nữ này có biết ơn hắn ta ngàn lần cũng không hết.

Tam Vô nghe xong liền bật cười.

Rau trong mạt thế có quý giá cỡ nào đi chăng nữa thì có thể so sánh với thú biến dị cấp cao kiếm được mồi sao?

Nhìn vẻ mặt của con thú này đi, khuôn mặt đầy vẻ 'mau quỳ xuống cảm ơn ta'.

“Không bán thú biến dị, cách thuần hóa cũng vậy.” Tam Vô lạnh giọng nói.

Vương Hạo Sinh trầm mặt, “Cô đang muốn vả mặt tôi sao?”

“Ngẩng đầu lên!”

Tam Vô ngẩng đầu, cô không nghĩ sẽ đối mặt nhanh như vậy.

Dù sao thì chuyện giá đỗ cô vẫn chưa biết thực hư ra sao.

Ăn thức ăn bồi bổ cho con người, Tam Vô ngày càng xinh đẹp hơn, da trắng hồng hào, đôi mắt đen sáng ngời, lông mì dày và dài, khuôn mặt đầy vẻ châm biếm nhưng không hề khiến người khác cảm thấy tức giận

Cơn giận của Vương Hạo Sinh giảm xuống một chút, “Em gái không muốn cho anh thú biến dị cũng được thôi, nhưng đến lúc vào trong rừng, em phải tới lều của anh.”

Tất cả đàn ông bên cạnh đều đổ dồn ánh mắt mập mờ lên người Tam Vô.

Một người phụ nữ vào lều của đàn ông làm gì? Đương nhiên là làm chuyện khiến đàn ông sung sướng rồi.

Chỉ là Vương Hạo Sinh còn chưa kịp vui vẻ đủ, Đại Hắc ở bên cạnh đã không thể nhịn được nữa, chợt gầm lên rồi lao về phía Vương Hạo Sinh.

“Hỗn láo!”

Những người có dị năng bên cạnh Vương Hạo Sinh vẫn luôn phòng thủ lập tức ngăn cản, Tang Lĩnh đã đợi nãy giờ, lập tức đi tới trước mặt Đại Hắc, trực tiếp đạp bay một người có dị năng ra ngoài.

Tán hộ vốn đang vây quanh liền giật cả mình, nhanh chóng chừa một khoảng trống cho họ.

Tam Vô bị người của Vương Hạo Sinh bao vây.

“Súc sinh! Cút ngay cho tao!”

Vương Hạo Sinh sợ hãi ngã nhào xuống đất, trước mặt là một vòng người bảo vệ, Đại Hắc đi qua đi lại, đầu lưỡi quét qua chóp mũi, trong mắt hiện lên khát vọng muốn cắt đứt cổ hắn.

Vương Hạo Sinh bị dọa sợ, liều mạng túm lấy quần áo của hai người trước mặt che chắn cho mình.

“Đại Hắc.” Tam Vô ngoài miệng gọi một tiếng, nhưng cũng không có bao nhiêu thành ý, “Mày nhìn xem, mày hù thiếu gia sợ rồi kia kìa.”

Cô đã nghĩ tới rồi, nếu Vương Hạo Sinh không đợi được nữa sẽ đẩy cô ra khỏi đội thì cô lặng lẽ phục kích hắn trong núi cũng như nhau, còn chuyện giá đỗ..... kệ nó vậy.

Vương Hạo Sinh quả thật rất muốn đuổi cô đi, hay là nói hắn muốn trực tiếp bẻ cổ người phụ nữ này.

Nhưng hắn biết là không thể, vì tốc độ của báo đen nhanh hơn tốc độ của người có dị năng dưới trướng hắn.

Tam Vô đã muốn chạy thì không ai có thể ngăn cản được.

“Thiếu gia.”

Chú Phương vẫn luôn đi theo hắn đang ghì bờ vai nhấp nhô quá độ của hắn xuống, “Đừng để chậm trễ việc lớn.”

Chuyện quan trọng nhất trong lần này là giết người lấy tinh thể, đừng gây thêm rắc rối!

Chú Phương lắc đầu với Vương Hạo Sinh.

Chú Phương là người thân cận nhất của ba hắn, người có dị năng cấp trung không mạnh lắm nhưng rất thông minh.

Năm đó có thể chiếm lấy thành lũy 18, chính ông ta đã vạch ra một số đường cho bố hắn.

Vương Hạo Sinh kìm nén sự tức giận, nhìn Tam Vô nói: “Cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ, còn không mau giữ chặt con súc sinh của cô lại?”

Lần này đến lượt Tam Vô phải ngạc nhiên.

Dựa vào những gì cô biết về vị thiếu gia này, hắn chắc chắn sẽ để những người này giết cô, hoặc cho cô cút ra khỏi đội, thế mới đúng chứ?

Chú Phương cười đúng trước mặt Tam Vô, “Ra sau đi, thiếu gia của chúng tôi chỉ đùa với cô thôi.”

Giang Thiên bên cạnh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Tam Vô, Tam Vô đè nén sự nghi ngờ xuống, dẫn báo đen và Tang Lĩnh lui ra sau đám đông.

Cô đang muốn xem kế hoạch của Vương Hạo Sinh là gì.

Lúc Tam Vô lui về sau đã đụng phải vai của Lão Tam.

Cô ngẩng đầu lên đang định nói “xin lỗi” thì thấy mặt Lão Tam biến sắc lùi về sau ngay trước mắt mọi người, cách cô một khoảng khá xa.

Tam Vô nuốt lại câu xin lỗi, lạnh lùng nhìn anh ta.

Râu quai nón đứng bên cạnh Lão Tam và Lão Nhị, nét mặt có chút thay đổi nhưng vẫn tránh tầm mắt của cô.

Nhìn thấy thái độ khác hoàn toàn với lúc trước của ba anh em họ, Tam Vô thầm cười lạnh một tiếng, nhìn đi.

Đó là lý do tại sao cô không muốn lập đội với một số người như vậy đấy.

Sau một lúc náo loạn, một số tán hộ thấy Vương Hạo Sinh có vẻ không tàn độc như trong truyền thuyết, liền can đảm hỏi: “Vương thiếu gia, khi nào chúng tôi mới nhận được giá đỗ vậy?”

Vương Hạo Sinh không nhịn được mà nói: “Gấp cái gì?”

“Khi nào vào rừng, chúng ta tìm một chỗ để dựng lều rồi tôi sẽ chia cho các người.”

Lần này hắn mang theo rất nhiều người trong thành lũy ra ngoài, mọi người ai cũng kiêng dè nên không nói gì.

Nhưng Tam Vô tinh ý cảm thấy bầu không khí đã thay đổi.

Có lẽ là do cô là người gây rắc rối nên được tự động bỏ qua một cách nhẹ nhàng để các tán hộ khác mỗi người một ý kiến riêng.

Tam Vô rút lui khỏi đám đông, nhìn Giang Thiên từ xa rồi vẫy tay với anh ta.

Cô phải hỏi xem chuyện giá đỗ được trồng bằng phương pháp thủy canh có thật hay không.

......

Trong sân, Tang Nhất và Quỳ Quỳ bị cho ở lại trông nhà đang trừng mắt nhìn nhau.

Cu cậu khoai tây nghỉ ngơi đủ rồi lại dùng cái lá cây dính nước của mình bắt đầu trồng cỏ, con gà con càng ngày càng thông minh đã biết theo sau mông nó, trồng một ít lại ăn một ít.

Củ cải nhìn mọi người trong sân, nhích cái mông chui ra khỏi đất.

Chủ nhân không cho nó đi tìm!

Tiểu La nó sẽ tự mình tìm!

Bên trong thành lũy 18, Quý Lăng Bạch đang kéo Vương Hải đánh cờ cùng anh.

Vương Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến con trai mình liền nhíu mày.

“Không biết lần này Vương thiếu gia ra ngoài có chiếm được bên kia thuận lợi không.” Quý Lăng Bạch lên tiếng.

Muốn mở rộng lãnh thổ mới là phải dọn sạch một địa điểm trước và xây dựng một căn cứ tạm thời, cử người ra truy quét tang thi để dưỡng thương an toàn hoặc làm nơi nghỉ ngơi.

Khó khăn nhất là việc xây dựng căn cứ.

“Chắc hẳn cậu ta sẽ thuận lợi.” Quý Lăng Bạch đưa tay ra, ăn con tướng ở đối diện, “Dù sao Vương chủ cũng tính kế lâu vậy mà.”

Vương Hải định thần lại, nhìn xuống ván cờ mới nhận ra mình đã thua hoàn toàn.

Ông ta cười miễn cưỡng, “Tôi không ngờ đội trưởng Quý lại chơi một nước cờ hay như vậy.”

“Nói đến cờ, tôi thấy chủ thành lũy của chúng tôi tốt hơn nhiều.” Quý Lăng Bạch cười như không cười, “Sau này nếu có cơ hội, Vương chủ có thể thử với chủ thành lũy của chúng tôi một chút.”

Vương Hải khinh thường, ai muốn gặp hắn ta chứ?

Ai mà không biết chủ thành lũy của thành lũy 1 thực chất chỉ là một chức vụ, còn quyền lợi chân chính đều nằm trong đội ngũ dị năng của Quý Lăng Bạch.

“Phải rồi, hôm nay nhóm người Hạ Thịnh sẽ đi đúng không?” Vương Hải thở phào nhẹ nhõm, đây xem như là tin tốt duy nhất trong ngày hôm nay.

Quý Lăng Bạch đáp một tiếng, để ngón tay lên bàn gõ nhẹ hai lần.

Tính toán thời gian, người của thành lũy 1 cũng sắp đến rồi.

Ánh mắt của anh dừng lại trên người Vương Hải, đang tính nói chuyện thì lại vô tình thấy mặt đất phía sau lưng Vương Hải bắt đầu rung chuyển.

Quý Lăng Bạch nhíu mày, một lúc sau anh nhìn thấy một cái đầu củ cải trắng nhỏ nhú ra khỏi mặt đất.

Quý Lăng Bạch: “....!”

Bên ngoài thành lũy, Hạ Thịnh đang ngồi trên xe thú ngáp dài.

“Về thẳng nhà nhé thiếu gia, Vương Hải lần này chắc đã tức đến hộc máu rồi.” Bà lão đi theo nhìn Vương Hải cho bọn họ một xe đồ đạc mà cảm thấy hài lòng vô cùng.

“Về thẳng nhà? Hình như không thú vị lắm nhỉ?”

“Quay đầu lại đi, chúng ta tới căn cứ của họ xem thế nào, nhân tiện nếm thử giá đỗ mà bọn họ trồng ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.