Editor: Mứt Chanh
Những năm trước đây, ngưỡng đầu vào của sinh viên tự do là quá thấp, bằng cấp vàng càng thấp đến nỗi chủ yếu ghi danh là có thể qua. Nhưng hai năm nay trở lại đây lại là một câu chuyện khác. Ngưỡng đầu vào cho các kỳ thi tự do là rất cao, sau khi thi đậu phải mất một thời gian dài để bồi dưỡng, lại không phải chỉ lấy một quyển sách là được, do đó bằng tốt nghiệp càng ngày càng được các công ty công nhận.
Mà lớp cho sinh viên tự do ở Đại học Hải Thành lại là nhân tài kiệt xuất trong đó. Đa số xí nghiệp sẽ an bài những nhân viên cần bồi dưỡng rồi ném tới lớp tự do ở Đại học Hải Thành.
Thật tốt cho một lớp “”vàng”“..
Người đến nộp học phí thật sự rất nhiều nhưng may mắn thay lại phân ra thành mấy đợt. Sau khi Tô Hà cùng Ôn Mạn tách nhau ra để nộp học phí xong, nhận được chìa khóa của ký túc xá rồi mới tung tăng xuống lầu.
Mới vừa đi đến đầu cầu thang liền nghe thấy một tiếng ầm ĩ lớn, Ôn Mạn tò mò mà ló đầu qua: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Không biết từ khi nào mà hành lang đã tụ tập một đống người đi qua đi lại, dường như là đang xem náo nhiệt.
Liếc mắt một cái chỉ thấy được cái gáy của một nam sinh, mà phía trước hắn là một cô nữ sinh đang đứng. Khuôn mặt của cô nữ sinh kia bị chắn hơn phân nửa nhưng vẫn còn chừa ra nửa khuôn mặt còn lại. Có thể thấy được đây là một khuôn mặt thanh tú, hồn nhiên tươi trẻ.
Khuôn mặt thanh tú như thế nhưng giây tiếp theo lại giơ tay lên, hung hăng cho nam sinh kia một cái tát...
“Chát——” một tiếng, cực kì giòn giã.
Đám đông ngay lập tức bắt đầu ồn ào. Tiếng cười hết đợt này đến đợt khác.
“ Đàn anh Tạ, cảm giác như thế nào?” Còn có giọng điệu châm chọc truyền đến.
Tô Hà nghe được từ Tạ liền có chút hoảng hốt.
Ôn Mạn à lên một tiếng rồi mới cười mà nói rằng: “Gút mắc tình cảm sao?”
Mới vừa nói xong thì đám người kia cũng tản ra. Nam sinh bị vây bên trong kia đang xoa xoa khóe môi, lười biếng mà nhướng mày rồi đi về phía bên này. Một nam sinh khác cũng theo sát bên cạnh.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bốn mắt nhìn nhau.
Trong đầu Tô Hà chợt ầm vang một tiếng, sét đánh đùng đùng như sấm rung động.
Tạ Lâu cũng sửng sốt nhưng so với Tô Hà đang trố mắt thì anh chỉ nhíu mày, đôi mắt hẹp dài như là đang suy nghĩ...
Đây là ai.
Có chút quen thuộc sao?
“Tô... Tô....” Trần Diệu đi bên cạnh anh giơ ngón tay thon dài rồi chỉ vào Tô Hà, Tô nửa ngày cũng không thốt được cái tên ở phía sau.
Tô Hà quyết định xoay người rời đi, nhanh chóng lẫn vào trong đám người.
Đầu ngón tay khẽ run lên.
*
Ôn Mạn đuổi theo Tô Hà, mặc dù không lên tiếng nhưng cũng thử thăm dò cô.
Tô Hà đi dọc theo bên hồ, siết chặt sách vở vào trong ngực, suy nghĩ lang thang mà chẳng có mục tiêu. Cho đến khi Ôn Mạn dẫm lên một viên gạch suýt chút nữa là ngã thì Tô Hà mới duỗi tay đỡ một phen. Lúc này cô mới chân chính thanh tỉnh.
Ôn Mạn xấu hổ cười: “Thiếu chút nữa là chụp ếch rồi...”
“Em... Có khỏe không?”
Tô Hà cười cười: “Em vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, thế.... Em quen nam sinh vừa rồi sao?” Ôn Mạn ngập ngừng hỏi, không còn cách nào cả, nam sinh kia quá xuất chúng, đẹp trai đến kinh người, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài đen nhánh như mực kia dường như đang cất giấu muôn vàn vì sao bên trong đó.
“Không quen biết.” Tô Hà lại là cười lắc đầu.
“À, thì ra vậy.” Ôn Mạn biết cô không muốn nói vì thế không hề hỏi nữa, điểm này xem mặt đoán ý vẫn là nên làm.
*
“Mẹ kiếp, Tô Hà!” Trần Diệu cuối cùng cũng nghĩ ra cái tên sau từ Tô, Hà trong hoa sen*. “Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?” Trần Diệu ngẩng đầu nhìn về phòng giáo vụ.
* 苏荷: Tô Hà. 荷花: Hoa sen.
“Đi học sao?”
Tạ Lâu nghe Trần Diệu nói thế liền nhướng mày.
À.
Tô Hà.
Nữ sinh theo đuổi anh ba năm, là một thiên kim tiểu thư. Loại có tiền còn dám tiêu lại rất kiêu ngạo. Nhưng nghe nói trong nhà cô đã phá sản, tạm nghỉ học rời đi, ngay cả một chút manh mối cũng không còn.
Khi thanh lý tài sản, gia đình cô mắc nợ 2,1 tỉ còn lên cả trang đầu tờ báo kinh tế.
“Lúc đó cô ấy theo đuổi cậu thật sự hăng hái.”
“Bày 999 đóa hồng cho cậu.”
“Còn bao cả phòng cao cấp của Thiên Thượng Nhân Gian vào dịp sinh nhật cậu.”
Hồi ức xuất hiện khiến Trần Diệu vô cùng kinh ngạc.
“Nhưng một mực cậu lại không thích cô ấy.....”
“”Cậu thật sự bị mù rồi.”
“Cũng không đúng, cậu không mù, cậu thật sự khôn khéo, không đáp ứng cô ấy mới là đúng.”
Tạ Lâu giữ im lặng chạm vào điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, lười biếng mà liếc cậu ta một cái, “Câm miệng.”
“Được rồi.” Trần Diệu buông tay, đuổi kịp bước chân anh rồi nháy mắt ra hiệu, “Không đuổi theo vị kia nhà cậu sao?”
Tạ Lâu không trả lời, đầu ngón tay xoa khóe môi, tầm mắt hơi rũ xuống.
Theo cái rắm.
Chia tay.
*
Tô Hà cùng Ôn Mạn đã đến xem ký túc xá. Vào ba năm trước, Đại học Hải Thành đã xây dựng một tòa ký túc xá. Vị trí này có chút lúng ta lúng túng vì nó nằm giữa ký túc xá nam và ký túc xá nữ. Suy xét đến sự phát triển của thiếu niên thiếu nữ, cuối cùng ký túc xá này mới dừng ở việc sinh viên tự quản.
Dưới lầu bốn là ký túc xá nam còn lầu bốn trở lên là ký túc xá nữ. Nhưng thật ra, mỗi năm sinh viên tự do nhập học vẫn là con số ít, một đống ký túc xá vẫn có thể xử lí được.
Ôn Mạn nhìn ký túc xá nhỏ hẹp và phải ở bốn người này, hơi có chút ghét bỏ: “Phòng tắm này ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.”
Cô ấy làm bên bất động sản, ở Hải Thị có phòng ở của mình tới 90 mét vuông, một người ở cực kỳ thoải mái. Cho nên có chút không quen với hoàn cảnh như vậy.
Tô Hà chọn một chiếc giường gần cửa sổ rồi đem sách vở của mình đặt lên và nói: “Chị có thể lái xe về nhà nhiều hơn mà.”
“Cũng đúng.” Ôn Mạn lúc này mới gật đầu rồi chọn một chiếc giường đối diện với Tô Hà, “Nhưng trải nghiệm cuộc sống tập thể như thế này cũng khá tốt, cảm giác chính mình cũng tươi trẻ.”
Tô Hà cười cười.
Việc quản lý ký túc xá này lỏng lẻo hơn nhiều so với các ký túc xá khác, và tất cả họ đều là người trưởng thành. Dù gì bọn họ cũng có công việc trong xã hội, trường học đối với sinh viên tự do sẽ khoan dung hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã đến ký túc xá.
Trong đó một người cùng tuổi với Ôn Mạn, 26 tuổi, một người khác cùng tuổi với Tô Hà 21 tuổi, khuôn mặt trông như trẻ con, làm quản trị mạng.
Bốn người chào hỏi nhau, chọn xong giường ngủ rồi đi ra ngoài cùng nhau.
Họ đến sớm và chính thức đi huấn luyện quân sự, thời gian chỉ còn lại có hai ngày. Tô Hà cùng Ôn Mạn nhận xong trang phục quân sự liền rời khỏi đại học Hải Thành. Xe của Ôn Mạn ngừng ở cửa Bắc, Tô Hà uyển chuyển cự tuyệt không được cho nên lên xe cô ấy rời đi.
“Em ở bên nội thành cũ Hoa Đông à?” Ôn Mạn nhìn đường, hỏi.
“Dạ.” Tô Hà gật đầu.
“Có chút xa, là nhà thuê hay sao?” Ôn Mạn thuận miệng hỏi một câu.
“Dạ là nhà em.” Tô Hà cười trả lời.
Ôn Mạn nhướng mày, nhìn Tô Hà một cái, “Nhà giàu ở ẩn sao?”
Tô Hà cười khẽ nhưng không định trả lời.
Nếu nội thành cũ có thể sớm trưng thu một chút thì ít nhất trong nhà còn có chút thở nổi. Bốn năm trước vào lúc trong nhà phá sản, ba vẫn còn trông cậy vào ngôi nhà cũ này.
Đáng tiếc thời vận không tốt, ngược lại là nội thành cũ Hoa Nam bên kia bị trưng thu.
Hoa Đông bên này, đến nay còn phiêu đãng ở đô thị Hải Thị này.
“Đường xá bên kia không tốt lắm nên chị không thể vào được, em dừng ở chỗ này nhé?” Ôn Mạn nhìn chỗ kẹt xe ở phía trước, Tô Hà vốn là có ý này cho nên cô gật gật đầu, “Phiền chị rồi.”
“Haha, khách khí cái gì.” Ôn Mạn xua tay.
Tô Hà tháo dây an toàn, ngắm nhìn những viên đá bên dưới rồi xuống xe, cũng xoay người vẫy tay cùng Ôn Mạn.
Nhìn thấy chiếc xe màu bạc đã rời đi, Tô Hà mới xoay người quẹo vào ngõ nhỏ. Nơi này vẫn náo nhiệt như trước và nó cũng rất loạn.
Thùng rác ở khắp mọi nơi, làn đường không phân cách đầy xe, quầy hàng gần như chật cứng trên đường và xe đạp thì đậu loạn cả lên.....
Mặt Tô Hà không cảm xúc đi dưới mái hiên.
Bốn năm qua, cô đã quen với hoàn cảnh như vậy.
Lên lầu.
Cô liền đi tắm rửa, mới vừa tẩy trang xong thì người môi giới bên kia đã gọi điện thoại tới để cô đi phỏng vấn.
Chị Trương môi giới vừa cười vừa nói: “Tô Hà, vận khí của em thật tốt, gia đình này ở Khu vực mới Hoa Đông, em trực tiếp đi qua là được.”
Tô Hà gật đầu trong khi đang thay quần áo: “Cảm ơn chị Trương.”
“Không có gì, vừa lúc giữa trưa để em bộc lộ tài năng.” Tiếng cười sang sảng của chị vang lên ở đầu kia.
“Dạ.”
Thay quần áo xong thì cũng nói xong điện thoại, Tô Hà mới mang theo dụng cụ cắt gọt đi xuống lầu.
Khu vực mới Hoa Đông ở đối diện thành phố cũ, cùng một đại lộ, chỉ cần đi lên cầu vượt ở giữa là đến. Tô Hà nhận địa chỉ mà chị Trương gửi đến liền đi vào khu D lầu 8 phòng 1606.
Đứng ở cửa ấn chuông cửa, thực nhanh cửa bên trong đã mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo xám đang thăm dò cô.
Nhìn Tô Hà trẻ đến như vậy, bà hơi có chút kinh ngạc.
“Là đầu bếp sao?”
Tô Hà cười ôn nhu, “Vâng đúng ạ.”
“Trẻ như vậy sao?”Má Lưu trên dưới đánh giá Tô Hà rồi mới đẩy cửa ra để Tô Hà đi vào.
Tô Hà lễ phép vào cửa, theo chỉ dẫn của má Lưu mà đổi giày, má Lưu còn hỏi: “Cô... Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Hà: “21 ạ.”
“Này cũng quá nhỏ...” Má Lưu nói thầm một tiếng, tuy nhiên cũng chưa nói cái gì, bây giờ bảo mẫu trẻ tuổi cũng có rất nhiều, đầu bếp trẻ tuổi chút cũng bình thường thôi.
“Cô tới vừa lúc, cậu chủ đang ở trong phòng để tôi kêu cậu ấy.” Má Lưu nghĩ mình không thể làm chủ, chỉ có thể cho Tô Hà đứng tại chỗ còn mình đi đến thư phòng bên kia.
Tô Hà cười gật đầu ngoan ngoãn đứng đó. Trang trí trong phòng rất đơn giản, vật dư thừa cũng không có, vừa nhìn đã biết là không nhiều người ở.
“Sao? Cô ấy bao nhiêu tuổi?” Một giọng nam theo tiếng bước chân truyền đến, trầm thấp mà lười biếng.
Ý thức trong lòng Tô Hà lộp bộp, giống như đã từng nghe qua giọng nói này ở đâu đó.
“21? Vẫn còn đi học sao?” Chàng trai cười khẽ một tiếng, mang theo không chút để ý, Tô Hà không nhịn được liền nhìn về phía thư phòng.
Sau đó thân thể trở nên cứng đờ.
Tạ Lâu ngậm thuốc lá cũng đang nhìn lại đây.
Hai người lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.