Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 59: Chương 59: Chương 58




Edit: BT

Lúc năm giờ, Cố Duyên Xuyên gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Hạ, cô vẫn chưa về.

Qua mười lăm phút sau, anh xem di động, vẫn không thấy đáp lại.

Anh gọi điện thoại, đầu bên kia truyền tới giọng dịch vụ chăm sóc khách hàng --"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời..."

Nghe được một nửa, Cố Duyên Xuyên cắt đứt cuộc gọi, mắt phải không báo trước nháy mấy cái, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Trên bữa tiệc đông người, nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Anh tự an ủi, bỏ di động chưa được một lúc, lại cầm lấy lần nữa, cuối cùng vẫn cứ lo.

Nhìn thoáng qua danh bạ điện thoại, ánh mắt Cố Duyên Xuyên nhìn xuống ghi chú số điện thoại "Cố Hoài".

Cố Hoài là chú anh, nhiều năm qua, anh không liên lạc với ba mẹ, thi thoảng gặp người chú này, quan hệ coi như tạm được.

Sau khi kết nối được, anh khách sáo gọi một tiếng: "Chú."

Đối phương ngạc nhiên nói: "Hiếm khi cháu chủ động gọi đó, ha ha ha, có phải đột nhiên nghĩ thông suốt rồi không, cảm thấy bỏ qua không có lời, phải bắt đầu tranh gia sản với em trai cháu."

"Yên tâm, chú chắc chắn đứng về phe cháu." Ông chú tự tưởng tượng rồi nói lời chính đáng như cảnh sát địa phương.

Cố Duyên Xuyên: "... Không phải. Cháu nhớ chú ở khách sạn Quân Duyệt có không ít cổ phần công ty, muốn hỏi chú chút, có thể giúp cháu theo dõi không."

"Chuyện nhỏ như thế, không thành vấn đề!" Cố Hoài đặt bút viết ở văn phòng, sảng khoái đồng ý.

"Để chú bảo trợ lý chú gửi cho cháu số điện thoại của người quản lý khách sạn, cháu có việc gì cứ tìm đến cậu ta là ổn."

Bữa tiệc đêm nay, Quý Hành đương nhiên được mọi người chú ý.

Không ít người qua đây kính rượu cho anh ta, bạn bè có quan hệ tốt, cũng có người quan hệ làm ăn, nhưng lúc Quý Hành uống vẫn không yên lòng.

Ánh mắt anh ta tìm tòi quanh đại sảnh một vòng, vẫn không thấy bóng Kiều Hạ đâu, còn buồn bực trong lòng, tự hỏi mẹ cô ấy đưa cô ấy đi đâu.

Đang nghĩ ngợi, Triệu Như Mi dáng vẻ khẩn thiết đi về phía anh, "A Hành, chúng ta nói chuyện chút đi."

Quý Hành nhướn mày, mặt lộ vẻ vẻ châm chọc, khinh thường nói: "Tôi với bà có gì mà tán gẫu?"

Nói xong, anh ta cất bước muốn đi, lại nghe bà ta ở đằng sau nói với giọng không nhanh không chậm, "Nếu dì với con là bạn hợp tác thì thế nào? Không biết con có chịu cho dì vài phút không."

Quý Hành dừng bước, quay đầu lại, nhíu mày, "Cô ấy làm sao vậy?"

Triệu Như Mi mỉm cười, "Ở đấy nhiều người, không tiện, chúng ta đi lên tầng rồi nói."

Quý Hành không biết người phụ nữ này tính toán cái gì, nhưng chuyện liên quan tới nhóc lùn, anh ta cũng không thể bàng quang không quan tâm tới, vì thế đi theo bà ta lên thang máy tầng năm.

Hôm nay tòa khách sạn này được bao hết, lối đi nhỏ một bóng người cũng không có, im lặng đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy rõ.

"Đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện gì giờ nói đi." Quý Hành nhìn xuống bà ta, thái độ kiêu ngạo.

Trên mặt Triệu Như Mi mang theo nụ cười dịu dàng, "Dì chuẩn bị một món quà cho con, hy vọng con sẽ thích."

Quý Hành hừ lạnh một tiếng, "Nhiều năm qua bà đã kiếm được một đồng nào chưa? Tiền còn không phải do ba tôi đưa à, cầm tiền của ba tôi đi mua quà, mặt bà to thật đấy?"

"Huống chi..." Đáy mắt anh ta mang theo sự chán ghét không buồn che dấu, "Tôi ghét bà lắm rồi, chẳng lẽ còn thích quà bà chuẩn bị?"

"Có thích hay không, chờ con nhìn rồi nói sau." Triệu Như Mi lấy chiếc chìa khóa nhỏ trong túi, hé ra thẻ phòng bên trong, "Nói không chừng phần quà dì chuẩn bị, còn hợp ý con ấy."

"Bà có ý gì?" Sắc mặt Quý Hành lạnh lùng.

Triệu Như Mi nói trắng ra: "Chả phải con thích con gái dì à, con bé uống rượu, ở trong hòng ngủ ấy."

Bà ta cười, tiếp tục nói: "Lúc trước dì từng hỏi Hạ Hạ nhà ta rồi. Con bé còn chưa phát sinh chuyện gì với bạn trai nó đâu, lần đầu vẫn còn, chẳng nhẽ con không muốn..."

Còn chưa dứt lời, sắc mặt Quý Hành đột nhiên biến đổi, nắm lấy cổ tay bà ta, áp bà ta lên tường, gọi thẳng tên, "Triệu Như Mi, bà có còn mặt mũi không?"

Gân xanh trên thái dương anh ta nổi lên, như thể giây tiếp theo sẽ vung nắm đấm thật, "Cô ấy coi bà là mẹ, lúc nào cũng suy nghĩ cho bà, cuối cùng bà lại đối xử với cô ấy như thế, coi cô ấy như đồ vật đầy tới đẩy lui?!"

Triệu Như Mi cũng không sợ hãi, không chỉ không áy náy, mà còn đúng tình hợp lý, "Con bé là do tôi sinh, nhiều năm qua tôi nuôi nó, cho nó ăn ngon."

"Lúc trước sau khi ba nó chết, nếu không phải tôi nhận nó, nó đã sớm chết đói ở quê rồi. Sao mà được như bây giờ, áo cơm không lo, quá tốt rồi còn gì?"

Quý Hành từ trước đã nghĩ bà ta hám của, ham hư vinh. Bây giờ nhìn mới biết được trái tim bà ta đã đen tối, thối rữa, căn bản không có lương tâm và điều quan trọng đáng để nói.

"Nói thêm với bà một câu có thể khiến tôi ói hết cơm hôm qua ra. Hẳn phải lấy một cái camera, quay lại sắc mặt ghê tởm của bà cho ba tôi xem."

"Tôi vốn đang thấy kỳ sao bà đột nhiên lại đổi tính. Hóa ra là bà lớn tuổi rồi, sắp lên quan tài nằm, mới nay ra cái ý bán con gái, bà không đi làm tú bà đúng là đáng tiếc."

Giọng điệu anh bỡn cợt, cũng không có ý nhận thẻ phòng.

Lời nói rất khó nghe, Triệu Như Mi nghe xong cũng không có hành động gì, "Cậu đã không thích, vậy không bằng tôi gọi điện thoại hỏi Lâm Yên chút."

Bà ta dừng một lúc, môi đỏ cong lên, trên mặt hiện lên ý cười, "Hình như cậu ta vẫn rất nhớ thương Hạ Hạ nhà chúng tôi, có cơ hội này để hai người họ "tiếp xúc" thêm cũng ổn đó."

"Mẹ kiếp." Quý hành chửi tục, nhưng không thể giảm bớt được phẫn nộ trong lòng, "Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ nó bà còn không bằng súc sinh."

"Quý Hành, cậu mắng tôi vui vẻ như thế, cậu cho là cậu cũng cao quý đến thế à?" Triệu Như Mi nhướn mày, nở nụ cười trào phúng.

Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh ta chằm chằm, "Tuy tôi chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn với ba cậu, nhưng tôi theo ba cậu nhiều năm qua, theo lý mà nói, tôi là mẹ kế của cậu. Hạ Hạ là em gái cậu, sao cậu có thể thích con bé nảy ra tâm tư không nên có?"

"Cũng mệt cho tôi khai sáng, tôi không quan tâm mới cho cậu cơ hội này đó." Bà ta chậm rãi mở miệng, gằn từng tiếng, giống như rắn phun nọc độc.

"Sau khi cậu đi vào, thực tế xảy ra chuyện gì, cũng có thể nói là nhân viên phục vụ đưa cậu đến sai phòng, tất cả là do hồ đồ sau khi say rượu."

"Con gái tôi nuôi tính cách thế nào tôi rõ nhất, con bé mềm lòng, đầu óc cũng không thông minh, nói gì cũng tin."

Bà ta giơ tấm thẻ phòng trong tay, "Nếu cậu xác định không dùng, tôi phải đưa tấm thẻ phòng này cho Lâm Yên rồi."

Quý Hành hung dữ trừng mắt nhìn bà ta, muốn ra tay đoạt lấy, Triệu Như Mi lại giấu thẻ ra sau.

Miệng bà ta cong lên, "Không phải gần đây cậu học việc kinh doanh với ba cậu à, nên biết rằng trên đời này không có ăn bữa cơm nào không phải trả tiền. Tôi đưa đứa con gái rượu cho cậu, cậu cũng phải đáp lại gì cho tôi chứ."

Trong mắt Qúy Hành ánh lên tia độc ác, nghiến răng nghiến lợi, "Bà muốn cái gì?"

Triệu Như Mi cong môi mỉm cười, "Vừa rồi cậu nói đúng, tuổi tôi càng lúc càng lớn, cũng không biết có thể để ba cậu thích được mấy năm nữa. Cuối cùng tôi vẫn phải tự lo cho mình trước, khỏi cho về già thành vô gia cư, ăn ngủ đầu đường."

"Nhà các cậu khai phá tòa nhà ở phía Bắc thành phố, không khí trong lành, giao thông thuận tiện, tôi cảm thấy rất hợp dưỡng lão về già." Bà ta nói rõ ý đồ của mình.

"Được, có thể cho bà." Quý Hành nâng mắt nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo như dao.

"Nói miệng không có bằng chứng." Triệu Như Mĩ đã sớm chuẩn bị, lấy hai tờ giấy mỏng trong túi ra, đáy mắt hiện ý cưới vui sướng, "Đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản."

-

Áp thẻ phòng vào, cửa mở.

Quý Hành đi vào, nằm trên giường lớn, là người anh mong nhớ từng đêm nhiều năm qua.

Cô yên lặng ngủ, mái tóc đen trải kín gối, mặc chiếc váy đỏ thẫm, hai gò má ửng hồng, hàng mi phấp phới theo hô hấp nhẹ nhàng, như chú bướm giang cánh.

Cảnh tượng hoàn toàn trùng hợp với giấc mộng, chẳng qua lúc này cô càng xinh đẹp động lòng người hơn trong giấc mộng nhiều, như hoa đào tháng tư nở rộ, quyến rũ hớp hồn.

Như bị mê hoặc, Qúy Hành cúi người, vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng, nhưng rất thành kính.

Tựa như chạm vào trăng trong nước, hoa trong gương, sợ hơi dùng chút sức, giấc mơ đẹp ấy sẽ bị phá vỡ.

Tay anh dần dần trượt xuống, vuốt ve chỗ xương quai xanh của cô, nghe thấy cô "ưm" một tiếng, ý thức bỗng chốc tỉnh táo lại.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh với người mẹ không biết xấu hổ kia của cô có gì khác nhau!

"Nhóc lùn, mau tỉnh dậy uống miếng nước." Quý Hành rót cốc nước, đỡ cô dậy, để cô từ từ uống nước.

Anh muốn để cô tỉnh rượu, Kiều Hạ không say, mà cô bị mẹ cô hạ thuốc.

Hơn nữa loại thuốc này không màu không vị, không chỉ khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn đờ đẫn, sinh ra ảo giác, quan trọng hơn là, nó còn có tác dụng kích dục.

Uống hết một cốc nước, Qúy Hành đặt cô xuống, muốn đi tìm nhân viên phục vụ lấy men giải rượu, mới rời đi, tay đã bị giữ chặt.

Ánh mắt Kiều Hạ mờ nước, nửa khép nửa mở, giọng lí nhí, mang theo vẻ quyến rũ, "Anh đừng đi mà."

Sau khi bị kê đơn. Người cô mềm oặt, sức kéo tay anh cũng chẳng lớn là bao, nhẹ nhàng tránh là có thể rời đi được.

Nhưng Qúy Hành như bị trúng bùa, không thể động đậy.

Anh không thể tin xoay người, yên lặng ngưng mắt nhìn chăm chú vào cô, "Em nói gì?"

Suy nghĩ của Kiều Hạ đặc quánh như keo, mất đi năng lực phán đoán. Trước mắt cách một màn sương trắng, không thấy rõ người đàn ông trước mắt, hoàn toàn coi anh ta thành Cố Duyên Xuyên.

Cô rất khó chịu, thân thể nóng bừng, hơi thở cũng nóng rẫy, không biết cô muốn gì, chỉ biết kéo kéo tay anh ta, đáng thương xin xỏ, "Đừng đi, anh đồng ý với em rồi, phải luôn ở bên em."

Trong bầu không khí, tất cả là hương thơm của cô gái ngọt ngào, môi Qúy Hành mím chặt lại thành một đường thẳng.

Anh ta biết nhóc lùn nhận nhầm người, nhưng không cam tâm. Rõ ràng anh ta là người biết cô trước, thích cô trước, nhưng chỉ trong chớp mắt, trong tim cô đã chứa chàng trai khác.

Giờ khắc này, lòng ghen tị làm anh ta mất lý trí.

Đâm lao phải theo lao có sao đâu. Đến lúc đó Cố Duyên Xuyên chắc chắn chia tay với cô, về sau anh ta sẽ đối xử với cô thật tốt, cả đời này chở che cô.

Áp lực tình cảm nhiều năm trút ra, đủ để lòng người tan rã.

Tay đã chạm đến thắt lưng cô, rõ ràng giây tiếp theo có thể cởi ra, hoàn thành ước nguyên đã lâu đến nay.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không đành lòng.

Nhóc lùn khóc rất xấu, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt còn đỏ hơn con thỏ, nếu làm thế với cô, không biết cô khóc bao lâu mới chịu bỏ qua.

Dường như dùng hết sức lực cả đời, Qúy Hành gian nan rút tay ra, vào nhà vệ sinh lấy chiếc khăn mặt, sau khi nhúng ướt, lau mặt cho cô.

Sự xao động giảm bớt, đôi mày đang nhíu chặt của Kiều Hạ giãn ra chút, nhưng vẫn còn ngọn lửa thiêu đốt bên trong.

Cô không thoải mái lắm, tay cầm ga trải giường, rầm rì như chú mèo nhỏ.

Quý Hành lúc này mới nhận ra có gì sai sai.

Nếu là uống rượu, cô không thể khó chịu như thế được, đây giống như biểu hiện sau khi uống phải thuốc Đông y.

Anh ta ôm lấy cô, lúc mở cửa, đối diện với chàng trai vội vàng đi tới, khuôn mặt trầm ổn xưa nay giờ phút này tràn đầy vẻ lo lắng.

"Đưa em ấy tới bệnh viện." Quý Hành đưa Kiều Hạ ra.

Đương nhiên đưa ở đây chẳng phải cam tâm tình nguyện, mà anh ta biết sau khi nhóc lùn tỉnh dậy, hy vọng người nhìn thấy là ai nhất.

Cố Duyên Xuyên ôm cô gái nhỏ vào ngực nhẹ như món bảo bối bị thất lạc, vô cùng cẩn thận, không dám có sai sót gì.

Vội vã lái xe chạy tới, anh đã nghĩ tới kết cục tồi tệ nhất trong lòng, nhưng không nghĩ tới là kết cục này.

"Cám ơn. Về sau cậu... Có chuyện gì, tôi sẽ cố hết sức giúp." Lời cảm ơn của anh chân thành, xuất phát từ nội tâm.

Quý Hành cười nhạo một tiếng, trong mắt nhuốm sự tự giễu, "Tôi làm vậy không phải cho cậu, không cần lời cảm ơn của cậu. Tôi chỉ... Không mong muốn trở thành người làm cô ấy khóc."

Vẻ mặt anh ta đượm vẻ buồn bã và bi thương, nhưng chỉ trong giây lát, lại dùng giọng điệu hung dữ uy hiếp, "Về sau nếu cậu dám đối xử tệ với nhóc lùn, dám hại em ấy rơi một giọt nước mắt, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

"Chuyện cậu nói, vĩnh viễn không xảy ra." Giọng Cố Duyên Xuyên chắc nịch như bàn đá, ôm cô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.