Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- ---------
“Chị Thái, chị đi cùng với em đi.”
Thái Nguyệt ngẩn ngơ, cô có chút ngốc luôn rồi, không hiểu những lời này có ý gì. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Lục Hi Hoà nói.
“Em chuẩn bị huỷ hợp đồng với Tinh Thượng, chị có đồng ý rời khỏi đây với em không?”
Lục Hi Hoà đã tính toán đường lui, vì sau khi huỷ hợp đồng với Tinh Thượng cô sẽ ký hợp đồng với Thiên Ngu. Nếu không phải phía sau có Kỷ Diễn, cô sẽ không tuỳ tiện đưa Thái Nguyệt đi.
Mắt Thái Nguyệt lập tức ửng đỏ.
Lục Hi Hoà huỷ hợp đồng với Tinh Thượng, cô cảm thấy đây là lựa chọn chính xác nhất. Việc bọn họ làm khiến cô thật sự nguội lòng, Tinh Thượng không còn là Tinh Thượng trước đây.
“Chị đồng ý.”
Cô và Lục Hi Hoà từ hai bàn tay trắng đi tới ngày hôm nay, cô ấy còn buông bỏ được thì sao cô lại không thể chứ?
Lục Hi Hoà nhìn Thái Nguyệt cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người không chút do dự xoay người rời đi, mà thư ký đứng cách đó không xa đã nghe thấy hết.
Lục Hi Hoà muốn huỷ hợp đồng? Còn muốn đưa người đại diện kim bài Thái Nguyệt của công ty đi?
Rất nhanh tin tức này đã bị truyền đi khắp nơi trong công ty.
Sau khi Thái Nguyệt về văn phòng liền gửi đơn từ chức cho Lư Lương Kiều, thu dọn đồ đạc rồi cùng Lục Hi Hoà rời đi.
Hai người chưa ra khỏi công ty đã bị chặn lại.
“Hi Hoà à, thật sự phải làm tới mức này sao?” Vẻ mặt Trâu Mẫn Dư không nỡ.
Một phần không nỡ này, có mấy phần là thật lòng.
Lục Hi Hoà nhàn nhạt nhìn anh ta: “Trâu tổng, không phải là tôi một hai phải làm tới mức này, chẳng qua là tôi làm theo ý nguyện của phó tổng Lư thôi.”
“Cậu ta tức giận quá mới nói vậy thôi. Cô là một cô gái thông minh, sao lại xem lời nói lúc tức giận xem là thật chứ?”
“Lời nói lúc tức giận? Nhưng mà tôi thấy phó tổng Lư cũng không phải chỉ tức giận mà nói vậy thôi đâu. Hình như công ty cũng không chứa nổi tôi nữa rồi không phải sao?”
“Ai nói? Ai nói không chứa nổi cô? Hi Hoà à, cô không cần phải ngoan cố như vậy đâu. Chúng ta đã hợp tác nhiều năm, tôi đối với cô không tốt sao?”
“Trâu tổng, thật ra tôi không muốn anh phải đối với tôi thật tốt, chỉ hi vọng ít nhấy anh có thể đối với tôi công bằng. Trước đó từng chuyện từng chuyện một xảy ra, đối với tôi là công bằng sao?”
“Việc trước kia không cần nhắc tới nữa, đều là quá khứ rồi. Vậy nói năm nay đi, đầu tiên là hai người phát ngôn, sau đó lại là Mạnh San San xảy ra tai nạn. Rõ ràng không có nửa điểm quan hệ với tôi, tại sao lại ép tôi phải xin lỗi. Rồi còn lấy vai nữ chính 'Lả lướt'. Ngay sau đó Lư tổng lại huỷ bỏ lịch trình của tôi, phong sát. Bây giờ còn muốn chuyển người đại diện của tôi cho một nghệ sĩ khác vốn đã có người đại diện.”
“Cho nên bây giờ tôi muốn biết, rốt cuộc là tôi đã làm gì tổn hại tới lợi ích của công ty mà công ty lại đốin xử với tôi như vậy?”
Trâu Mẫn Dư bị Lục Hi Hoà nói cho không mở miệng nổi. Việc Lư Lương Kiều làm anh ta đều biết, biết rõ việc anh ta làm là sai nhưng vẫn không đứng ra.
Lục Hi Hoà nói một hơi: “Trâu tổng, tôi đã quyết định, chúng ta vẫn cứ là dễ hợp dễ tan* đi.”
*Gốc là hảo tụ hảo tán: dế hợp dễ tan.
Trâu Mẫn Dư biết cô đã quyết định, cô nói đều có lý, là công ty đuối lý. Nhưng công ty vất vả chi ra biết bao nhiêu tiền tài tinh lực bồi dưỡng được cô, vốn còn chưa hồi lại làm sao thả người đi được.
Huống chi, cô vừa đi còn đem theo cả Thái Nguyệt, Thái Nguyệt ở công ty là người đại diện kim bài. Hai người rời đi, công ty sẽ tổn thất rất lớn, anh ta làm sao cam tâm được?
Thấy mềm không ăn, anh sẽ cứng.
“Cô có biết nếu bây giờ huỷ hợp đồng, cô phải chịu trách nhiệm ra sao không?”
Đang uy hiếp cô sao?
Ánh mắt Lục Hi Hoà loé lên. Cô còn chưa lên tiếng, Thái Nguyệt bên cạnh đã nói.
“Trâu tổng, lời này của anh không đúng rồi. Sao lại là Hi Hoà chịu trách nhiệm chứ? Chắc anh đã quên, người làm trái với hợp đồng không phải chúng tôi, mà là công ty. Muốn chịu trách nhiệm phải là công ty chịu trách nhiệm mới đúng.”
Trâu Mẫn Dư bị lời cô nói làm cho nghẹn. Thái Nguyệt nói không sai, nói tới việc làm trái hợp đồng đúng ra là bọn họ. Chính là bọn họ làm không đúng.
“Dù là như vậy, nhưng hai người cho rằng chỉ bằng sức lực của mình mà có thể chống lại đoàn luật sư của Tinh Thượng sao? Cô gặp qua nghệ sĩ nào làm loạn với công ty mà có thể toàn thây rút lui chưa?”
Trâu Mẫn Dư dù sao cũng đa mưu túc trí, anh ta hơn các cô mười mấy tuổi, mười mấy tuổi này cũng không phải tự động mà lớn. Lăn lê bò lết vài thập niên sao có thể bại dưới tay hai cô gái chứ tới 30 tuổi?
* Đa mưu túc trí: lắm mưu kế và đủ tài trí
Lời anh ta nói khiến Thái Nguyệt trầm mặc, anh ta nói quả không sai. Đoàn luật sư của Tinh Thượng trong cái giới này thật sự có tiếng.
Cô ở Tinh Thượng mấy năm, gặp qua không ít nghệ sĩ làm loạn đòi huỷ hợp đồng với Tinh Thượng. Nhưng đến cùng, dù cho có lý hay không, lúc rời đi những người đó đều bị Tinh Thượng lột một lớp da rồi.
Cô có chút lo lắng nhìn Lục Hi Hoà bên cạnh.
Hành động của Thái Nguyệt đều bị Trâu Mẫn Dư thu vào trong mắt. Anh ta biết Thái Nguyệt do dự, cô và Lục Hi Hoà tình cảm tốt, chỉ cần cô có thể ra mặt thuyết phục thì chuyện này vẫn có thể xoay chuyển.
“Hi Hoà, chúng ta có thể thương lượng lại không. Hơn nữa, hiện tại cô rời công ty, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được công ty nào tốt, công việc nửa cuối năm cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên việc gì phải vậy?”
Lục Hi Hoà đưa tay nắm lấy Thái Nguyệt, dùng ánh mắt nói cô ấy không cần lo lắng, tiện đà nói với Trâu Mẫn Dư: “Sau này phát triển như thế nào tự tôi giải quyết, không nhọc công Trâu tổng lo lắng. Tôi sẽ nhanh chóng sửa lại hợp đồng để huỷ. Tình cảm mấy năm với công ty, hy vọng tới lúc tách ra mọi người đều không quá khó coi.”
Nói xong, Lục Hi Hoà lễ phép gật đầu với Trâu Mẫn Dư rồi kéo Thái Nguyệt đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Lư Lương Kiều từ một bên cầu thang đi ra, cuộc trò chuyện vừa rồi anh ta đều nghe được.
“Hai đứa con gái không biết trời cao đất rộng, anh xem đi, bây giờ rời đi tiêu sái như thế, chờ thêm mấy ngày khẳng định sẽ ngoan ngoãn...”
Lư Lương Kiều còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Đủ rồi! Anh tỉnh lại cho tôi, nhìn xem bản thân đã làm ra cái gì rồi!”
Lư Lương Kiều bị nói cho đứng hình, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Trâu Mẫn Dư tức giận như vậy với anh ta.
“Lão Trâu?”
“Lão Lư, anh tỉnh lại cho tôi bớt lo đi.”
“Hai người kia?”
“Không cần làm khó họ, để họ đi thôi.” Trâu Mẫn Dư thở dài một hơi.
Nghe vậy, Lư Lương Kiều lập tức phản bác: “Lão Trâu, anh nói cái gì vậy? Để họ đi? Không thể nào, dù có đi, tôi cũng không để họ cứ thể mà nhẹ nhàng rời đi.”
Sắc mặt Trâu Mẫn Dư lập tức trầm xuống.
“Anh thì biết cái gì, anh cho rằng tại sao nha đầu này dám nói lý muốn huỷ hợp đồng với tôi hả, thái độ còn mạnh mẽ như vậy. Làm việc chung bao nhiêu năm qua, anh còn chưa rõ sao?”
“Còn nữa anh nói xem, vài lần trước làm khó dễ người ta, anh tự mình suy nghĩ xem, rõ ràng công ty không ra mặt giải quyết, nhưng cuối cùng cô ta đều không có chuyện gì cả. Có khả năng sau lưng cô ta trừ chúng ta ra còn có người khác, cho nên chắc chắn cô ta đã tìm được người chống lưng, mà người này cũng chẳng kém cạnh gì chúng ta đâu.”
“Hơn nữa, chuyện này vốn là chúng ta đuối lý, có nháo tới tận toà án thì chúng ta cũng không nhất định thắng. Lại càng không rõ người phía sau cô ta là ai, làm không tốt vừa mất tướng lại thiệt quân.”
Lục Hi Hoà là người thế nào anh tabiết rất rõ. Thoạt nhìn vô tội ngây thơ, trên thực tế lại phúc hắc xảo trá, biết tính kế người khác. Nếu không đấu đá với Hà Phỉ mấy năm nay sao có thể đè người ta dưới chân không nhúc nhích được.
Lại nói, không có người chống lưng, cô tuyệt đối sẽ không đưa Thái Nguyệt theo. Nha đầu này không phải loại người sẽ kéo chân người khác theo mình chịu khổ.
Nhưng mà anh ta không cam lòng, không thể làm khó cô ta, lại còn hoà hoãn để cô ta rời đi, sao anh ta nuốt trôi cục tức này được. Mỗi lần nghĩ tới anh ta liền tức cả ngực.
Trâu Mẫn Dư biết trong lòng anh ta không thoải mái, nhưng không thể mạo hiểm lấy cả công ty ra, bèn đưa tay vỗ lên vai Lư Lương Kiều.
“Lão Lư, anh đừng rối rắm nữa. Anh phải biết rằng công ty là quan trọng nhất. Cả ngày anh cứ đầu đá với cô ta, chưa biết tình trạng công ty không còn tốt như trước. Không ít hợp đồng tốt chúng ta đang có đều muốn hủy, nếu giờ lại xảy ra chuyện lớn, nhất định sẽ ảnh hưởng tới công ty.”
Nghe Trâu Mẫn Dư nói vậy anh ta cũng dần bình tĩnh lại, nhưng cũng có chút chột dạ. Những điều Trâu Mẫn Dư nói anh ta quả thật không biết. Đúng, cái gì cũng không quan trọng bằng công ty.
“Tôi biết rồi, lão Trâu, tôi sẽ không làm khó họ nữa.”
“Ừ, anh có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Thông báo cho các nghệ sĩ khác, mở cuộc họp khẩn cấp đi.”
“Được.”