Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 36: Chương 36: Sa đọa




Beta #Kumoe

Edit # Salim

Qua một ngày, sáng sớm thứ hai.

Quá bảy giờ một chút, nghi thức kéo cờ bắt đầu chuẩn bị << Quân hành khúc giải phóng quân nhân dân Trung Hoa>>, ở trong xuyên qua các tòa nhà cùng bóng cây vọng ra ngoài.

Học sinh vội vàng đi tới, từ bốn phương tám hướng chạy tới sân thể dục tập hợp. Có học sinh ngủ muộn, vừa đi vừa mong tới sớm một chút.

7:10, sân thể dục đã đen đen một mảnh đầu người, các lớp xếp hàng xong.

Chủ nhiệm năm hai đứng chắp tay sau lưng, tuần tra đến lớp bảy nhìn thấy mấy người Hứa Anh thế mà lại ở đây! Qủa thực hoài nghi hôm nay mặt trời có phải mọc sai hướng rồi hay không.

Chờ chủ nhiệm khối tránh ra, Trần Tinh Phàm bực bội buồn ngủ vò loạn tóc: “ Này tiểu Anh, cậu ăn phải cái gì mà phát điên vậy, mới sáng sớm đã lôi chúng tớ ra đây, kéo cờ có cái gì mà xem?”

Trong miệng Hứa Anh nhai kẹo cao su, ôm cánh tay, hơi có ý cười: “ Xem hiệu trưởng của chúng ta, sắp quên mặt đến nơi rồi.”

Nam sinh xếp sau trong đội ngũ, Giang Hoàn, Kim Vũ ngó mắt nhìn Hứa Anh cũng không biết Hứa Anh muốn làm gì, chỉ có Tống Tiểu Chi hay hóng hớt mới biết, từ chỗ ở giữa xoay người, đè thấp âm thanh hưng phấn nói: “ Cậu ấy kêu người tới cổ động! Tý nữa nhớ dùng sức mà vỗ tay.”

Trên đài đã bắt đầu, đi lên là một nữ sinh ăn mặc đồng phục không chút cẩu thả, mày đẹp mắt hạnh, rất thanh thuần, cô ấn mở micro:

“ Kính chào thầy cô, các bạn học thân ái, chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Lại bắt đầu một tuần mới, hôm nay vườn trường xuân ý dạt dào, hãy nhìn xem, hoa anh đào trong trường học cùng hoa ngọc lan đã bắt đầu nở rộ. Một năm bắt đầu từ xuân, một ngày bắt đầu từ buổi sáng, các thầy cô giáo thân mến, ánh mắt luôn hiền từ, các bạn học chân thành, lời chào luôn thân ái......”

Giang Hoàn ngoáy ngoáy lỗ tai không kiên nhẫn: “ Mẹ nó nữ sinh này, nói nhiều dã man! Rốt cuộc là muốn nói cái gì........”

Tống Tiểu Chi quay đầu lại nói: “ Là chim ưng con của lớp hoa, tiểu công chúa chơi dương cầm, cậu không biết sao?”

Giang Hoàn: “ Ai?”

Trần Tinh Phàm chửi một chút: “ Thằng ngốc này, chỉ biết công chúa bán thân thôi.”

Giang Hoàn: “ Trần Tinh Phàm! Ai biết công chúa bán thân!”

Giang Hoàn phát giận, hai người lại lao vào đánh nhau, bạn học trong lớp nhịn không được nhíu mày nhìn chằm chằm, nghĩ thầm mấy học sinh có vấn đề này không tới không khéo còn tốt hơn, thật ầm ĩ.

Cuối cùng chủ nhiệm lớp Từ Tĩnh tới giáo huấn vài câu, mới tạm thời ngừng nghỉ.

Hứa Anh đứng giữa cãi cọ ồn ào xung quanh, từ đầu đến cuối chỉ nhai kẹo cao su, ôm cánh tay nhìn trên khán đài.

Chủ nhiệm học sinh nói một đoạn dõng dạc hùng hồn khách sáo, bắt đầu tuyên bố nhân sự của hội học sinh mới ----

“ Trải qua bầu cử, bạn học Cố Tinh Trầm lớp bảy năm hai, chính thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh, đi đầu trong công việc triển khai hội học sinh, dẫn đầu các công tác.....”

Sau đó là một trận “ Lại là Cố Tinh Trầm à” linh tinh ong ong âm thanh nghị luận.

“ Phía dưới, xin mời bạn học Cố Tinh Trầm lên đài phát biểu diễn thuyết.”

Hứa Anh khẽ cười, giơ giơ cằm, là người đầu tiên cổ vũ, các bạn học sinh khác mới theo lửa cháy lan ra đồng cỏ phản ứng, vỗ tay ngày một lớn hơn.

Trần Tinh Phàm vỗ tay xong lấy khuỷu tay thọc Hứa Anh: “ Này, đàn ông của cậu thật lợi hại!”

“ Đương nhiên rồi.”

Mắt Hứa Anh cười cong cong, một bên vỗ tay, một bên nhìn về góc đài.

- -- Cố Tinh Trầm đứng ở nắng sớm, quần dài đậm sắc đơn giản cùng với áo sơ mi trắng sạch sẽ ngăn nắp, dáng người cậu cao và thon dài, bởi vì đứng ở trên đài, cho nên so với thường ngày càng thêm đĩnh bạt, thoạt nhìn có khí vũ hiên ngang, có loại cảm giác cấm dục chính khí lẫm nhiên.

Cậu bước tới trung tâm đài, đứng yên hai giây mới dùng tiếng nói trầm thấp thanh lãnh bắt đầu.

“ Kính thưa các vị lãnh đạo, giáo viên, thân ái các bạn học. Tôi là Cố Tinh Trầm lớp bảy năm hai, lời đầu tiên xin chân thành cảm ơn các bạn học, giáo viên, cùng với các bậc lãnh đạo đã đối với tôi tin tưởng.....”

Hứa Anh cười khẽ một chút, không biết thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Tinh Trầm khi động tình cùng cô, cậu một bên cởi cúc áo, cởi bỏ chính áo sơ mi trắng của mình, rụt rè cùng chính phái thường ngày, giống như quần áo bị xé rách.....

Cái loại cấm dục gợi cảm này.

Cố Tinh Trầm.

- --

Cố Tinh Trầm diễn thuyết không dài, khi khom lưng xuống đài còn đem microphone giao cho nữ sinh chủ trì.

Khi mirophone giao tiếp, Hứa Anh hơi ngưng lông mày.

Trần Tinh Phàm bên cạnh kéo kéo cánh tay cô, nhỏ giọng: “ Này, sao tớ lại cảm thấy hội phó bông hoa dương cầm kia, nhìn đàn ông nhà cậu ánh mắt không đúng lắm.”

Tống Tiểu Chi đổi chỗ với người khác đến bên cạnh Hứa Anh nói: “ Phòng bị sớm càng tốt! Tớ nghe nói người đầu tiên muốn bầu Cố Tinh Trầm vào hội học sinh chính là nữ sinh này! Tên Điền Ý Tuyết, là bông hoa mẫu giáo nổi tiếng nhất trong lớp ba.”

Thấy Hứa Anh đánh giá nữ sinh không hé răng, Tống Tiểu Chi kéo kéo cánh tay Hứa Anh: “ Hứa Anh, nói thật có thể cậu không thích.”

Cô hất hất cằm vào Cố Tinh Trầm bên cạnh: “ Con trai đều thích loại thanh thuần dịu ngoan này. Cậu cả ngày lang thang chơi bời, ở trong chuyện cổ tích chính là loại vai ác nhất định sẽ bị ngược chết, hoặc là pháo hôi, cậu có hiểu không?”

Hứa Anh lông mày liền nhíu lại.

Tống Tiểu Chi: “ Cậu không tin?”

Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Không phải........” Ngưng lại, tựa như tự hỏi: “ Tớ chỉ cảm thấy... cậu nói rất có đạo lý.”

Hứa Anh vuốt vuốt cằm lẩm bẩm: “ Cho dù là tớ, tớ cũng muốn chọn người ngoan ngoãn, nghe lời.”

Trần Tinh Phàm, Kim Vũ, Tống Tiểu Chi: “..........”

- --

Cuộc thi âm nhạc đã qua phân đoạn vòng loại, bởi vì điều kiện tuyển dụng bên đài truyền hình, lùi lại một thời gian, cho nên thời gian chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Kim Vũ nói tuyển thủ có thực lực cũng không nhiều lắm, có thi cũng không có gì áp lực, chỉ cần Hứa Anh phát huy như bình thường là được.

Hứa Anh tuy cái khác không tốt, chỉ có duy nhất tố chất tâm lý là tuyệt hảo, lên đài không luống cuống, một chút cũng không khẩn trương, cho nên chẳng thấy sao cả.

Chủ nhật, buổi chiều kì thi học kỳ kết thúc, Hứa Anh gọi Cố Tinh Trầm đi xem phim điện ảnh.

Bởi vì vừa trở thành hội trưởng hội học sinh mới nên có rất nhiều việc, Cố Tinh Trầm không đồng ý, Hứa Anh trực tiếp đem cặp sách của cậu cướp lấy, Cố Tinh Trầm cũng không thể ở trường học cùng cô lôi lôi kéo kéo, đành phải làm nhiệm vụ phân phối thật nhanh, lại đi theo Hứa Anh.

Sau khi vào đại sảnh rạp chiếu phim, Cố Tinh Trầm theo thói quen mà làm mọi việc vặt vãnh thế Hứa Anh, mua vé, lấy vé, mua đồ ăn vặt đồ uống, lấy mắt kính.....

Hứa Anh giống như đại tiểu thư đi bên cạnh cậu, hoặc ngồi hoặc đứng, không phải làm gì.

Cô bình tĩnh đeo kính râm lên, thoạt nhìn rất có phong thái, bất quá chiếc váy trắng ngoan ngoãn xinh đẹp ở trên người cô không quá hợp.

Hứa Anh có thói quen sinh hoạt rất xa xỉ, mặc kệ là mời người khác hay là tự tiêu cho chính mình, đều tiêu rất nhiều tiền, rất lãng phí, nhưng chỉ có khi ở bên Cố Tinh Trầm, cô mới biết tiết kiệm.

Ăn bao nhiêu, mua bấy nhiêu.

Bởi vì Cố Tinh Trầm nhất định không bao giờ để cô trả tiền, mà cô, một chút cũng không muốn lãng phí tiền của cậu.

Khi xếp hàng vào rạp, Hứa Anh dùng đôi môi màu đỏ hút ống hút, Coca lạnh băng, âm thanh rất nhỏ.

Cố Tinh Trầm nhìn đôi môi mềm đỏ của cô trong chốc lát, đặc biệt động tác khi đầu lưỡi liếm láp ống hút, đôi mắt, có chút không thể rời đi, đến khi Hứa Anh chớp đôi mắt kì quái nhìn cậu: “ Làm sao vậy?”

“ Không có......” Cố Tinh Trầm mới đỏ mặt chuyển tầm mắt.

Hứa Anh lại hút một chút, nói thầm: “...... Cho nên, rốt cuộc làm sao vậy.....”

Trong nháy mắt bước vào phòng chiếu phim, ánh sáng liền tối xuống. Hứa Anh nhón chân ở bên tai Cố Tinh Trầm nhỏ giọng bỡn cợt:

“ Tớ biết vừa rồi cậu nghĩ cái gì.....”

“ Cố hội trưởng văn nhã bại hoại.”

“ Dám loạn tưởng tới bạn học nữ hả?”

- --

Bởi vì Hứa Anh bỡn cợt, Cố Tinh Trầm cho đến khi phim chiếu cũng không thèm nói chuyện, cũng không nhìn Hứa Anh, một mặt vì bực, một mặt vì..... có chút xấu hổ.

Dù sao cũng chỉ là thiếu niên, Cố Tinh Trầm tuy so với bạn cùng lứa thành thục, ổn thỏa, cũng còn chút đơn thuần ngây ngô.

Nhưng Hứa Anh, một khi bắt được chút nhược điểm của Cố Tinh Trầm sẽ không bao giờ buông tha, một bên uống Coca, một bên ăn bắp rang, một bên liên tiếp nhìn cậu bỡn cợt cười, chê cười cậu.

Cố Tinh Trầm quẫn bách, thật vất vả mới tới khi phim chiếu, Hứa Anh đem ánh mắt chuyển đi, cậu lẵng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một đôi nữ sinh xếp đằng sau khoan thai tới muộn.

“ Ngại quá, để tôi đi nhờ một chút.....”

“ Ý Tuyết, chỗ này, ghế mười hai mười ba.”

“ Ô, may mắn vẫn kịp.”

“ Đúng vậy.”

Cặp sách Điền Ý Tuyết để trên đùi, sau khi cùng với chị họ ngồi xuống, hít sâu, vừa vặn màn hình phát sáng.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là một hình ảnh khủng bố âm trầm, nhà cũ âm u màu lục, một nữ sinh mặc váy đỏ treo cổ, thân thể lay động giữa sương mù dày đặc.

Kế tiếp là một loạt máu, màu trắng, màu đen liên tiếp xen kẽ.....

Cố Tinh Trầm nhíu mày: “ Cậu thích xem loại phim kinh dị này sao?”

Hứa Anh hơi khẩn trương, nghẹn một ngụm Coca xuống, run run nói: “ Thử, kích thích mà.”

Cô nhìn cậu, ánh mắt còn kinh hồn chưa định: “ Cậu không thấy rất kích thích sao?”

Cố Tinh Trầm rất bình tĩnh nhìn cô, không muốn đánh giá.

Ơ, người kia là Cố Tinh Trầm? Điền Ý Tuyết xem phim, khóe mắt đảo qua, phát hiện bóng dáng quen thuộc, nhưng cách đó vài chỗ ngồi, chỉ thấy thấp thoáng. Nam sinh kia rất mau lại xoay mặt nhìn màn hình, cô nhìn không rõ lắm, cũng không dám xác định.

“ Nhìn gì vậy, Ý Tuyết?”

“ Không..... Không có gì. Em hẳn là..... nhận sai người.”

- --

Cố Tinh Trầm không thích xem phim kinh dị, nhưng cậu cũng không ngủ, cho dù nhám chán cũng có thể tiếp tục xem. Đây chính là điểm Hứa Anh bội phục nhất về cậu!

- -- Đối với những việc mình không thích, Cố Tinh Trầm cũng có thể bình tĩnh mà hoàn thành. Cậu luôn ngược đãi chính bản thân mình. Kiên nhẫn như vậy, Hứa Anh một bên vừa nể, một bên cảm thấy Cố Tinh Trầm ngốc.

Hứa Anh xem tới chút sợ, muốn ôm Cố Tinh Trầm để giảm bớt khẩn trương: “ Này, đại học bá, cậu không sợ sao?”

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt liếc cô một cái: “ Vì sao lại phải sợ hãi loại phim đẳng cấp thấp này. Không có cốt truyện, diễn viên diễn không có kỹ thuật, chỉ biết kêu.”

Hứa Anh nghe xong, ánh mắt sáng lên, ghé bên tai cậu: “ Vậy..... Tớ kêu nghe hay hơn sao?”

Hô hấp Cố Tinh Trầm lại khẩn trương một chút.

Thiếu nữ xinh đẹp tươi cười đầy mặt, đôi mắt ở trong rạp chiếu phim u ám như ánh sáng duy nhất, trong vắt như nước, thật sự bỡn cợt.

Cố Tinh Trầm bị Hứa Anh đùa đến bực, khó có khi phản kích: “ Ngoài miệng thì lớn mật như vậy.....”

Lời nói của cậu chỉ có một nửa, nhưng Hứa Anh nghe hiểu, cho nên ngay lập tức lúng túng, thu lại chút bỡn cợt. Cô biết Cố Tinh Trầm câu sau chính là châm chọc cô không có can đảm làm thật.

Ngượng thật, cậu ấy nói trúng rồi.

Tuy rằng sau khi quen nhau người chủ động luôn là cô, nhưng kỳ thật về “ cái kia”, Hứa Anh không có thể lực tốt, luôn cảm thấy đau, đau tới rơi nước mắt, nếu thật sự muốn làm cái kia, cô có chút sợ.

Trước kia cô từng tìm hiểu qua trên mạng thấy nói rằng nữ sinh khi còn nhỏ thể nghiệm cái kia, hầu như đều như vậy.

Dù sao cô chính là không quá thích, cảm thấy một chút đều không thoải mái, trước kia cùng với Cố Tinh Trầm ở bên nhau có thể từ chối liền sẽ từ chối......

Nếu không phải mỗi lần nhìn Cố Tinh Trầm rất kiên nhẫn nịnh nọt, đối với cô mọi cách thuận theo, hơn nữa cậu còn giúp cô thi thố, làm bài tập, quan trọng nhất về sau cần phải dựa vào hỗ trợ của cậu, cô mới không vui vẻ chịu đựng khó chịu, thỏa mãn dục vọng ích kỉ của cậu đâu.

Hứa Anh nghĩ thầm, hơi bĩu môi, sau đó liền thấy ống quần sạch sẽ của Cố Tinh Trầm, cùng với áo sơ mi trắng sắn tới khuỷu tay, cậu vẫn còn mặc đồng phục.

Sau đó, Hứa Anh đột nhiên bởi vì loại quan hệ này của bọn họ có chút cảm giác đang phạm tội --- trong trường học, các bạn học khác đều ngây thơ hồn nhiên, mà cô cùng Cố Tinh Trầm, sớm đã cùng nhau sa đọa.

Tình yêu giữa hai bọn họ, rất thối nát.

Vốn dĩ giữa học bá và học tra, cũng không có nhiều đề tài chung, nói không tới một chút. Những việc cô làm cậu không có hứng thú, những thứ Cố Tinh Trầm học, cô cũng không hiểu.

Bọn họ trừ nói những lời yêu, làm cái kia, thật ra cũng chẳng có gì giao lưu tốt đẹp.

Hai người tuy rằng không nói chyện, nhưng đều biết lẫn nhau nghĩ gì. Hứa Anh cúi đầu, hút một ngụm Coca, Cố Tinh Trầm thu hồi ánh mắt từ trên mặt cô, nhìn màn ảnh lớn, chỉ là bàn tay vẫn đưa qua, cầm tay Hứa Anh:

“ Đừng sợ, trên thế giới này không có ma.”

“ Ừm.”

Hứa Anh gật đầu, miệng cắn ống hút hút một ngụm, nắm chặt bàn tay thiếu niên.

Lòng bàn tay Cố Tinh Trầm khô ráo, không có một chút thô, ôn nhuận, tinh tế, rất thỏai mái.

Thật đúng là, không còn sợ nữa.

“ Hứa Anh.”

“ Ừm?” Hứa Anh nhìn lại, ánh mắt Cố Tinh Trầm vẫn đang ở trên màn ảnh.

Cậu nói: “ Vẫn là...... thanh âm của cậu dễ nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.