Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 31: Chương 31: Sân thượng




Edit #Salim

Beta #Kumoe

____

Đám mây dần biến màu, không gian dần trở nên tối lại.

Cái loại không khí làm người ngượng ngùng ái muội này quanh quẩn không hề tiêu tan.

" Gọi tớ đến làm gì?" Cố Tinh Trầm hỏi.

Hứa Anh nghiêng đầu nhìn cậu, che dấu đi trái tim đang đập nhanh kì quái, ác ý đẩy huyệt thái dương của Cố Tinh Trầm.

" Cậu đứng đắn nghiêm túc như vậy làm gì! Không có việc gì thì không thể gọi cậu sao?"

Ánh mắt Cố Tinh Trầm sáng ngời, tim Hứa Anh đập nhanh, rời mắt nhìn nhạc cụ chưa kịp thu lại trên mặt đất.

" Vừa mới tớ hát có hay không?" Hứa Anh chờ đợi khích lệ.

"Um.... Có điều"

" Sao cậu nói có..... Có điều?." Hứa Anh học Cố Tinh Trầm tạm dừng động tác, nhíu mày.

Cố Tinh Trầm mở lời: " Không muốn nói."

Hứa Anh: "....." Bĩu môi: " Khẳng định không phải lời gì hay ho."

Thiếu niên cam chịu.

Hứa Anh đột nhiên có chút tức giận. Cô học tập không hề tự tin, nhưng về khoản ca hát này cô luôn luôn có chút kiêu ngạo.

Cố Tinh Trầm..... Có điều là có ý tứ gì?

" Toàn bộ dàn nhạc đều nói tớ hát hay, có mỗi mình cậu cảm thấy không tốt!"

Cố Tinh Trầm liếc mắt Hứa Anh một cái, hồi tưởng lại mấy học sinh vừa rồi, trong đó ngoài Kim Vũ, cậu quen ba người, đều là hạng nhất đếm ngược của khối.

Có vài phần hiểu rõ.

Hứa Anh không cam lòng: " Cậu rốt cuộc cảm thấy chỗ nào không tốt! Nói cho tớ."

" Không muốn nói."

" Mau nói mau nói mau nói....."

Hứa Anh một tay chống ven sân thượng nhảy xuống, bắt lấy hai vai thiếu niên lay lay, trái phải cưỡng bách cậu nhìn cô.

" Nói, tớ không muốn."

" Nhưng tớ muốn nghe! Nhất định phải nói."

"....."

" Mau nói!"

Cô càn quấy.

Cố Tinh Trầm là một người thanh lãnh nội liễm, bị Hứa Anh quấy tới đau não, giơ tay đỡ cổ Hứa Anh có chút dùng sức, dùng miệng mình lấp kín cái miệng ầm ĩ không nghừng.

Hứa Anh trở tay không kịp, giọng nói bị ngừng lại, rầm rì một chút.

Thiếu niên nhắm hai mắt, lông mi chiếu trên da thịt rõ ràng, thập phần chỉnh tề, hơi mở, Hứa Anh thấy tròng mắt Cố Tinh Trầm tinh xảo như ngập nước.

" Mang lời bài hát ra đây, tớ bổ túc ca từ cho cậu." Cậu nói.

"...... Cố Tinh Trầm, cậu thật giả dối." Hứa Anh cắn môi cậu một chút: " Hay như vậy, còn bổ túc cái gì...."

Hứa Anh tách ra hai chân không hề có chút rụt rè, ngồi trên người thiếu niên.

- --

Đường Thơ từ phòng hội học sinh đi ra, trở lại lớp bảy.

Ở cửa gặp được Từ Thiếu Khanh mấy người đang muốn đi đánh bóng.

Cô cản lại: " Lớp trưởng, Cố Tinh Trầm trong phòng học sao?"

Từ Thiếu Khanh lắc đầu, một nam sinh khác đầu ngón tay nghịch bóng rổ nói: " Không ở trong, hình như đi lên phòng truyền thông trên lầu."

Từ Thiếu Khanh: " Cậu ấy đi lên phòng truyền thông làm gì? Cũng không có tiết."

" Không biết nữa."

Từ Thiếu Khanh: " Cậu tìm Tinh Trầm có việc à?"

" A." Đường Thơ nhìn đồng hồ, 6:20, cô cần phải nắm chắc thời gian.

Từ Thiếu Khanh: " Việc gì vậy?"

" Việc của hội học sinh." Đường Thơ sốt ruột, tiện thể nói với cậu sẽ không học tiết tự học, lời nói còn chưa xong đã chạy tới phòng truyền thông.

Hội trưởng hội học sinh đã học năm ba, chỉ còn hai tháng sẽ thi đại học, muốn tìm một người tiếp nhận chức vụ, kết quả thương lượng là Cố Tinh Trầm. Tuy rằng Cố Tinh Trầm vừa chuyển tới không lâu, nhưng thật sự là người ưu tú toàn năng, thành tích không cần phải nói, biểu hiện ở đại hội thể thao cũng không tồi, còn kéo cờ tay, ở trường học các loại hoạt động giao lưu cũng luôn lấy được điểm tối đa, những phần thưởng ưu tú.

Hơn nữa còn là người sạch sẽ trầm ổn, phong cách làm việc cũng tốt, quả thật chính là kiểu học sinh ba tốt hình mẫu, không thể bắt bẻ, tiếng nói rất cao.

Nhưng Cố Tinh Trầm không quá ham thích mấy hoạt động này. Hội học sinh đành phải nhờ cô tới tìm Cố Tinh Trầm hỏi cậu ý tứ, nếu cậu đồng ý, để cho Cố Tinh Trầm đi tới tham gia tranh cử.

Phòng truyền thông vốn dĩ không hề khóa, lớp có tiết ở phòng truyền thông vốn dĩ không nhiều lắm, trước mắt còn là thời điểm tan học ăn cơm, nên không có ai. Đường Thơ theo cầu thanh hướng lên trên, lên tới sân thượng, ở cửa nhỏ có một bóng hình.

" Cuối cùng cũng tới. Mệt chết mất."

Đường Thơ chống nạnh đứng yên thở hổn hển, vừa mới nhấc chân bước qua cửa, quay đầu đã thấy người.

Dựa trên sân thượng, Cố Tinh Trầm đưa lưng về phía cô, hơi hơi cúi người, động tác rất kì quái.

Vóc dáng cậu cao, chặn lại người phía sau.

" Cố Tinh....."

Lời nói của Đường Thơ nghẹn ở yết hầu!

Vì cô vừa bước tới phía trước một bước liền thấy rõ.

Cố Tinh Trầm đang đè Hứa Anh ở góc tường, hung hăng hôn gáy cô, môi, cằm, xương quai xanh.... Cổ áo Hứa Anh đều bị mở ra, lộ ra một chút vai, da thịt trắng nõn bị hàm răng Cố Tinh Trầm cắn, lưu lại một loạt dấu răng màu hồng.

Thiếu niên văn nhã đơn thuần kia, bây giờ rất giống một dã thú!

"........" Hít một ngụm khí lạnh, Đường Thơ che miệng lại, bỏ chạy.

- ---

Tiết tự học buổi tối, trống dự bị vang lên, TV trước phòng học được mở ra chuẩn bị phát sóng bản tin thời sự lúc 7 giờ.

Đại bộ phận học sinh đều đã ngồi ở chính vị trí của mình, ong ong ong thảo luận kì thi cuối kỳ sắp tới.

Cửa sau, Hứa Anh ôm cánh tay không nhanh không chậm đi vào phòng học.

Trần Tinh Phàm cùng với Giang Hoàn toát ra một vẻ học sinh bá vương, quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Anh bọc kín mít đi tới.

" Tiểu Anh làm gì vậy, lại còn mặc áo khoác nam sinh?"

Thu lại cổ áo, Hứa Anh liếc nhìn cô một cái: " Lạnh."

" Quần áo ai vậy?" Trần Tinh Phàm ái muội.

Hứa Anh kéo ghế dựa ngồi xuống: " Không nói cho cậu."

"......" Trần Tinh Phàm tuy rằng thần kinh thô, nhưng cũng cảm thấy Hứa Anh không đúng: " Mấy tháng trước lạnh như vậy, cổ cũng không hề bị che kín mít! Không nóng sao?"

Hứa Anh sờ sờ cổ áo, nghiêng đầu ngó Trần Tinh Phàm không kiên nhẫn: " Lắm mồm vừa thôi! Ngủ đi ngủ đi."

Kim Vũ cúi đầu nghe nhạc, dư quang liếc mắt Hứa Anh một cái, mí mắt lại hạ thấp, cũng không nói cái gì.

Hứa Anh trong lòng mắng Trần Tinh Phàm, con nhóc này thật là " Đầu óc ngu si tứ chi phát triển", sau đó liền phát hiện Đường Thơ đang sợ hãi nhìn lén cô, sau khi bị cô bắt lại kinh kinh hoàng hoàng chuyển mắt đi.

Một lát sau Đường Thơ quay đầu nhỏ giọng hỏi: " Cố Tinh Trầm đâu, cậu..... cậu ấy không ở cùng cậu sao?"

" Ở chỗ phòng học sinh." Hứa Anh nói.

Vừa rồi đi xuống dưới lầu, Cố Tinh Trầm liền bị gọi vào phòng học sinh, cùng với lãnh đạo của trường giao lưu bình chọn bản thảo nhận huy hiệu.

Hứa Anh: " Tìm cậu ấy?"

Đường Thơ nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy.

Bộ dáng rất kì quái.

Hứa Anh tùy tiện nhìn thoáng qua, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

Ánh Đường Thơ nhìn áo khoác đồng phục trên người Hứa Anh, đến cổ tay áo đều vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là áo Cố Tinh Trầm, mặc thật đẹp.

" Đây là áo khoác Cố Tinh Trầm." Đường Thơ chắc chắn nói.

Hứa Anh đang uống trà sữa Kim Vũ đưa qua, nghe thấy vậy tròng mắt đen nháy linh động hướng tới chỗ Đường Thơ, đôi môi cắn ống hút cười rộ lên, xinh đẹp ái muội, lại bằng phẳng.

Ánh mắt thâm trường ý vị của cô đã xác nhận vấn đề.

Đường Thơ lòng mang tâm sự chuyển ánh mắt đi.

Khi Cố Tinh Trầm đi vào phòng học, ngồi xuống bên cạnh cô, trong lòng Đường Thơ phát hoảng, cũng không dám liếc mắt Cố Tinh Trầm một cái.

- -- Cố Tinh Trầm, vậy mà làm chuyện như này!

- -- Trời ơi.

- ------

Kết thúc tiết tự học buổi tối, học sinh trong phòng học lớp bảy lục tục thu thập đồ vật bỏ chạy.

Cửa phòng học có một gương mặt lạ, nhìn qua khung cửa xem bên trong. Là một nữ sinh có diện mạo cổ điển, làn da trắng nõn.

Điền Ý Tuyết vẫy tay Đường Thơ, tâm thần Đường Thơ đã không yên cả đêm, lúc nào thấy Điền Ý Tuyết mới nhớ ra chính sự.

Hai nữ sinh đối mặt, đứng một bên cửa.

" Thế nào, Cố Tinh Trầm đồng ý không?" Điền Ý Tuyết hỏi.

Đường Thơ muốn nói lại thôi lắc đầu.

" Làm sao vậy?" Điền Ý Tuyết duỗi tay, sờ trán cô, ngón tay đặc biệt tinh tế thon dài, hình dạng rất đẹp: " Sinh bệnh sao?"

Đường Thơ nhấp miệng, vẫn không thể nói ra: " Hội phó..... tớ cảm thấy Tinh Trầm khả năng không thích hợp, vẫn là nên đổi người."

Điền Ý Tuyết nhíu mi, ánh mắt quét qua dãy bàn cuối cùng, liếc mắt Cố Tinh Trầm đang giảng bài cho bạn học nữ một cái, bởi vì khẩn trương, mặt hơi đỏ.

" Sao lại không thích hợp? Mọi người đều nhất trí rất coi trọng cậu ấy, lúc trước không phải cậu cũng rất đề cử cậu ấy sao?"

Đường Thơ cảm thấy việc trên sân thượng khẳng định không thể nói, trong trường học yêu sớm sẽ bị phê bình xử phạt.

Hứa Anh hư, liền không sao, nhưng Cố Tinh Trầm là mầm non ưu tú như vậy, nếu có vết nhơ, danh hiệu học sinh ba tốt chắc chắn sẽ không thể giữ nổi.

" Làm sao vậy, nói nhanh."

" Cậu đừng hỏi, tớ khó mà nói..." Đường Thơ ấn đầu.

Điền Ý Tuyết ở cửa đứng trong chốc lát, nam sinh lớp bảy liền có tốp năm tốp ba đi qua cười nhỏ giọng ồn ào đàm luận: " Kia không phải là bạn học đánh dương cầm sao?"

" Cô ấy tìm ai nhỉ."

" Không biết....."

Điền Ý Tuyết xem như không nghe thấy, lại nhìn bàn cuối cùng hỏi Đường Thơ: " Cố Tinh Trầm thường ngày đối với bạn học đều nhiệt tình vậy sao? Cậu ấy giảng bài cho bạn học nữ kia thật nghiêm túc."

Đường Thơ theo ánh mắt nhìn xuống, đôi mắt liền hơi mở to, Cố Tinh Trầm đang nghiêm túc viết giảng gì đó, Hứa Anh lười nhác một bên chống mặt nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, cười tới có chút gian.

Điền Ý Tuyết cũng cảm thấy không khí giữa hai người có chút vi diệu: " Nữ sinh kia, là ai?"

- --

Hứa Anh bị bắt phải học bổ túc ca từ cả một đêm, âm thanh phát âm khiến cho hai cái tai của cô phát nổ.

Thật vất vả mới tới tan học.

Cô sắp xếp lại cặp sách thật tốt, tức giận đối với Kim Vũ nói: " Huynh đệ, chị đây vì ngươi liều mạng! Cả đời chưa từng vì ai mà nỗ lực như vậy, ngươi có thấy cảm động hay không?"

Kim Vũ mắng một câu, vẫn thường quái gở ít lời, trong lòng tuy rõ ràng nhưng cũng lười nói.

Cố Tinh Trầm đem notebook Hứa Anh cố ý để quên trên bàn, nhét vào trong cặp sách cô thật mạnh: " Tri thức là của chính mình. Sớm biết rằng cậu chỉ vì người khác ganh đua, tớ cũng lười dạy!"

Hứa Anh có chút không thể hiểu được nhìn Cố Tinh Trầm lạnh như băng đi ra khỏi cửa phòng học.

" Lại xụ mặt lại tức giận cái gì...."

Kim Vũ vừa lúc đi ngang qua bên người Hứa Anh, liếc cô cười một cái: " Nếu cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ cho cậu biết vì sao cậu ta không vui."

Hứa Anh lập tức nhíu mày, bộ dạng thật phần ghê tởm.

"......" Kim Vũ thấy cô như vậy mắng một tiếng mẹ nó, mắt trợn trắng.

- --

Hứa Anh bước nhanh đuổi theo Cố Tinh Trầm, vườn trường đông đúc học sinh, tốp năm tốp ba đi qua người bọn họ.

" Cố Tinh Trầm cậu từ từ được không!"

" Này!"

" Cậu vừa mới tức giận sao?"

" Về sau tớ sẽ vì chính mình nỗ lực, tớ sẽ vì chính mình tiếp thu tri thức còn không được sao?"

Hứa Anh còn đang mặc chiếc áo khoác đồng phục rộng lớn của Cố Tinh Trầm, cả bàn tay đều bị áo khoác bao lại. Thật vất vả mới đuổi theo được Cố Tinh Trầm.

Cậu đang cùng một nữ sinh văn tĩnh nói chuyện.

" Ừm, chính là như vậy." Điền Ý Tuyết kết luận, đôi mắt hướng về phía trước ngẩng đầu nhìn: " Cho nên bạn học Tinh Trầm, cậu có hứng thú không?"

" Có hứng thú cái gì?" Hứa Anh chặn ngang dang tay, đánh gãy lời nói.

Điền Ý Tuyết hoảng sợ, lui bước.

Hứa Anh thấy là một nữ sinh trắng nõn rụt rè, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan, bởi vì bố mẹ luôn tôn trọng người làm công tác văn hóa, cô cũng bị ảnh hưởng một chút, đối với nữ sinh này tâm sinh hảo cảm, thuận miệng nói: " Xin chào."

Điền Ý Tuyết hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương nói chuyện thân thiện như vậy.

Cô đem Hứa Anh nhìn từ đầu đến chân một lần --- Tóc dài buộc cao, đồng phục lỏng lẻo, váy ngắn cùng đôi giày dẫm gót, đẹp tới nồng đậm rực rỡ, như ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết cực kì ăn chơi, cực kì không an phận.

Dù sao, đối với những học bá như bọn họ, cũng không hề thích cùng loại nữ sinh này có quan hệ, cho nên liền có chút mâu thuẫn.

Hứa Anh thấy cô như vậy, kinh ngạc hỏi: " Cậu thật sự không biết tôi sao?"

" Tôi, cần phải biết cậu sao?" Điền Ý Tuyết hỏi lại. Bạn học bên cạnh liền kéo kéo ống tay áo Điền Ý Tuyết: " Cô ấy chính là người kia! Hứa Anh!"

Nghe thấy tên này Điền Ý Tuyết hơi phản ứng lại, một chút sau đó hô hấp liền run lên.

Hứa Anh thấy nữ sinh này không phải người cùng đường, nhiệt tình liền thu lại. Tươi cười cũng bớt đi, thoạt nhìn có chút hương vị lãnh diễm.

Điền Ý Tuyết trong lòng nghĩ " Hứa Anh kia"

Thời điểm ánh mắt rời xuống như nhận được sét đánh giữa trời quang --- Hứa Anh đang khoác cánh tay Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm cùng Hứa Anh đi xa, bạn học lôi kéo Điền Ý Tuyết.

" Hoa hậu giảng đường quả nhiên hoành tráng. Tớ vừa rồi còn không dám nhìn đôi mắt của cậu ấy, thật có thần. Khó trách nhiều con trai theo như vịt. Tớ là một người con gái đều không nhịn được tim đập nhanh."

So sánh cùng, Điền Ý Tuyết lại càng để ý một sự kiện khác.

" Cậu có cảm thấy không. Hứa Anh..... giống như đang theo đuổi Cố Tinh Trầm?"

Kết quả bạn học cũng kinh ngạc gật đầu.

Điền Ý Tuyết: " Trường học có quy định không thể yêu sớm. Yêu đương hả, nếu bị bắt được sẽ bị thông báo phê bình. Cậu ta cũng dám."

Bạn học phụt cười một cái nhìn cô:

" Ý Tuyết, cậu không biết hóng chuyện sao, nhà Hứa Anh! Tòa nhà chúng ta đang học đều là nhà cậu ta tài trợ xây."

" Ai dám động tới cậu ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.