Edit #Salim
Beta #Kumoe
___
Lưng Hứa Anh dựa vào tường, phổi siết chặt hô hấp, tròng mắt đen lúng liếng nhìn thiếu niên.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm nhìn xuống thâm trầm không thấy đáy, gương mặt thanh lãnh văn nhã thập phần căng thẳng.
Hứa Anh cảm thấy cậu đang tức giận.
Mỗi khi Cố Tinh Trầm tức giận đều có khí chất vô cùng nghiêm túc.
Nghe nói nam nhân khi nghiêm túc, chính là mê người nhất.
Tim Hứa Anh, vẫn luôn đập bình bịch, cảm thụ được tim đập quá nhanh, so với hôm ở hẻm nhỏ còn rõ ràng hơn.
Da mặt cô dày, mời gọi cậu hôn, sau đó nhắm mắt lại, đưa lên đôi môi tinh xảo đỏ thắm.
Chờ mãi tới khi môi cô còn lạnh hơn cả mặt Cố Tinh Trầm vẫn chưa thấy môi Cố Tinh Trầm ấn xuống.
Hứa Anh hồ nghi trợn trừng mắt, Cố Tinh Trầm đầy mặt bỡn cợt, đôi mắt nhìn xuống nửa đóng nửa mở, mông lung bóng ma.
“ Ai nói tớ muốn hôn cậu?”
Hứa Anh ngây người một chút, thẹn quá hóa giận: “ Vậy cậu kích động vậy làm gì? Có bệnh à!”
Cố Tinh Trầm hạ thấp tiếng nói, ghé bên sườn tai Hứa Anh lạnh băng hung ác:
“ Tớ là muốn nói với cậu, lại tiếp tục bắt nạt tớ, cậu xong rồi! Hứa Anh.”
- --
Kết quả hai vé Kim Vũ đưa cho Hứa Anh lãng phí.
Kế hoạch hẹn Cố Tinh Trầm của Hứa Anh đã thất bại.
Kế hoạch ngu ngốc của cô là, ở phòng học hơi đùa giỡn cậu, sau khi cậu tức giận liền lấy ra hai tờ phiếu rủ đi xem, sau đó hơi lãng mạng một chút, chờ tâm tình của Cố Tinh Trầm trở nên vui sướng, thả lòng cảnh giác, nhân cơ hội đó để cho cậu đồng ý quay lại.
Kết quả vừa mở màn đã bại trận, hôn còn chưa hôn được, còn làm Cố Tinh Trầm cảnh cáo cô.
“ Xong rồi?”
Hứa Anh ha hả!
Cậu muốn để cô “ xong” như thế nào?
Khá tò mò.
Ban đêm, bố mẹ Hứa lại ra khỏi nhà đánh bài.
- -- Cũng không có cách nào, nhà giàu mới nổi lập nghiệp, văn hóa học thức có hạn, chỉ sợ không kịp nếm dương xuân bạch tuyết trên cõi đời, chỉ thích những cái trò tục khí. Cá cược, đánh bài, mua bán quặng.
Hứa Anh vui mừng vì không ai quản lý, ăn bữa tối do bảo mẫu làm, rửa mặt thay váy ngủ, ngồi bên cạnh tủ sách trong phòng.
Tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai thỉnh thoảng rung rinh theo động tác. Ánh đèn làm lộ ra da thịt trắng hồng của cô, Hứa Anh nâng má, lật xem notebook của Cố Tinh Trầm.
Chữ viết thiếu niên thanh tú cứng cáp, rất có phong độ.
Hứa Anh xem một lúc lâu, than thở, cầm lấy di động mở khóa, đập vào mi mắt chính là một đống tin Wechat từ hội bạn cẩu của cô.
Đều là những tin tức vô dinh dưỡng chó má, hôm nay đánh bài, ngày mai trốn học, cuối ngày lại đi đâu chơi, làm như thế nào để phá phách.
Hứa Anh xem qua một lượt cảm thấy chẳng có gì bổ ích, lại tìm đến số di động của Cố Tinh Trầm.
Cố Tinh Trầm lại không dùng Wechat, cho dù nhiều người thích cậu, nhưng cậu giống như đối với bất kỳ ai cũng duy trì khoảng cách.
Cậu chỉ luôn có một mình.
Không phải bị người xa lánh mà từ trong xương cốt của cậu luôn có một loại khí chất thanh lãnh an tĩnh.
“ Cố Tinh Trầm hiện tại, đang làm gì nhỉ...”
Hứa Anh nhìn số điện thoại của Cố Tinh Trầm nỉ non, muốn gọi điện thoại qua lại sợ Cố Tinh Trầm không để ý tới, lần nữa vấp vào do dự. Thật ra cô không sợ Cố Tinh Trầm tức giận, chỉ là cậu vừa giận cô cũng tức giận theo, tức giận lại phải phát giận, mỗi lần phát giận đều không thu được tính tình.
Cho nên, Hứa Anh vẫn chọn gửi tin nhắn.
- --
Phố cũ ban đêm rất yên tĩnh.
Thành phố lớn chuyển biến từng ngày, giống như duy chỉ quên đi nơi này.
Nhà ở kiểu dáng cũ kỹ như từ vài thập niên trước, đèn đường đen tối, không khí an bình, ưu điểm lớn nhất là không khí ở nơi đây so với đường phố thành thị thanh mát hơn nhiều.
Cửa sổ vuông vức mở ra, gió đêm từ từ tiến vào.
Cố Tinh Trầm vừa mới tắm rửa, tóc ngắn ướt át, giống như điêu khắc, hình dạng rõ ràng, làm nổi lên gương mặt thiếu niên mười phần thanh tú anh khí.
Ở bên cạnh bàn học ngồi xuống, ấn đèn bàn, Cố Tinh Trầm lấy ra một quyển sách bài tập hóa học từ trong một chồng sách thật dày.
Con mèo gầy yếu nhân cơ hội nhảy lên ghế dựa, làm nũng tựa vào lưng thẳng tắp của thiếu niên, lộc cộc lộc cộc dí sát đầu.
Bị cọ ngứa, môi Cố Tinh Trầm hơi cong.
Khi cậu cười, luôn có một loại cực hạn lãnh cảm cùng với ôn nhu.
Thiếu niên xoay người đem con mèo bắt lấy, đặt trên bàn sách vuốt ve một hồi lâu.
Con mèo híp mắt, rất dính người.
“ Tiểu Anh, đừng nghịch. Tiếp tục nghịch sẽ không cho ăn cá.”
Cố Tinh Trầm nói không nhiều, nhưng tiếng nói lãnh đạm ôn hòa.
Con mèo xù xù đầu cọ vào mu bàn tay cùng ngón tay dài cân xứng của Cố Tinh Trầm, yết hầu lộc cộc lộc cộc. Sau đó không bao lâu lại nhảy vào khe hở ở ghế dựa sau lưng của Cố Tinh Trầm, ngủ ở giữa.
Cố Tinh Trầm rảnh rỗi rút ra một tờ giấy viết bản thảo trắng tinh, ngòi bút điểm trên tờ giấy, không nhanh không chậm, viết một công thức hóa học xti- ren.
Lúc này, bên cạnh bàn bỗng dưng vang lên.
Màn hình sáng lên.
Cố Tinh Trầm tùy tay lấy lại, là một cái tên quen thuộc, cũng là giọng điệu quen thuộc.
< Này!>
Chỉ một chữ.
Cố Tinh Trầm bất giác cười một chút, còn chưa nghĩ xong di động đã tới một tin nhắn nữa.
<Cậu dám buông di động xuống thì xong đời!>
“...” Cố Tinh Trầm khẽ cười, rốt cuộc cũng không buông di động xuống, nhìn chằm chằm màn hình xem Hứa Anh rốt cuộc muốn làm gì.
<Hôm nay cậu ở phòng học!>
Con mèo bị âm thanh chấn động của di động hấp dẫn, nhảy lên bàn lấy móng vuốt cào cào di động. Cố Tinh Trầm đẩy ra con mèo hoa mai: “ Đừng nghịch, tiểu Anh.”
Vừa mới đối phó xong một tiểu Anh trên bàn, lại một tiểu Anh trong di động tới.
<Cậu làm như vậy với tớ!>
< Không sợ tớ sẽ không thích cậu nữa sao!!>
Sau đó khoảng cách các tin nhắn ngày càng nhỏ, Cố Tinh Trầm dứt khoát đặt luôn sang một bên, pin của di động không còn nhiều, cậu cẩn thận cắm sạc.
Trong chốc lát Hứa Anh nhắn tin quá mệt, lại gọi điện thoại nhưng cậu không nghe, tiếng chuông thông báo dồn dập giống như sắp bùng nổ đại chiến thế giới.
Con mèo ham chơi, đến một cái tin nhắn, màn hình hơi sáng, nó liền duỗi móng vuốt, định đem tin nhắn của Hứa Anh trên màn hình kéo ra.
Cố Tinh Trầm cười một chút, vỗ vỗ đầu: “ Bé nhỏ, tiểu Anh này so với tiểu Anh con còn lợi hại hơn, để cô ấy biết con nghịch đồ của cô ấy, sẽ đánh con đấy.”
Con mèo cắn cắn ngón tay thiếu niên, liếm.
“ Tiểu Anh kia hung ác lên, đến bố còn sợ đấy.” Cố Tinh Trầm nói.
Màn hình lại lóe lên.
<Tớ đối với cậu quá tốt rồi, cậu đắc ý vênh váo quá Cố Tinh Trầm!>
<Tớ nói cho cậu biết, hiện tại người theo đuổi cậu chính là Hứa Anh!!!!!!!>
< Hứa Anh!!!!!!!>
Phòng ngủ yên tĩnh, Hứa Anh nằm trên giường, hai chân chống ngược dựa tường, cổ chân giao nhau, một bên chờ Cố Tinh Trầm trả lời, một bên vừa lòng với miệng lưỡi cứng cỏi của mình.
Di động lại vang, Hứa Anh nhanh tay cầm di động lên ---
< Dấu chấm than dùng sai rồi, bạn học.>
Nụ cười cứng đờ, Hứa Anh giống như lò xo ngồi thẳng dậy, cào mạnh tóc một cái.
“ Cố, Tinh, Trầm!”
Di động bị ném ở trên giường, bắn ra rơi trên sàn nhà.
- --
Cố Tinh Trầm làm xong bài tập các môn, con mèo đã ghé trên ghế ngủ say, ấm áp một cục, không thể bỏ xuống.
Cố Tinh Trầm đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, di động an tĩnh cả đêm lại đến hai tin nhắn.
< Cậu đừng bao giờ mong được hôn tớ nữa!!!>
< Tớ nói thật!!!!!!!!>
Cố Tinh Trầm nhịn không được cười rộ lên.
Tác phong này thật đúng là Hứa Anh.
Giao diện tắt, Cố Tinh Trầm lục cuộc gọi nhỡ, ngón tay dừng một chút, mi nhăn thật sâu --- số điện thoại gọi qua kia, là nam sinh lớp mười ba đó.
Tắt màn hình di động, Cố Tinh Trầm nhắm mắt ngủ.
Nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại ngày hai năm trước ấy.
Ngày đó, Hứa Anh cùng cậu chia tay.
Hai năm trước Hứa Anh so với hiện tại non nớt hơn, nhưng kiêu ngạo, mĩ lệ, giương giương tự đắc trên mặt không giảm một phần.
Cô cầm một chiếc ô, đi từ trong mưa tới ôm cổ cậu hôn.
Cô hôn nhiệt tình mà chủ động.
Ngọt, giống mật.
Ngọt từ đầu lưỡi tiến vào trong lồng ngực.
Răng môi tách ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô nhìn cậu trong chốc lát, nói: “ Tinh Trầm, chúng ta chia tay đi.”
Đột nhiên, không có sự chuẩn bị.
Cậu cũng không biết có phải chính mình là món đồ chơi bị nghịch quá nhiều nên nhàm chán, hay là do quá giám sát, theo dõi làm cô phiền, tóm lại, cô chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.
Không có dấu hiệu, cũng không có chút nương tay.
Hứa Anh bất cần đời, ngây thơ mờ mịt, yêu ai đó, cô sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người ấy, nhưng khi cô phải đi, cũng giơ tay chém, vô cùng lưu loát.
Yêu cô, hận cô, cuối cùng, vẫn là yêu...
Hứa Anh là cơn gió nóng, nhiệt liệt nhu tình, tự do không thể kiềm chế được.
Thiếu niên ở hành lang trên sân vận động làm Cố Tinh Trầm không nhịn được nghĩ tới chính mình năm đó.
Hay không cũng chật vật như vậy.
Không.
Có lẽ cậu, càng chật vật hơn.
Một lần nữa di động lại sáng, ngón tay hơi điểm, Cố Tinh Trầm xóa thông tin cuộc gọi nhỡ của Tân Thần.
- -- Đã nhiều ngày mưa xuân tí tách tí tách mãi không tạnh.
Thành phố S so với khí hậu phía Nam khô ráo hơn, đã quen sự khô ráo nên mưa xuân mang đến ẩm ướt làm người có chút buồn.
Hứa Anh mềm như bông ghé trên bàn, giáo viên ngữ văn trên bục giảng đang đọc diễn cảm một đoạn cổ văn, cô thả tâm hồn của mình vào bóng dáng thiếu niên ngồi đằng trước.
Tống Tiểu Chi vì đền bù tội lỗi của sự kiện thư tình, hai ngày nay tất cả thư tình gửi cho Cố Tinh Trầm, đều chỉnh chỉnh tề tề tất cả đều nộp lên trên Hứa Anh.
Hứa Anh xem cũng chẳng xem một cái, trực tiếp xé nát vứt vào thùng rác, toàn bộ hành trình đôi mắt đều nhìn Cố Tinh Trầm đang nghiêm túc đọc sách, làm bài tập.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Anh chưa bao giờ kiên nhẫn theo đuổi một người như vậy.
Chính là, Cố Tinh Trầm đầu gỗ này không hề cảm kích.
Nửa tiết như đi vào cõi thần tiên, Hứa Anh tìm tờ giấy, ào ào viết xuống một dòng chữ, sau đó cảm thấy những dòng chữ quá phóng đãng, không đủ tú mĩ, không đẹp chỉnh tề giống như những nữ sinh viết thư tình, vậy nên lại xóa bỏ, ghé trên bàn, bả vai che đi hơi thở dài ủ rũ.
Cuối cùng, Hứa Anh quyết định giải quyết bằng tin nhắn.
Di động trong túi quần hơi rung.
Ngòi bút Cố Tinh Trầm dừng lại, một lúc, đến tận mười phút sau cũng không có tiếng vang thứ hai, Cố Tinh Trầm thấy dị thường cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua.
<Tinh Trầm, đừng làm như thế, tớ buồn lắm.> Hứa Anh.
- --
Tiết học ba mươi lăm phút.
Ngày mưa, không cần học tiết thể dục, học sinh trong phòng học vui giống như được ăn Tết, ầm ĩ.
Khu dạy học, bên cạnh cây hương chương có một mảnh rừng trúc lùn.
Mưa không lớn, bên trong rừng trúc vẫn khô ráo.
Hứa Anh còn chưa tan học đã tới, khi Cố Tinh Trầm đến, thiếu nữ đã đang cầm một quyển sách xem.
Không sai, là một quyển sách!
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Anh khép lại sách, cô ngẩng đầu, Cố Tinh Trầm rũ mắt, vừa lúc hai ánh mắt giao nhau, Hứa Anh nhẹ run lên, đem cuốn sách trong tay đưa qua.
“ Cho cậu.”
Cố Tinh Trầm hơi hơi sửng sốt, tiếp nhận. Là “ Tam thể 3” ký tên Lưu Từ Hân tiếng anh nguyên bản, là bản giới hạn, cho dù có tiền cũng không mua được.
Hứa Anh vô tâm vô phế, nhưng đôi khi cũng là người tinh tế, hôm đó khi tới nhà Cố Tinh Trầm, thấy Cố Tinh Trầm đang xem tập 2, thấy trong nhà không có tập 3, liền yên lặng nhớ kĩ.
“ Tớ không thể xem cùng cậu, nhưng tớ có thể đưa sách cho cậu.” Hứa Anh nói.
Cố Tinh Trầm: “ Cảm ơn.”
“ Thích sao?”
“ Ừ.”
“ Vậy là tốt rồi.”
Hứa Anh cất bước đi trước, giống như ngày thường, chỉ là không có sức sống như mọi hôm, có chút an tĩnh, nhấc chân đi về khu dạy học.
Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn bìa sách, bị thiếu nữ cầm lâu nên bìa sách có lưu lại chút ấm áp của cô.
Ấm áp kia chui vào mạch máu của cậu, mạnh mẽ tấn công vào đầu quả tim.
“ Tinh Trầm.” Hứa Anh đưa lưng về phía Cố Tinh Trầm, dừng bước chân:
“ Cậu vẫn trách tớ trước kia chia tay với cậu, phải không.”
Một lát sau, Cố Tinh Trầm thấp giọng trả lời: “ Ừ.”
“ Tớ cho rằng cậu ở lại chính là tha thứ cho tớ. Quả nhiên là tớ đã ảo tưởng, nghĩ quá tốt.”
Xoay người đối diện bóng dáng Hứa Anh, Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói:
“ Hứa Anh, cậu thiếu tớ một lý do.”
Dừng một chút: “ Lý do chia tay của chúng ta.”
Hứa Anh ngẩn ra một chút.
“ Thật xin lỗi, lý do... tớ nghĩ không ra.” Cô có chút mê man, không khí trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: “ Thật sự, tớ nghĩ không ra. Đại khái lúc ấy là... có chút sợ hãi.”
“ Sợ cái gì?”
“... Cậu.”
Hứa Anh nói ra, cảm thấy những lời mình nói có chút hoang đường.
Cố Tinh Trầm chưa bao giờ thương tổn cô, nhiều lắm là tương đối thích quản lý cô, bắt cô học, không được trốn học, đều là muốn tốt cho cô, nếu khuyên không được cậu cũng sẽ đi cùng cô. Cô chơi đùa, cô phá phách, cậu sẽ ở bên cạnh làm bài tập, chờ cô, sau đó đưa cô về nhà.
Hứa Anh: “ Thật xin lỗi, có lẽ vấn đề không phải ở cậu, hẳn là của tớ. Tớ trời sinh giống như chỉ thích đồ vật mới mẻ, không chịu nổi tịch mịch, cũng không bền lòng.”
Hứa Anh: “ Tớ sẽ nghĩ lại thật kỹ.”
Hứa Anh: “ Nếu tớ không thể thay đổi tính tình, tớ sẽ... để cậu tự do.”
Hứa Anh nói xong cũng không lập tức đi, đứng chờ hồi phục tâm tình.
Qua một hồi lâu Cố Tinh Trầm mới dùng giọng mũi khàn khàn trả lời:
“ Ừ.”
“ Này, tớ trở về phòng học.”
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh đi xa, hoàn toàn tiến vào khu dạy học.
Cố Tinh Trầm miết miết quyển sách trong tay, cười một chút:
“ Để tớ tự do... Hứa Anh, tâm đều cho cậu, cậu còn muốn thả tớ đi đâu tự do?”
Trừ bỏ ở bên cạnh cậu, nơi nào tớ cũng không thể sống.
Chỉ là, Cố Tinh Trầm nghĩ đến lý do lúc trước Hứa Anh cùng cậu chia tay, lại là sợ cậu.
Nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì.
______
Hiện nay chúng tớ đang lập 1 page nho nhỏ trên Facebook với mục đích để đăng lịch đăng truyện đầy đủ, có thể có thông tin truyện chúng tớ sẽ edit, review những cuốn chúng tớ thực sự tâm đắc mà không có quá nhiều người biết tới...
Mong mọi người bỏ ra vài giây để follow page lấy động lực nhé, chúng tớ ra chương nhanh quá mà!!
Copy link này nhé mọi người:
https://m.facebook.com/Nh%C3%A0-C%C3%B3-Hai-Con-M%C3%A8o-100529618292303/?ref=m_notif¬if_t=feed_comment
Mà nếu không copy được thì link page tớ để ở phần giới thiệu tài khoản wattpad của tớ nha <33
Yêu cả nhà!!