Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 40: Chương 40: Chương 38




Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

****************

Trong phòng tiếp khách, Diệp Hạ vẫn điềm tĩnh không có vẻ lo lắng, hoang mang, cô nhã nhặn rót trà mời vợ của Liễu Tống.

Thi Tĩnh nhận tách trà, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn người đối diện, thái độ rất dịu dàng, nói: “Trông cô khá bình tĩnh”.

Diệp Hạ đón nhận cái nhìn kia cũng quan sát người đối diện, mỉm cười đáp lại: “Việc không phải mình làm thì có gì phải sợ”.

“Dù không phải mình làm đi chăng nữa thì khi bị người khác vu oan và nghe những lời châm chọc, nhục mạ cũng nên tức giận chứ không phải là cảm xúc này”.

“Nếu đã trải qua nhiều việc còn phức tạp hơn thế này cô sẽ biết rằng chỉ khi bình tĩnh thì mọi việc mới được giải quyết”.

Thi Tĩnh không có ý kiến gì, ánh mắt nhìn cô gái phía đối diện càng sâu hơn nhưng cũng không nhìn ra được điều gì, cô gái này che dấu quá kĩ. Tuy cô là thiên kim tiểu thư nhưng được dạy dỗ, tiếp xúc với mọi người như những đứa trẻ trong gia đình bình thường thậm chí còn biết nhiều hơn thế để có thể bảo vệ mình. Xã hội này rất đáng sợ sẽ không vì bạn là con gái mà thương hoa tiếc ngọc. Xem ra cô gái này phải chịu oan ức, bất công không ít mới rèn luyện được tính cách bình tĩnh như vậy.

Nhấp một ngụm trà, Thi Tĩnh lấy một phong bì ra đưa tới trước mặt Diệp Hạ: “Sáng nay tôi nhận được cái này”.

Diệp Hạ đưa tay ra lấy phong bì. Phong bì được mở ra bên trong là một xấp ảnh, cô xem từng tấm một. Tấm thì cô và Liễu Tống ôm nhau trước cửa studio của anh ta, tấm thì hai người cùng vào khách sạn, tấm thì họ cùng nhau ngồi ở quán cà phê cử chỉ rất thân mật. Những bức ảnh này đều khiến người ta cảm thấy hai người có quan hệ mập mờ, bất chính. Bảo sao vợ của Liễu Tống lại tới tận cửa.

Đợi Diệp Hạ xem xong, Thi Tĩnh lên tiếng: “Cô nghĩ sao về những bức ảnh này?”.

“Nếu tôi nói không phải, những tấm ảnh này là do người ta cố ý mượn góc để chụp như vậy, cô có tin không?”.

Không ngờ Thi Tĩnh lại nói: “Tôi tin”.

“Vậy được rồi, trong buổi sáng hôm nay tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng”.

Ngoài cửa phòng có tiếng ồn ào, Thi Tĩnh biết là đang có chuyện gì xảy ra nên vẫn ngồi đó nói với vệ sĩ bên ngoài: “Để họ vào. Lần sau không được cư xử lỗ mãng như vậy nữa”.

Đi vào phòng không ai khác ngoài Dương Dĩnh và Đỗ Duệ Thần. Bọn họ quan sát hai người trong phòng đều thấy thái độ của họ rất tốt cảm giác như hai người đang ngồi nói chuyện phiếm chứ không phải là đang có một vụ đánh ghen xảy ra.

Đỗ Duệ Thần thu lại vẻ lo lắng trước tiên, lịch sự giới thiệu với Thi Tĩnh: “Tôi là Phó tổng biên tập của tạp chí”.

Dương Dĩnh cũng lên tiếng ngay sau đó: “Tôi cũng là Phó tổng biên tập”.

Thi Tĩnh lịch sự nói: “Mời hai vị ngồi”.

Diệp Hạ lên tiếng hỏi hai người kia: “Có thể nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra trong tạp chí có được không?”.

Dương Dĩnh trả lời ngắn gọn: “Sáng nay mọi người trong tạp chí đều nhận được email của tài khoản ẩn danh gửi những tấm ảnh có cậu và Liễu Tống cử chỉ của hai người rất thân thiết nên mới có những lời bàn tán không hay xuất hiện”.

Nghe xong Diệp Hạ liền suy ngẫm một hồi, thấy vậy Đỗ Duệ Thần lên tiếng: “Nếu không thì em nhờ…”.

Anh ta chưa nói xong đã bị Diệp Hạ ngắt lời: “Đừng làm phiền anh ấy, em tự giải quyết được chuyện này”. Nói rồi Diệp Hạ quay sang Dương Dĩnh: “Cậu gọi điện bảo Trưởng bộ phận IT lên đây hộ tớ”.

Chưa tới năm phút, Trưởng bộ phận IT đã có mặt, Diệp Hạ trực tiếp vào vấn đề: “Anh có thể tìm kiếm chủ nhân của một địa chỉ email được không?”.

“Có thể”.

“Vậy phiền anh”.

Dương Dĩnh cung cấp địa chỉ email cho Trưởng bộ phận IT để anh ta bắt đầu tìm kiếm rồi ngồi chờ đợi kết quả cùng mọi người.

Chứng kiến tất cả sự việc vừa rồi, Thi Tĩnh không khỏi ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Tại sao một phóng viên nhỏ của tạp chí lại có thể sai khiến được hai vị lãnh đạo làm việc cho mình như vậy.

Đỗ Duệ Thần ngồi nhàm chán nãy giờ cũng đã có thời gian quan sát vị Liễu phu nhân trước mặt nên nhận ra được thắc mắc của cô liền vui vẻ lên tiếng giải đáp: “Con nhóc kia không phải là phóng viên bình thường đâu”.

Vì rất bất ngờ nên giọng của Thi Tĩnh khá cao: “Không lẽ cô ấy là… Tổng biên tập?”.

“Bình tĩnh đi, thế đã là gì. Tạp chí Happer’s Bazaar của chúng tôi có mặt tại hầu hết các quốc gia trên thế giới, con nhóc đó chính là Phó tổng biên tập toàn cầu”.

Thi Tĩnh không khỏi cảm thán: “Cô ấy còn trẻ mà đã có sự nghiệp như vậy rồi”.

Đỗ Duệ Thần lại tiếp tục giội bom: “Cô sẽ bị dọa sợ nếu biết tiếp đấy”.

Thi Tĩnh khẽ hít sâu lấy lại sự bình tĩnh và phong thái vốn có, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy tôi không muốn biết tiếp nữa đâu, cảm ơn”.

Không gian căn phòng lại rơi vào trầm mặc chỉ có tiếng gõ máy tính. Hơn 30 phút sau Trưởng bộ phận IT lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Tôi tìm ra được rồi. Người gửi emai là Phóng viên săn ảnh của Phong Hành”.

Diệp Hạ đi tới phía của Trưởng bộ phận IT đưa điện thoại cho anh ta: “Gửi tư liệu của hắn vào điện thoại giúp tôi”.

Sau khi nhận được thông tin Diệp Hạ nói tiếp: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, công sức của anh sẽ được thêm vào tháng lương tới”.

“Cảm ơn. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước”.

Dương Dĩnh hỏi Diệp Hạ: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì tiếp”.

“Tớ sẽ gọi cho vệ sĩ đưa hắn ta tới đây”.

Thi Tĩnh lên tiếng: “Cô cứ đưa thông tin cho vệ sĩ của tôi để họ đi cũng được, như vậy sẽ nhanh hơn”.

“Cảm ơn”.

Mọi người lại tiếp tục chờ đợi nhưng Dương Dĩnh và Đỗ Duệ Thần không được bình tĩnh lắm mà rất lo lắng không biết có tìm được người hay không. Nếu không tìm được thì chuyện của Diệp Hạ khó giải quyết rồi, dù vợ của Liễu Tống không tính toán và tin tưởng nhưng mọi người trong tạp chí thì không nghĩ như thế. Diệp Hạ sẽ rất khó làm việc ở tạp chí dù có công khai thân phận thực sự của cô đi chăng nữa họ vẫn sẽ bàn tán, chỉ trích vì chuyện đống ảnh không có câu trả lời rõ ràng.

Suy nghĩ liên miên tìm cách giải quyết thì thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, vệ sĩ của Thi Tĩnh đã quay lại, kính cẩn báo cáo: “Xin lỗi cô chủ vì không hoàn thành nhiệm vụ”.

Dương Dĩnh đang ngồi nghe vậy liền đứng bật dậy: “Sao?”.

Thi Tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Chúng tôi đã tới đó nhưng người đã bị ai đó đưa đi mất rồi”.

Thi Tĩnh: “Được rồi, hai người ra ngoài đợi đi”.

Đỗ Duệ Thần cũng không thể ngồi yên được nữa rồi: “Lần này không ổn rồi, làm sao bây giờ”. Nhìn thấy Diệp Hạ vẫn bình tĩnh như vậy khiến anh càng lo hơn: “Diệp Hạ à, em có thể đừng bình tĩnh như vậy được không?”.

“Không bình tĩnh thì anh bảo phải làm sao?”.

“Gọi điện nhờ Ngô Diệc Hiên giúp”.

“Đống ảnh đó mập mờ như vậy liệu anh ấy có tin đó không phải là sự thật hay không? Đến em còn sắp tin đó là thật rồi”.

Đây mới thực sự là điều mà cô lo lắng. Cô lo lắng họ mới quen nhau được nửa năm chưa hiểu được hết con người đối phương nên có thể sẽ nghi ngờ. Tình cảm của cô và anh chưa đủ sâu để có thể tuyệt đối tin tưởng nhau. Liệu tình cảm này đứng trước sóng gió có vượt qua được hay không.

Diệp Hạ rứt lời thì Ngô Diệc Hiên đã xuất hiện ở cửa đi sau anh là Hạ Tuấn Lâm và hai vệ sĩ, còn có người mà cô muốn tìm.

Ngô Diệc Hiên trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Hạ trước sự ngạc nhiên của người trong phòng kể cả Diệp Hạ. Anh hơi tức giận nói, vì vừa nãy anh đã nghe thấy lời của cô: “Em giải quyết việc đừng lí trí như vậy có được không? Có việc không giải quyết được thì gọi điện tìm anh giúp đỡ. Em không phải là anh thì làm sao em biết anh nghĩ gì?”.

Dù tức giận thì giọng của anh vẫn rất trầm ấm khiến Diệp Hạ cảm thấy ấm áp và an tâm, thấy bộ dạng của anh cô liền mỉm cười chứ không còn giữ dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ nữa.

Thấy Diệp Hạ đã mỉm cười, anh hạ giọng xuống đủ để hai người nghe: “Giải quyết xong việc này anh sẽ xử lí đến em”.

Nói rồi anh quay sang chỗ Thi Tĩnh, lịch thiệp lên tiếng: “Chào em, lâu rồi không gặp”.

Từ lúc Ngô Diệc Hiên xuất hiện ở căn phòng này Thi Tĩnh đã rất bất ngờ, hôm nay cô bị dọa không ít rồi. Không biết là tới đây để đánh ghen hay tới để kiểm tra độ vững của tâm lí nữa.

Thi Tĩnh đứng lên lễ phép chào hỏi: “Chào sư huynh”.

Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên và Thi Tĩnh ngồi một bên còn tên phóng viên kia ngồi một bên.

Ngô Diệc Hiên lên tiếng đầu tiên: “Anh có thể nói cho chúng tôi biết, ai là người sai khiến anh chụp và gửi những bức ảnh đó?”.

Anh trực tiếp vào vấn đề và hỏi vậy vì anh đã phân tích qua sự việc. Anh ta là phóng viên săn ảnh, chụp được người nổi tiếng đã có gia đình có cử chỉ mập mờ với cô gái khác mà lại không đăng chúng lên báo. Nếu anh ta cần nhiều tiền hơn thì cũng chỉ cần mang những tấm ảnh đó đến chỗ Liễu Tống không cần làm ầm lên như vậy, anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa làm sao anh ta biết Diệp Hạ làm ở đâu mà gửi những bức ảnh đó đi. Mà có biết Diệp Hạ làm việc ở đâu đi nữa thì anh ta cũng chẳng có lí do gì để gửi ảnh cho mọi người trong tạp chí bôi xấu danh dự của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.