Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 43: Chương 43: Chương 41




Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

*******************

Từ sáng sớm, Diệp Hạ bị đau bụng đã chạy vào phòng vệ sinh tới mấy lần liền. Ngô Diệc Hiên lo lắng đợi Diệp Hạ đi ra, mãi sau mới thấy cô: “Em sao rồi?”.

Diệp Hạ ôm bụng đi tới giường ngồi: “Bụng vẫn đau, người cảm thấy khó chịu còn buồn nôn nữa”.

Nghe vậy Ngô Diệc Hiên đã biết cô bị làm sao rồi. Hôm qua trời lạnh đi bộ ngoài trời lâu như vậy lại còn ăn kem nên chắc bị nhiễm lạnh dẫn đến cảm rồi. Anh đi lại phía kệ tủ lấy thuốc đau bụng đưa cho Diệp Hạ: “Trước tiên uống thuốc đau bụng đã. Sau đó ăn chút cháo cho đỡ rỗng bụng rồi uống thuốc cảm. Em bị cảm rồi”.

Diệp Hạ nhận lấy thuốc ngoan ngoãn uống sau đó ngồi chờ Ngô Diệc Hiên mang cháo tới. Cô miễn cưỡng ăn được gần hết bát cháo, thấy hơi khó chịu nên định nằm một lát thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu muốn nôn. Cô chạy thẳng vào phòng vệ sinh, nôn hết những thứ vừa ăn ra.

Bị cảm, nôn được ra mới dễ chịu. Diệp Hạ cảm thấy người thoải mái hơn rất nhiều, cô xúc miệng rồi lại tới giường nằm: “Đúng rồi, anh gọi điện bảo với Dương Dĩnh là em không đi làm”.

“Lúc nãy cô ấy mang túi xách tới cho em, anh đã nói rồi”.

“Hả? Vậy anh không bị cô ấy nói gì đó chứ?”. Theo cô biết với tính cách gà mẹ của Dương Dĩnh, sau sự việc hôm qua cô nàng chắc chắn phải cho Ngô Diệc Hiên một trận.

“Không nói gì cả, chỉ bảo anh chăm sóc em cho tốt mà thôi”.

Nghe vậy, Diệp Hạ không khỏi ngạc nhiên: “Chắc chắn? Không lẽ cô ấy đổi tính?”.

“Cô ấy có nói anh vài câu nhưng vẫn tán thành với cách mà anh đã xử lí vấn đề”. Nói đoạn, Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ rồi anh đưa tiếp thuốc cảm cho cô: “Được rồi, em uống thuốc cảm đi rồi nằm ngủ một lát là ổn thôi”.

Uống thuốc xong, Diệp Hạ nằm một lúc liền buồn ngủ rồi dần dần thiếp đi. Lúc cô tỉnh lại, liền thấy ngay Bánh Bao béo ú đang nằm bên cạnh. Đưa tay xoa đầu nó một lát rồi nhìn giờ điện thoại, đến giờ ăn bữa trưa rồi. Cô cũng thấy đói rồi.

Ngồi dậy, cô mới để ý thấy chiếc ghế lười cạnh giường có một quyển sách đang xem giở. Xem ra Ngô Diệc Hiên ngồi cả nửa buổi ở đây với cô, chắc là ra ngoài nấu bữa trưa nên mới bảo Bánh Bao ở đây. Diệp Hạ khẽ mỉm cười, cô cảm thấy rất ấm áp.

Đi rửa mặt cho tỉnh táo, Diệp Hạ mới đi ra ngoài. Đúng như cô đoán, Ngô Diệc Hiên đang loay hoay ở trong bếp nấu nướng. Diệp Hạ bước nhẹ đi vào bếp, từ sau lưng Ngô Diệc Hiên thò đầu ra xem anh đang nấu cái gì: “Cháo gà nha, ừm, rất thơm”.

Thấy Ngô Diệc Hiên không có phản ứng giật mình như trong dự tính vẫn đều tay quấy nồi cháo, Diệp Hạ phồng miệng nói: “Này, sao anh không có tí phản ứng nào vậy?”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay nhéo mũi Diệp Hạ vì sự nghịch ngợm của cô: “Cảm giác tồn tại của em quá lớn, không thể xem nhẹ được”.

Diệp Hạ bĩu môi: “Nhàm chán”.

“Em đã ổn chưa?”.

“Em ổn rồi, chỉ là cảm vặt ấy mà. Nhưng… em đói”.

Ngô Diệc Hiên đưa cả hai tay lên nhéo má Diệp Hạ, lắc lắc mặt cô: “Quỷ tham ăn”.

Tay nghề của Ngô Diệc Hiên đúng là không có gì để chê cả, món cháo của anh ngon tuyệt cú mèo. Diệp Hạ ăn gần hai bát cháo, mãn nguyện ngồi xoa bụng đã no căng.

Ngô Diệc Hiên dọn dẹp trong bếp, vừa dọn anh vừa nói với cô: “Mẹ anh gọi điện bảo anh đưa em tới nhà ăn cơm, chú của anh về”.

Ba của Ngô Diệc Hiên có một người em trai chính là chú trong lời của anh, bố của Nhã Ngôn, cô ấy theo họ mẹ. Nghe anh nói, chú là một quân nhân phải đóng quân ở xa nhà, hiếm lắm mới có dịp được nghỉ về thăm gia đình. Nhã Ngôn từ bé mẹ đã mất, chú ấy lại đi xa nên cô nhóc do một tay mẹ Ngô chăm sóc, nuôi lớn bởi vậy Ngô Diệc Hiên mới có một cái đuôi nhỏ đáng yêu theo sau từ bé đến lớn.

“Sao anh không nói sớm? Em nên tới sớm một chút phụ mẹ anh một tay mới đúng. Còn nữa, sao mẹ anh biết anh đang ở Bắc Kinh, không phải chuyện của anh bị lộ rồi đó chứ?”.

“Giờ mới có 12 giờ trưa. Hơn nữa, nhà anh có người giúp việc vì mẹ anh cũng khá bận rộn, đợt tết họ được nghỉ mà thôi. Còn vấn đề mẹ anh làm sao biết thì chính là do Hạ Nhã Ngôn buột miệng khai ra hành tung của anh nhưng cũng may chưa nói anh bị chấn thương nên không sao”.

Diệp Hạ gật đầu đáp: “Vậy được rồi, tầm 5 giờ chúng ta qua nhà anh cũng được. Em ngủ đủ rồi đang rảnh rỗi nên định đi làm lại tóc, anh bận rộn cả sáng rồi đi nằm nghỉ một lúc đi”. Sau đó cô tiếp tục ngồi ăn đĩa hoa quả của mình.

Ngô Diệc Hiên đi ra từ phòng bếp, anh nhìn qua đồng hồ rồi nói: “Cũng được. Sao em tự nhiên lại có hứng thú đi làm tóc”.

“Em đã muốn đi làm tóc lâu rồi hôm nay được ngày rảnh rỗi nên nhân tiện đi luôn. Mùa hè sắp tới cắt bớt tóc đi cho mát mẻ”.

Anh đưa tay vuốt mái tóc của Diệp Hạ: “Đúng là rất dày, cắt ngắn đi cho tiện chăm sóc”.

Sau gần 4 tiếng làm tóc cuối cùng Diệp Hạ cũng làm xong quay lại căn hộ. Mở cửa căn hộ, cô thấy Ngô Diệc Hiên đang ngồi làm việc bên chân là Bánh Bao. Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn sau đó liền ngẩn người chăm chú nhìn khiến cô hơi mất tự nhiên.

Diệp Hạ bất giác đưa tay vuốt vuốt tóc: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay chống cằm, khẽ nhếch môi cười: “Kiểu tóc này của em khiến em nhìn rất thanh nhã khác với hình tượng bình thường nên nhìn không quen lắm”.

Mái tóc xoăn dài của Diệp Hạ đã được cắt ngắn tới gần vai, duỗi cúp, nhuộm màu nâu socola. Kiểu tóc này khiến cô trông rất thanh lịch, nữ tính và dịu dàng.

Diệp Hạ nghiến răng hỏi anh: “Vậy bình thường em không nữ tính sao?”.

Ai đó không sợ chết mà còn gật đầu chắc chắn đáp: “Đúng là không nữ tính”.

Diệp Hạ lấy gối ở sô pha đánh anh không chút nương tay còn gọi thêm Bánh Bao nhập cuộc. Bọn họ rối thành một đoàn quậy tung phòng khách một lúc mới dừng lại.

Cô rót một cốc nước lọc, uống một hơi cạn sạch điều chỉnh hơi thở rồi nói: “Em đi thay đồ, chờ em một lát rồi chúng ta đi không lại muộn”.

Nói rồi Diệp Hạ đứng lên đi vào phòng. Cô cần đi tắm để loại bỏ mùi từ salong tóc. Xong xuôi, Diệp Hạ đứng trước tủ quần áo chọn trang phục. Thời tiết gữa tháng 3 buổi tối vẫn còn se lạnh nên cô quyết định chọn phong cách thoải mái, có thể giữ ấm và đơn giản một chút. Áo nỉ màu trắng, quần skinny đen, áo khoác dạ màu hồng đất kết hợp với giày slip-on màu trắng và túi xách Mini Marcie Bag màu nâu của Chloe. Đơn giản nhưng vẫn có điểm nhấn.

Mái tóc mới làm nên chỉ có thể để xõa, xịt một chút dưỡng tóc và chải lại gọn gàng. Đứng soi gương ngắm lại một lần, thấy đã ổn cô liền rời phòng.

Diệp Hạ ra đến phòng khách Ngô Diệc Hiên đã ở đó chờ cô. Vì không còn sớm nữa nên bọn họ tranh thủ đi luôn nếu không sẽ bị kẹt xe.

Tới nhà Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ xuống xe trước cô đưa mắt nhìn ra vườn thì thấy ông nội Ngô và một người đàn ông trung niên đang ngồi chơi cờ. Ngô Diệc Hiên theo ngay sau nên cũng nhìn thấy, anh nói với cô:

“Kia là chú của anh, chúng ta qua đó chào hỏi một chút”.

Ngô Diệc Hiên theo thói quen nắm lấy tay Diệp Hạ, cô cũng không để ý lắm. Hai người đi về phía vườn, tới chiếc bàn đá Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ cùng chào: “Cháu chào ông”.

Ông nội Ngô mỉm cười gật đầu. Ngô Diệc Hiên tiếp đến quay sang chú: “Cháu chào chú, chú về lúc nào ạ?”.

“Mới về tới nơi lúc đầu giờ chiều, chưa được nghỉ ngơi đã bị lôi ra đây ngồi đánh cờ”.

Ông nội Ngô nghe vậy liền đánh mạnh quân cờ: “Tôi không ngồi chơi với anh thì còn ai chơi với anh nữa. Đến con gái ruột cũng không cần anh nữa rồi”.

Ngô Diệc Hiên không sợ loạn mà còn hỏi: “Hạ Nhã Ngôn đi đâu rồi ạ?”.

Chú Ngô mang giọng buồn buồn trả lời: “Nó với Duệ Thần đi kiểm tra thai kì với mua một số đồ dùng gia đình rồi”. Cảm giác buồn rầu nhanh chóng qua đi, chú Ngô mỉm cười nhìn Ngô Diệc Hiên: “Không định giới thiệu bạn gái với chú sao?”.

“Cháu quên mất. Giới thiệu với chú đây là Diệp Hạ người yêu cháu”.

Diệp Hạ được giới thiệu liền mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào chú. Rất vui được biết chú”.

Chú Ngô gật đầu, cười càng sâu hơn: “Chào cháu dâu, rất vui được gặp cháu. Hai đứa rất tình cảm nha”. Nói đoạn ông quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên, nói: “Bao giờ định cưới đây?”.

Diệp Hạ cứ cảm thấy ánh mắt của chú Ngô có chỗ nào không đúng, cô đưa tầm mắt theo chú Ngô thì thấy Ngô Diệc Hiên đang nắm tay mình. Cô liền thấy ngại muốn rút tay ra nhưng không được, Ngô Diệc Hiên đã nắm chặt hơn khi biết ý đồ của cô. Cô có thể mặt dày với Ngô Diệc Hiên nhưng với người khác thì vẫn sẽ xấu hổ khi bị trêu.

Ngô Diệc Hiên biết chú đang trêu hành động nắm tay thân mật của anh và Diệp Hạ nhưng vẫn chân thật trả lời: “Chờ nốt năm nay khi công việc của cháu hết bận rộn. Chú cứ chuẩn bị quà cưới trước đi ạ”.

Nghe lời nói của anh tim cô khẽ rung động. Cô còn chưa nghĩ tới vấn đề kết hôn vậy mà anh đã dự tính xong và đã đưa cô vào cuộc sống tương lai của mình.

Chú Ngô chưa kịp lên tiếng, ông nội Ngô đã nói trước: “Cháu cứ kết hôn đi, quà cưới ông đã chuẩn bị xong hết rồi”.

“Cháu dự định năm sau sẽ kết hôn”. Đoạn Ngô Diệc Hiên quay sang nhìn Diệp Hạ cười, nói tiếp: “Chỉ là không biết cháu dâu tương lai của ông có đồng ý không thôi?”.

Bị trêu chọc đã thế còn không làm được gì khiến Diệp Hạ tức sắp nghẹn rồi nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lời anh: “Có người lấy đương nhiên là đồng ý rồi nhưng không biết đến lúc đó cháu dâu tương lai có còn là em nữa không thôi?”.

Ngô Diệc Hiên cười tươi sáng lạn quay sang nói với ông nội: “Cháu dâu của ông đã đồng ý rồi. Năm sau cháu chắc chắn sẽ kết hôn”.

Sao cô lại không để ý mà nhảy vào cái hố anh đào cơ chứ.

Trước khi bọn họ định thảo luận vấn đề nên chuẩn bị gì cho hôn lễ, Diệp Hạ liền nói với ông nội Ngô: “Cháu xin phép ông đi vào nhà xem có hộ được gì cho bác gái không, chúng cháu không cản trở ông chơi cờ”. Vì đang phát hỏa nên mặt Diệp Hạ hơi đỏ, ông nội Ngô nhìn tưởng cô xấu hổ nên không giục chuyện cưới xin nữa, cười hiền từ đáp: “Được rồi, hai đứa đi đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.