Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 74: Chương 74: Chương 70




Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

*********************

Khi cuộc gọi video với mọi người nhà họ Ngô kết thúc, Ngô Diệc Hiên theo kế hoạch sẽ bước ra thực hiện bước cuối của màn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị. Nhưng lại xuất hiện vấn đề với kẻ gây họa chính là Hạ Tuấn Lâm.

Cậu ta nghe nói nhẫn cầu hôn có khảm kim cương hồng nên bám dai hơn đỉa đòi tận mắt chiêm ngưỡng. Bị lảm nhảm đến phiền, lại bận chuẩn bị các chi tiết nên Ngô Diệc Hiên dứt khoát đưa hộp nhẫn cho cậu ta giữ giúp. Ai mà ngờ tên đáng chết kia xem xong đã “quăng” hộp nhẫn tới xó nào trong phòng nghỉ.

Giờ phút này, Ngô Diệc Hiên có xúc động muốn tẩn chết tên đang đứng trước mặt: “Cậu mau nhớ lại xem, cuối cùng là đã để hộp nhẫn ở đâu”.

Hạ Tuấn Lâm xoay vòng vòng trong phòng: “Lúc xem xong, em nhớ là cất nó vào túi áo khoác, vẫn luôn mang bên người”.

“Vậy sao giờ lại không thấy đâu”.

“Em không biết”.

Ngô Diệc Hiên không bình tĩnh được nữa rồi, anh sắn tay áo lên đi về phía Hạ Tuấn Lâm: “Để tôi đánh cậu một trận, đảm bảo cậu sẽ nhớ ra”.

Tóm lấy người, Ngô Diệc Hiên hạ thủ rất mạnh tay, Hạ Tuấn Lâm ôm đầu kêu oai oái: “Đừng đánh vào mặt. Em sai rồi, để em nghĩ, chắc chắn sẽ tìm thấy. Chiếc hộp chỉ ở trong căn phòng này thôi”.

Mọi người chứng kiến cảnh bạo lực nhưng không ai ngăn cản, trận đòn này, đáng đánh.

Diệp Hạ ở bên ngoài chờ rất lâu cũng không thấy Ngô Diệc Hiên xuất hiện. Dù tình yêu của bọn họ có lớn đến thế nào lúc này trong đầu cô cũng bất giác có suy nghĩ không nên, anh không muốn cầu hôn nữa.

Nhìn bạn thân từ vẻ mặt xúc động, ngọt ngào hạnh phúc đến bộ dạng lạc lõng, thất thần khiến Dương Dĩnh nhìn mà đau lòng. Kế hoạch hôm nay cô có tham gia trợ giúp nên biết rất rõ diễn biến, lúc này lại không thấy Ngô Diệc Hiên đâu.

Dương Dĩnh đi lên cầm tay kéo Diệp Hạ tới phòng nghỉ tìm người.

Bên trong phòng nghỉ là một mảnh hỗn loạn. Toàn bộ người của Ngô Diệc Hiên đều ở đây đang lục tìm thứ gì đó. Còn Hạ Tuấn Lâm thì đang bị Ngô Diệc Hiên “tẩm quất”.

Người vẫn ở đây, vậy tại sao?

“Đây là tình huống gì?”. Diệp Hạ lên tiếng khiến động tác của mọi người trong phòng đều dừng lại, hướng về phía cô.

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Diệp Hạ liền biết đời mình triệt để xong rồi. Kế hoạch cầu hôn hoàn hảo của Ngô Diệc Hiên xem như đổ bể. Để bảo toàn tính mạng, anh ta chạy về phía Diệp Hạ xin tha.

“Diệp Hạ, anh sai rồi. Ngàn vạn lần xin lỗi em, là lỗi của anh. Em không được đưa ra quyết định không nên vào lúc này”.

Mộng Kỳ cũng đi tới nói đỡ: “Tất cả đều là do Hạ Tuấn Lâm gây ra. Em muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Nhưng đừng trách anh Diệc Hiên”.

Diệp Hạ mờ mịt nhìn về phía Ngô Diệc Hiên: “Đã có chuyện gì xảy ra?”.

Màn cầu hôn này được Ngô Diệc Hiên lên kế hoạch từ lúc mới sang NewYork, chỉ để chờ đến hôm nay nhưng lại xảy ra chuyện không mong muốn. Là anh, em còn thân hơn ruột thịt với Hạ Tuấn Lâm anh cũng không thể làm gì ngoài đánh cậu ta cho hả giận. Còn đang nghĩ xem làm sao kéo dài thời gian để tìm nhẫn cuối cùng Diệp Hạ đã tới đây rồi.

Muốn cho Diệp Hạ một hồi ức tươi đẹp mà màn cầu hôn lại trục trặc. Việc đã tới bước cuối rồi nên để nó có một kết thúc trọn vẹn, còn về sai sót để sửa sau đi. Ngô Diệc Hiên biết chắc chắn bản thân cầu hôn Diệp Hạ sẽ đồng ý nhưng anh vẫn lo lắng, hồi hộp.

Hít sâu một hơi điều chỉnh trạng thái tâm trạng, Ngô Diệc Hiên cầm lấy bông hoa hồng đi tới chỗ Diệp Hạ khi cách cô hai bước chân thì dừng lại.

“Chuyện ở đây anh sẽ giải thích sau, còn giờ em với anh tiếp tục việc còn đang giang giở. Chắc em đã nhận được hoa và thiệp của mọi người, cũng đã đọc được bức thư mà anh viết. Nội dung bức thư là toàn bộ tình cảm mà anh muốn bày tỏ, anh viết ra vì muốn nó trở thành hiện vật lưu giữ hồi ức của chúng ta. Số hoa mà em được nhận từ mọi người tổng cộng là 99 bông hồng. Bông hồng thứ 100, tròn đủ, viên mãn, cũng là bông hồng vĩnh cửu anh muốn tự tay tặng cho em. Đoạn đường tiếp theo anh muốn nắm tay em cùng bước tiếp. Diệp Hạ, đồng ý gả cho anh nhé?”. Nói xong, Ngô Diệc Hiên quỳ gối xuống đưa bông hồng tới trước mặt Diệp Hạ.

Vốn còn suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ tới chuyện không nên nhưng khi Ngô Diệc Hiên xuất hiện trước mặt, Diệp Hạ đã bỏ tất cả ra sau đầu rồi. Giờ phút này nghe lời cầu hôn của anh, nhớ tới từng lời chân thật trong bức thư mà cô vẫn đang cầm trên tay, Diệp Hạ lại rơi nước mắt, hạnh phúc nói không thành lời.

Diệp Hạ đưa tay nhận lấy bông hồng, trả lời trong nghẹn ngào: “Em đồng ý”.

Nhận được câu trả lời trong mong muốn, Ngô Diệc Hiên đứng lên ôm Diệp Hạ vào lòng, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Mọi người trong và ngoài phòng thở ra một hơi, cùng đồng loạt vỗ tay chúc mừng, đúng là làm người ta lo muốn chết mà.

Bạch Hạo Vũ đi đến vỗ vai Ngô Diệc Hiên: “Người anh em, chúc mừng cậu nhận được lời đồng ý của mỹ nhân. Cũng may, Hạ Tuấn Lâm đúng là đáng đánh mà”.

Diệp Hạ đã khôi phục lại cảm xúc, ở bên cạnh nghe mà không hiểu: “Hạ Tuấn Lâm rút cuộc đã gây ra tội lỗi gì mà lại bị tất cả lên án, còn thảm như vậy?”.

Kẻ có tội Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trong xó suy nghĩ về hành vi của mình, bên cạnh là Mộng Kỳ không ngừng véo tai anh ta.

Hình như cô thấy có gì đó không đúng rồi: “Từ từ đã, anh cầu hôn em mà sao không có nhẫn? Vật quan trọng như vậy sao em lại quên mất chứ, cứ thế nhất thời xúc động đã đồng ý rồi. Không phải là bị thiệt sao?”.

Ngô Diệc Hiên vội ôm Diệp Hạ như sợ người chạy mất, cọ đầu lên vai cô ăn vạ: “Hoa em đã nhận, lời cầu hôn đã đồng ý. Em không được đổi ý, không được nói lời không tốt đẹp”.

“Vậy anh nói xem, có chuyện gì xảy ra rồi?”.

“Hạ Tuấn Lâm làm mất nhẫn cầu hôn của chúng ta. Chậm trễ là do đang tìm nhẫn”.

Nghe xong, Diệp Hạ cũng muốn sắn tay áo tẩn cho Hạ Tuấn Lâm một trận. Nhẫn cầu hôn của cô, màn cầu hôn lãng mạn của cô cứ thể vì anh ta mà xuất hiện lỗi. Cô tức không chịu nổi.

Diệp Hạ đi lại chỗ Hạ Tuấn Lâm: “Anh đã làm gì với nhẫn của em. Anh có 30s để nhớ lại, còn không nhớ được đừng trách em mạnh tay”.

Tội do mình gây ra, có khổ đến khóc cũng phải chịu: “Anh xem xong nhẫn thì liền cất vào túi áo nhưng không biết làm sao mà lại không thấy nữa”.

“Anh có đi đâu ngoài căn phòng này không?”.

“Không có”.

“Trong lúc đó anh có lấy gì trong túi áo không?”.

“Đúng rồi, anh ngồi ở sô pha đằng kia rất nhàm chán mà trong túi có hộp thuốc lá nên lấy ra hút một điếu. Chắc là hộp nhẫn vô tình bị rơi ra khi đó”.

Đã có manh mối, hừ, tạm tha cho anh. Diệp Hạ đi về phía sopha để tìm thử. Ngô Diệc Hiên thấy vậy cũng tới cùng tìm. Trên dưới, trái phải đều xem một lượt, cuối cùng sau khi tỉ mỉ tìm kiếm Diệp Hạ thấy hộp nhẫn bị kẹt ở giữa khe đệm sopha. Bảo sao khó tìm đến vậy.

Hạ Tuấn Lâm thấy nhẫn đã được tìm thấy liền thở mạnh một hơi, mạng sống của anh ta được nhặt về rồi. Sau đó vội chạy tới nịnh hót: “Đúng là chủ nhân của nó tìm có khác, nó liền tự động xuất hiện”.

Diệp Hạ nhếch môi tặng Hạ Tuấn Lâm một nụ cười rồi cô đưa hộp nhẫn cho Ngô Diệc Hiên, hạ lệnh: “Mau đeo nhẫn cho em”.

Ngô Diệc Hiên vuốt chóp mũi Diệp Hạ, làm gì có cô gái nào như em chứ?

Nhận lấy chiếc hộp mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng tinh xảo và khéo léo với điểm nhấn là viên kim cương hồng hình giọt nước nằm chính giữa.

Viên kim cương hồng này không lớn, mà nhà Diệp Hạ lại có một Công ty trang sức, đá quý nên việc Ngô Diệc Hiên sở hữu được nó để đưa vào nhẫn cầu hôn rất dễ dàng.

Chuẩn bị quỳ gối lần nữa thì Diệp Hạ kéo anh lại: “Anh đeo nhẫn cho em là được rồi, lời cầu hôn em đã nhận”.

Nắm lấy bàn tay Diệp Hạ, đeo nhẫn lên ngón áp út bàn tay trái của cô, vừa vặn. Ngắm nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng ở đó, vật biểu trưng cho tình yêu, cho việc Diệp Hạ đã có người thuộc về, Ngô Diệc Hiên đặt một nụ hôn lên bàn tay cô, nụ hôn trân trọng.

Diệp Hạ ở bên này cũng cười tươi rạng rỡ, con gái khi hạnh phúc luôn đẹp nhất.

Màn cầu hôn đã có một kết thúc như ý.

Việc trọng đại đã hoàn thành, giờ là lúc tính sổ với kẻ gây họa – Hạ Tuấn Lâm. Dưới sự chỉ đạo tàn nhẫn của Diệp Hạ, hiện tại anh ta đang bị bắt quỳ thảm mát xa.

Hạ Tuấn Lâm nhấp nhổm đầu gối trên chiếc thảm, thực sự rất đau đó: “Chị dâu, tha cho anh đi mà. Anh biết mình sai rồi”.

Diệp Hạ không phản ứng, thấy vậy Hạ Tuấn Lâm chuyển mục tiêu: “Ngô Diệc Hiên, em là em trai yêu quý của

anh đó. Anh có thể để vậy sao?”.

“Anh ủng hộ vợ. Nếu để anh ra tay, cậu còn thảm hơn thế”.

Khoảng vài phút sau, Diệp Hạ mới lên tiếng: “Anh đáp ứng với em một việc em sẽ bỏ qua cho lỗi lầm lần này của anh”.

“Mười yêu cầu cũng được, chỉ cần không phải quỳ thảm nữa”.

“Được rồi, anh đứng lên trước đi”. Thấy mục đích đã đạt được Diệp Hạ liền dừng lại. Quỳ trên thảm mát xa khá đau, có thể “quậy” một chút để cho bõ tức nhưng không thể quá đà.

“Hôn lễ của bọn em, ngoài việc của cô dâu, chú rể toàn bộ các công việc khác do anh lo liệu. Việc này là đền bù cho ngày cầu hôn hôm nay”.

Hạ Tuấn Lâm nghe xong cảm thấy cả người đều không ổn, chuẩn bị cho một hôn lễ rất tốn công sức và mệt nhọc. Anh ta quay sang ôm Mộng Kỳ đang đứng cạnh đó kêu than: “Cứu anh”.

Mộng Kỳ đẩy ra một cách không thương tiếc: “Nghiệp do mình tạo ra thì phải chịu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.